Hoàng Bán Tiên
Chương 27 : Danh chấn thiên hạ
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
Khi hai người xách theo hai con cá chép tươi sống đuôi còn quẫy quẫy mà thong thả dạo bước vào thành, trời chiều đã ngả về Tây.
Tiểu Hoàng rốt cuộc cũng phát hiện ra Tư Đồ là một người cực kỳ vô duyên với loài cá, câu đến quá ngọ mà vẫn chẳng thấy con cá nào cắn câu, ấy vậy mà khi y cầm cần, chỉ một lúc thôi đã câu được cả mấy con. Xem chừng, dù cho năm xưa Mộc Lăng không rắc hồ tiêu xuống sông, Tư Đồ cũng không thể nào thắng được.
Vừa dắt ngựa vừa cầm cá, hai người họ dung dăng dung dẻ đi qua cửa thành.
“Mọt Sách, biết nấu cơm không?” – Đột nhiên Tư Đồ hỏi.
Tiểu Hoàng ngước mặt lên nhìn hắn mỉm cười.
“Biết hử?” – Tư Đồ có vẻ mừng rỡ – “Trở về làm món cá đi!”
“Ừ.” – Tiểu Hoàng cười gật đầu, nhưng khi y ngoái nhìn lại, phát hiện ra có rất nhiều người trên đường đang nhìn ngó mình. Từ lúc vừa vào thành y đã nghĩ có gì đó không ổn, dường như đang có rất nhiều người dõi theo y. Ban đầu y còn nghĩ rằng mình nghĩ lầm, nhưng khi càng đi đến chốn đông người, cảm giác ấy càng rõ ràng.
Thực ra Tư Đồ đã phát giác từ lâu, chỉ là tâm tư của hắn không đơn thuần như Tiểu Hoàng. Hắn nghĩ vì hai nam nhân thân mật như vậy cho nên người ta mới ghé mắt nhòm ngó. Nhưng rồi từ từ hắn cũng nhận ra rằng chuyện không phải là như thế. Nhĩ lực hắn rất tốt, chợt nghe thấy tiếng nhiều người xì xầm to nhỏ, gì mà “Người thần…Bán tiên…” các loại.
Mày hơi nhíu lại, Tư Đồ phát hiện ra tình cảnh này không phải tầm thường, laị thấy tiểu hài tử bên cạnh mình sắc mặt đỏ ửng, đầu cúi gằm không dám ngước lên, trong lòng càng bừng bừng lửa giận.
Tư Đồ vốn dĩ đã không phải loại người nhã nhặn gì. Hắn dừng phắt ngay lại, tóm mạnh lấy một người qua đường ở gần đó, khiếp sợ đến mức người này “Ai da” kêu thảm thiết, những người bao vây họ mà nhìn ngó cũng bị Tư Đồ trừng lạnh, sợ đến mức cuống cuồng tan rã.
Không để ý đến những người khác, Tư Đồ lạnh giọng hỏi người bị hắn tóm: – “Các ngươi nhìn cái gì?”
“Không…không…” – Người qua đường ấy lắc đầu xua tay liên tục, những muốn bỏ chạy.
“À…” – Tư Đồ cười lạnh một tiếng, thấp giọng hỏi gã: – “Làm sao ngươi biết y chính là Hoàng Bán Tiên?”
“Hoàng…Hoàng bảng” – Gã ta cố sức nói: – “Trên hoàng bảng có…”
“Cái gì hoàng bảng” – Tiểu Hoàng không hiểu mà hỏi.
“Việc này…trong thành chỗ nào cũng có dán…trên hoàng bảng…” – Lời còn chưa nói xong, người đã bị Tư Đồ vứt một phát sang bên. Quay lại kéo Tiểu Hoàng, Tư Đồ vừa sấn lên trước ngăn cản, vừa tìm kiếm xung quanh xem hoàng bảng ở nơi nào, quả nhiên phát hiện tại biển bố cáo cách đó không xa đang có một đám đông không ít người vây quanh.
Thời gian ấy mỗi khi nha phủ của châu huyện muốn ra bố cáo gì, hoặc giả triều đình muốn ban hoàng bảng, đều dựng lên một tấm biển bố cáo ở khu vực náo nhiệt trong thành, rồi lại phái quan binh trông coi. Hoàng bảng dán trên biển bố cáo, người biết chữ thì tự xem lấy, không biết chữ thì quan binh sẽ thuật lại cho họ.
Tư Đồ kéo Tiểu Hoàng, đẩy đám đông ra mà tiến lên nhìn, thì thấy trên bảng bố cáo bất ngờ xuất hiện một hoàng bảng, trên bảng là bức họa Tiểu Hoàng rõ mồn một, còn có một đoạn thi văn ca ngợi: Đại thể là nói rằng Hoàng Bán Tiên có khả năng của thần nhân, tróc nã hoa yêu cho phủ Hàng Châu, bảo vệ bình an cho bách tích phen này, hoàng thượng nghe đến việc này vui mừng khôn xiết, đặc biệt hạ chỉ, nơi nơi đều dán hoàng bảng để biểu dương, sau này Hoàng Bán Tiên đi đến đâu, vô luận là ăn hay uống đều không được thu ngân lượng, hoặc có ý muốn lấy tiền của y.
Tiểu Hoàng đọc hoàng bảng xong, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch. Lúc này, đám đông vây xung quanh y đều đã nhận ra Hoàng Bán Tiên đến, tiếng xì xầm trỗi dậy, có nhiều người còn quì xuống trước y, nói cái gì mà – “Trong nhà gần đây mọi việc bất thuận, có cách nào giải quyết hay chăng” – Lại có kẻ còn muốn Tiểu Hoàng đến xem phong thủy – “Cầu mong đời sau thịnh vượng phát đạt”…Chỉ thấy người đổ xô đến mỗi lúc một đông, ngươi thế này ta thế khác, bao vây Tư Đồ cùng Tiểu Hoàng vào giữa.
Mộc Lăng nháy mắt mấy cái, một lát sau mới “A” lên một tiếng khó hiểu, xoay người đi đến dược phòng để chế thuốc.
Trong trù phòng, Tiểu Hoàng đang cầm dao định đánh vảy cá, nhưng con dao nhỏ đột nhiên bị người ta lấy mất.
Chẳng biết từ lúc nào Tư Đồ đã đứng ở phía sau y, cười nói: – “Loại việc nặng này, ta làm là được.”
Tiểu Hoàng nghe theo đứng sang một bên, im lặng nhìn Tư Đồ đánh vảy cá.
“Muốn làm sao nào?” – Tư Đồ hỏi y – “Kho lên hay luộc?”
Tiểu Hoàng chỉ chỉ vào chiếc ***g hấp ở bên cạnh: – “Chưng đi.”
“Chưng thì nấu làm sao đây?” – Tư Đồ bật cười – “Ai lại làm như vậy.”
“Không phải mà.” – Tiểu Hoàng cười – “Chắc chắn huynh chưa làm qua rồi.”
Hai người họ chỉ tùy tiện nói thế, rồi cũng không biết phải tiếp tục ra sao, có gì đó xấu hổ. Trù phòng to như vậy, ấy mà chỉ còn lại âm thanh “lách tách” của việc đánh vảy cá.
Yên ắng một lúc thật lâu sau đó.
“Nói cho ta biết, được không?” – Tư Đồ mở miệng.
Tiểu Hoàng đi đến bếp lò mà cho thêm củi, một lúc lâu sau mới gật đầu, nói: – “Ừ.”
Chú thích
[1] Nguyên văn 怠慢(đãi mạn). Từ này vừa có nghĩa là “đến muộn rồi”, vừa có nghĩa là “láo xược”. Nhã Nhã chơi chữ, Tư Đồ đến muộn thì nói từ này, tuy nhiên lại hàm ý không nể mặt Long Cảnh chút nào. Nên mình dùng “Thất lễ” để miêu tả cả hai sắc thái.
[2] Nguyên văn: 花落花开春仍在, 前尘往事旧梦回 (hoa lạc hoa khai xuân nhưng tại, tiền trần vãng sự cựu mộng hồi). Đây có lẽ là hai câu Nhã Nhã viết ra, mình không tìm được tham khảo nào khác trên mạng.
[3] Nói một chút về “chú định” và “thiên định.” Cả hai đều có nghĩa là đã được định sẵn, nhưng “thiên định” là vận mệnh không thể thay đổi, còn “chú định” tuy vẫn mang tính chất “được tiên đoán”, nhưng chưa hẳn là không thể thay đổi. Đây là lý giải của riêng Như.
[4] Thủy lan hoa: 水兰花. Chiết tự mà nói thì là loài hoa lan mọc trong nước. Tuy nhiên lại có ý kiến cho rằng đây chính là hoa thủy tiên. Dẫu là lan hay thủy tiên cũng đều là loài hoa đẹp, gợi lên sự thanh khiết.
[5]Lăng (凌): Có nghĩa là tảng băng.