Hoàng Bán Tiên

Chương 37 : Tâm cao hơn trời

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Tâm bỉ thiên cao



Nếu so với dịch bệnh thì những lờn đồn đãi đôi khi còn truyền đi nhanh hơn. Trong vòng không đến ba ngày, hầu như toàn bộ võ lâm Trung Nguyên đều hay biết rằng : Tư Đồ mất tích không phải thoái ẩn, không phải xảy ra việc ngoài ý muốn, mà là đang bí mật mưu đồ nhất thống cả giang hồ, thậm chí còn có lời đồn Tư Đồ muốn soán ngôi đoạt vị.



Trong nhất thời, từ quán rượu cho đến tiệm trà, đầu đề câu chuyện đều xoay xung quanh việc của Tư Đồ. Đã vậy, người ngoài còn bảo rằngTư Đồ có được sự trợ giúp của Hoàng Bán Tiên, tự nhiên lại khiến những lời đồn đãi trên có thêm một phần đáng tin cậy…Chớp mắt, cả giới võ lâm Trung Nguyên như thể lâm vào cơn đại nạn, Hắc Vân Bảo trở thành kẻ địch của tất cả những ai biết võ công, mà bản thân Tư Đồ cũng trở thành tai họa ghê gớm, mỗi người tô vẽ thêm một phần.



Đến ngay cả trấn Thanh Vân hẻo lánh là thế mà cũng nghe được tin đồn kia.



Tiểu Hoàng càng nghe càng sốt ruột, ấy thế mà chính Tư Đồ lại tỏ ra rất thản nhiên, cứ tiêu diêu tự tại, thậm chí đến che giấu tung tích cũng không buồn làm.



May mắn sao ở trấn Thanh Vân, người biết thân phận của hai người cũng chỉ có Tề Dịch, vài tên thuộc hạ của ông ta và Văn Xương Minh.



Mục đích chính Tư Đồ và Tiểu Hoàng đến trấn Thanh Vân là muốn nghe ngóng chút tin tức về Ân Tịch Ly, sau mấy hôm thì quả là nghe được không ít, nhưng chẳng qua cũng chỉ là những câu chuyện truyền miệng. Năm đó, người trong gia tộc họ Ân đã tản mác dần đi, bây giờ đến cả Ân Viên cũng đã bị thiêu rụi.



Tư Đồ vốn cứ nghĩ Tiểu Hoàng sẽ vô cùng bối rối, không hề nghĩ rằng tiểu hài tử lại là một người phóng khoáng, không mấy so đo. Lúc hỏi đến chỉ thản nhiên bảo rằng – “Mấy chuyện chuyển thế gì đó ta không tin đâu. Nếu mà giống nhau như thế thì hẳn là thân nhân, dù sao cũng không phải chuyện gì xấu mà.”



Hai người ở lại trấn nhỏ thêm mấy hôm nữa rồi Tiểu Hoàng đề nghị rời đi.



“Đi đâu hửm?” – Tư Đồ hỏi – “Trước đây đều là có manh mối mới đi, lần này thì đến một chút manh mối cũng không có, hay là theo đường cũ mà quay lại?”



Tiểu Hoàng lắc đầu đáp – “Chúng ta đi tra thử kẻ giả mạo huynh.”



Tư Đồ hơi nhíu mày, trầm tư trong chốc lát – “Không giấu gì ngươi, ta cũng muốn quay về Hắc Vân Bảo.”



Tiểu Hoàng mỉm cười – “Ta cũng nghĩ là huynh nên trở về đi.”



Tư Đồ nhún vai – “Mới nhàn nhã vân du được mấy hôm. Giờ trở về rồi lại toàn âm mưu quỷ kế, phiền phức muốn chết!”



“Nhưng không thể để mặc các huynh đệ của Hắc Vân Bảo gặp nạn mà.” – Tiểu Hoàng khuyên hắn – “Chúng ta trở về đi, cùng nhau bàn bạc kỹ càng một chút. Ta dù có chết cũng không muốn liên lụy đến người vô tội, huống chi mọi người đều đối xử với ta tốt như thế.”



Thật đáng ngạc nhiên, Tiểu Hoàng thế mà lại rất kiên trì, Tư Đồ cũng không biết làm gì hơn, chỉ đành thuận theo – lập tức rời đi.



Hai người thu thập hành lý, trước lúc ra khỏi khách *** thì vừa hay Tề Dịch và mấy phó tướng cùng Văn Xương Minh trở về. Đã nhiều ngày qua, Tề Dịch và Văn Xương Minh cùng đi đó đi đây khắp trấn Thanh Vân. Văn Xương Minh cũng là kẻ khôn ngoan, thức thời, nói chuyện hay làm việc không hề bừa bãi, khiến Tề Dịch thập phần thích y.



Tề Dịch thấy hai người khăn gói hành lý như muốn rời đi, liền nhanh chóng buông lời – “Nhị vị phải đi sao?”




Tiểu Hoàng thấy hai chữ “Phượng Tường” uốn lượn trên cổng thành thì kinh ngạc hỏi Tư Đồ – “Sao lại đến Quan Trung[2] ? Không phải xuôi Nam về Thục Trung ư?”



Tư Đồ cười, nhéo gò má Tiểu Hoàng đáp rằng – “Ta ít khi đến vùng Cam Thiểm[3], nghe bảo nơi này phong cảnh không tồi, hiếm có dịp thế này, chúng ta cứ vào xem sao.”



“Huynh…” – Tiểu Hoàng nổi giận – “Sao chẳng thấy huynh sốt ruột gì vậy? Có người hãm hại huynh, còn có bao nhiêu người đang mắng chửi, bảo huynh không tốt…”



Tư Đồ vui vẻ hỏi – “Ngươi đau lòng vì ta sao?”



Tiểu Hoàng há miệng thở dốc, cuối cùng chẳng nói được gì, hết thảy nuốt trở lại vào bụng.



“A…” – Tư Đồ không trêu nữa, nói khẽ với y – “Thành Phượng Tường là địa giới của Hoàng Hà bang.”



“Hoàng Hà bang?” – Tiểu Hoàng chưa hiểu mấy.



“Hoàng Hà bang là một bang phái lớn. Ngươi nghĩ xem, nếu ta xuất hiện ở đây, bang chủ Hoàng Hà bang bao lâu thì sẽ chết đây?” – Tư Đồ nói bâng quơ.



“Huynh…huynh muốn dẫn dụ người nọ ra sao?” – Tiểu Hoàng hỏi.



“A…” – Tư Đồ cười – “Muốn hãm hại ta, ắt hẳn phải có tang chứng vật chứng, bằng không, chỉ cần ta trở về, tổ chức một đại hội làm rõ mọi sự, chẳng phải là công cốc sao? Huống chi, lúc xảy ra sự việc thì chúng ta đang ở Liêu Đông, lại có cả Tề Dịch làm chứng giúp.”



Tiểu Hoàng cả kinh – “Ra là ngày đó ông ta nói với huynh việc này.”



Tư Đồ gật đầu – “Còn hàn huyên vài câu việc nhà nữa.”



Tiểu Hoàng vô lực – “Vậy huynh mau trở về đi, làm sáng tỏ mọi chuyện thì xong rồi.”



Tư Đồ vươn một ngón tay chỉnh lại áo, hơi nhếch khóe môi – “Tôn chỉ của Tư Đồ ta, ngươi có còn nhớ không?”



Tiểu Hoàng ngoan ngoãn gật đầu – “Huynh nói, chuyện của người khác, huynh mặc kệ.”



“Đúng vậy, nhưng còn có một vế khác nữa.” – Tư Đồ cười – “Nếu là chuyện liên quan đến ta, ta sẽ đào hết tận gốc tận rễ.”



Hắn nói xong liền vung roi lên, thúc ngựa chạy vào thành Phượng Tường, thẳng một đường đến trước tổng đà của Hoàng Hà bang, nói với người giữ cửa rằng – “Đi nói với Đại đương gia của nhà các ngươi, rằng bảo chủ Hắc Vân Bảo, Tư Đồ Ngận Suất đến đây.”