Hoàng Bán Tiên
Chương 51 : Vui Buồn Lẫn Lộn
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
– Hỉ ưu tham bán –
“Thành thân?” – Mộc Lăng há hốc mồm ra.
Tư Đồ lườm y một cái – “Ngươi khích động cái rắm gì chứ, có phải là thành thân với ngươi đâu nào.”
“Ta thèm vào!” – Mộc Lăng tỏ ra xem thường, lòng vòng tại chỗ, tay vuốt cằm, miệng lẩm bẩm – “Thành thân…thành thân…”
“Bảo các huynh đệ chuẩn bị hỉ yến nào.” – Tư Đồ nói bâng quơ – “Tiện mồm thì truyền lời ra ngoài rằng, Tư Đồ ta và Hoàng Bán Tiên lưỡng tình tương duyệt, ý hợp tâm đầu, cùng nhau thề non hẹn biển, kết tóc se duyên…Bọn họ chẳng phải rất thích đồn đãi sao? Vậy thì cho họ đồn.” – Hắn vừa nói vừa đưa tay nâng cằm Tiểu Hoàng dậy – “Chúng ta phải làm sao để khắp thiên hạ đều phải bàn tán đến việc hôn nhân này.”
Tiểu Hoàng đỏ hết cả mặt mày, cũng không biết phải đáp lời thế nào. Trái lại, Mộc Lăng ở bên cạnh tỏ ra rất vui vẻ, vỗ vai Tư Đồ mà nói – “Được lắm, chiêu này rất thú vị, chúng ta cùng làm đi.” – Nói xong thì hí hửng chạy đi mất.
Tiểu Hoàng đương ngây ngốc nhìn Mộc Lăng đã chạy đi thì bị Tư Đồ kéo tuột vào phòng.
“Có đồng ý thành thân với ta không?” – Tư Đồ cười hỏi.
Tiểu Hoàng không nói gì, chỉ đến ngồi bên giường, tự nhìn mũi chân của mình.
“Không chịu sao?” – Tư Đồ cũng đến ngồi bên cạnh, tiện tay xoa đầu y.
“Không phải…” – Tiểu Hoàng lắc đầu, nhỏ giọng nói – “Chỉ là chưa xin phép phụ thân…”
Tư Đồ ngẩn cả người ra, đợi đến lúc hoàn hồn thì bật cười lớn, vươn tay bắt lấy quai hàm Tiểu Hoàng – “Tiểu hài tử nhà ngươi, sao cách suy nghĩ chả giống gì với người bình thường vậy? Nếu người khác gặp sự tình này thì cầm chắc sẽ nghĩ hai nam nhân làm sao mà thành thân được, còn ngươi thì lại nghĩ đến việc chưa xin phép phụ thân mình.”
Tiểu Hoàng có hơi chút ủy khuất liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhỏ tiếng bảo – “Thật ra thì…”
“Vậy nói xem nào, ngươi có muốn thành thân với ta không?” – Tư Đồ kề sát vào hỏi.
Tiểu Hoàng xoay mặt sang nhìn Tư Đồ, rồi ngoảnh về chỗ cũ, vừa gật đầu vừa nhẹ giọng đáp – “Ừm!”
Tư Đồ mỉm cười, kề sát vào tai Tiểu Hoàng mà nỉ non – “Thành thân rồi thì phải động phòng đó nha…Ngươi có chắc chưa đó?”
Tiểu Hoàng nhấc chân lên đá một cú vào chân Tư Đồ, hung hăng liếc mắt trừng hắn, nhưng mà xương cốt Tư Đồ giờ khắc này đã mềm nhũn cả ra rồi, liền nhào đến hôn tiểu hài tử.
…
Mấy hôm sau,
“Tư Đồ bang chủ và Hoàng Bán Tiên thành thân…” – Tin tức này vừa lan truyền ra thì khắp Thục Trung như có sóng to gió lớn, chỗ nào cũng nghe người ta bàn tán xôn xao, đến cả đàn bà và trẻ con còn biết nữa.
Tiểu Hoàng bò đến ngồi bên cạnh Tư Đồ, dựa vào hắn mà nói – “Đen và trắng đều mang đến cảm giác lạnh như băng tuyết, màu đỏ sẽ ấm áp hơn.”
Tư Đồ gật gù, đưa tay vịn nhẹ bả vai Tiểu Hoàng – “Ngươi thật sự đồng ý thành thân với ta ư? Sẽ không hối hận phải không?”
Tiểu Hoàng nghi hoặc ngước mắt lên nhìn Tư Đồ – “Vì sao phải hối hận chứ?”
“Ngươi chỉ mới có mười tám tuổi thôi.” – Tư Đồ thì thầm – “Ta so với ngươi đã sống lâu hơn mười năm, nhìn người đời cũng đã hơn mười năm, tư tưởng cũng có chỗ không giớng ngươi…Nếu đổi như ta cũng đang là mười tám tuổi, tự dưng sẽ cảm thấy về sau chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn, tuyệt đối không muốn thành thân sớm như vậy đâu.”
Tiểu Hoàng nghĩ ngợi một chốc rồi lắc đầu bảo – “Ta đây có thể sống quá ba năm sao…Mỗi một ngày ta luôn xem như đó là ngày cuối cùng có thể sống, chỉ muốn được ở bên huynh thôi.”
Tư Đồ hít sâu một hơi, sau đó vươn người đến hôn Tiểu Hoàng. Một câu của tiểu hài tử cứ như chạm thẳng vào lòng hắn vậy – “Vậy sau ba năm thì sao?”
Tiểu Hoàng nghiêng đầu ngẫm nghĩ trong chốc lát – “Nếu có thể sống quá ba năm nữa, vậy chúng ta cùng chu du thiên hạ đi.”
“…Được!” – Tư Đồ dùng ngón tay út của mình, ngoéo lấy ngón út của Tiểu Hoàng – “Nếu chúng ta có thể sống quá ba năm, thì chúng ta sẽ cùng chu du thiên hạ.”
“Là ta thôi, không phải chúng ta.” – Tiểu Hoàng khoát tay – “Huynh không có ba năm chi kiếp, chắc chắn sẽ trường mệnh trăm tuổi.”
Tư Đồ cười xoa nhẹ quai hàm tiểu hài tử – “Chúng ta đã thành hôn thì phải cùng bạch đầu giai lão, ta đây một mình trường mệnh trăm tuổi phỏng có ích lợi gì chứ.”
…
Lúc Hắc Vân Bảo đang đắm chìm trong không khí vui mừng thì tại doanh trại Thụy Vương có một nhóm người đang bận rộn vô cùng. Văn Xương Minh giao một chiếc hộp cho thủ hạ dưới tay, dặn dò – “Trong vòng hai ngày, nhất định phải làm cho tốt.”
“Dạ!” – Thủ hạ vâng lệnh rời đi.
Văn Xương Minh xoay người trở về doanh trướng, thấy phía sau có một bóng dáng màu trắng đang đứng. Văn Xương Minh vốn rất dễ giật mình liền kinh hãi cả người, đến lúc thấy rõ người ấy là Tiếu Lạc Vũ mới nhẹ nhàng thở hắt ra, cung kính thi lễ với hắn.
“Ngươi không cần hành lễ với ta.” – Tiếu Lạc Vũ bâng quơ nói – “Ta chỉ là thường dân bá tánh, còn người mới là quan.”
Văn Xương Minh thản nhiên đáp – “Đa lễ vẫn tốt hơn là thất lễ.” – Nói xong liền chuẩn bị rời đi.
“Ta vẫn luôn thắc mắc.” – Tiếu Lạc Vũ hỏi – “Xem chừng như ngươi rất hận tiểu hài tử kia. Nhưng rõ ràng y chẳng làm gì có lỗi với ngươi cả.”
Văn Xương Minh lạnh lùng cười – “Y không làm gì cả, ta thích y lắm.”
“Vậy sao ngươi còn trăm phương ngàn kế mà bày mưu?” – Tiếu Lạc Vũ tò mò – “Ta có cảm giác ngươi rất hận y.”
“Người mình thích mà lại không thể đoạt vào tay, vậy là hận hay là yêu…đều chẳng có ý nghĩa gì hết.” – Văn Xương Minh lưu lại một ánh mắt lạnh lùng rồi xoay người bỏ đi.