Hoàng Bán Tiên
Chương 68 : Hư hư thật thật
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
Bọn người giang hồ ăn dưa xong, chẳng đến nửa canh giờ thì bụng đau quặn thắt, bên trong cứ đánh trống liên hồi, phải ôm bụng lo chạy đi tìm mao xí. Nhưng ở nơi hoang sơn dã lĩnh này thì đào đâu ra mao xí chứ nào. Cuối cùng, cả bọn hết cách, vì nhẫn nhịn đến mức xanh mét mặt mày nên đành phải chia nhau ra, giải quyết ngay tại chỗ.
Tư Đồ ôm Tiểu Hoàng, thấy tình cảnh này chỉ còn biết cố nín cuời mà rời đi, đến khi xuống núi rồi thì cười sặc sụa cả ra.
“Thế này cũng tính là nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài đi.” – Tư Đồ cười – “Xem ra sang năm tới cây cối ở đây sẽ sinh trưởng tốt lắm đây.”
Lúc đi đến giữa sườn núi thì Tiểu Hoàng đột nhiên giữ chặt Tư Đồ, đưa tay chỉ xuống phía dưới chân núi – “Huynh xem kìa!”
Tư Đồ nương theo hướng chỉ tay của Tiểu Hoàng mà nhìn, thấy ngay doanh trại quân đội của Tề Dịch, xem rồi thì nhịn không được phải nhíu mày – “Sao lại phân tán ra thế kia? Lúc đầu chả phải là tập trung tại cùng một chỗ sao?”
Tiểu Hoàng thấy quân binh bên dưới ấy tách đội hình ra thành hình cánh nhạn[3], bao vây hết cả sườn núi Bạch Đế bèn nói – “Tề Dịch giỏi về dụng binh. Khi tấn công sơn trại thì quả biện pháp tốt nhất chính là vây bọc tứ phía như thế này đây.”
“Nói thế là sao?” – Tư Đồ cảm thấy rất hứng thú bèn tìm ngay một tảng đá để ngồi xuống, bày ra dáng vẻ khiêm nhường muốn được thụ giáo, lại mang Tiểu Hoàng kéo đến gần, để cho y ngồi lên một chân của mình.
“Tục ngữ có câu ‘nhất phu đương quan vạn phu mạc khai’[4].” – Tiểu Hoàng lắc đầu bảo – “Vùng núi Bạch Đế địa thế hiểm trở, nếu hành quân theo lối sơn đạo mà lên, chỉ cần chúng ta bố trí mai phục thì nhất định có thể cùng Tề Dịch đại chiến một phen. Chính vì thế, ông ta muốn khiến chúng ta phải phân tán binh lực.”
“Phân tán binh lực?” – Tư Đồ nhìn thất Tiểu Hoàng có vẻ rất hưng phấn thì tiếp tục dỗ y – “Nói thế là sao?”
Tiểu Hoàng xê dịch mông, chọn lấy một thế ngồi thoải mái rồi nói tiếp – “Chúng ta với Tề Dịch, quân số ai đông hơn ai nào?”
“Đương nhiên là Tề Dịch rồi.” – Tư Đồ trả lời.
“Bình thường bên yếu muốn thắng bên mạnh thì phương pháp duy nhất là phải tập trung binh lực của chính mình, sau đó phân tán binh lực của đối phương, có đúng không nào?”
“Đúng!”
“Nếu huynh là Tề Dịch, người huynh yêu bỏ đi mất, thì huynh sẽ đi tìm.” – Tiểu Hoàng nhẹ nhàng nói – “Mặc kệ cho người ấy đi xa đến mấy cũng sẽ tìm cách đưa trở về. Chuyện người ấy không thích thì huynh sẽ không làm, chẳng sợ người ấy không để ý mình cũng phải tìm đến, chỉ cần ở xa xa dõi mắt trông theo cũng đủ lắm rồi…có phải vậy không?”
Tư Đồ chỉ cười mà không đáp, đưa tay xoa nhẹ đầu tiểu hài tử, sau đó mới nói – “Tề Dịch thật sự là rất yếu hèn, yêu không dám yêu, hận không dám hận, ta thấy có khi đến cả tay Ân Tịch Ly lão ta cũng chưa từng nắm qua…Thật là ngu ngốc mà, cứ làm trước rồi nói sau, không chịu thì làm cho đến khi nào chịu…”
Lời còn chưa dứt thì hắn đã bị Tiểu Hoàng cho ăn ngay một cước, may mắn không bị đá văng xuống núi, liền ôm lấy vách đá ngay bên cạnh, mở to hai mắt mà nhìn – “Tiên Tiên, ngươi muốn mưu sát phu quân đó hả?”
Tiểu Hoàng trừng mắt liếc hắn – “Để xem huynh còn dám nói hươu nói vượn nữa không.”
Tư Đồ ngượng ngùng quay trở lại, nhỏ giọng tự hỏi – “Trước kia đến cả nhìn ta ngươi cũng không dám, sao dạo gần đây lại càng lúc càng hung dữ thế?”
“Có lẽ đêm nay Tề Dịch sẽ tấn công lên núi.” – Tiểu Hoàng nhìn về phương xa – “Chẳng biết vì sao nhưng ta thấy đau lòng thay ông ta, cứ như là giương mắt nhìn ông ta đưa đầu vào chỗ chết vậy.”
Tư Đồ ôm lấy vai Tiểu Hoàng – “Ngươi yên tâm đi, tốt xấu gì lão ta cũng là thân nhân của ngươi, ta sẽ không làm thịt lão đâu.”
Tiểu Hoàng ngẩng lên nhìn Tư Đồ – “Ông ta tấn công Hắc Vân Bảo, thế mà huynh chịu tha cho ông ta sao?”
“Bọn già đầu đó lục đục với nhau ngươi chết ta sống, cuối cùng đơn giản chỉ vì thiên hạ, vì ái tình, vì thành bại…nói đi nói lại, chẳng ngoài gì khác là vì chính mình.” – Tư Đồ lắc đầu đầy khinh thường, cúi đầu hôn lên trán Tiểu Hoàng một cái – “Những thứ ấy ta chẳng thèm, chỉ thèm mỗi mình ngươi thôi. Cho ta cả thiên hạ thì sao chứ? Ta thà rằng cùng ngươi tiêu dao cả một kiếp người, có được bao nhiêu là tự tại.”
–––
Giờ Tý[6] đêm hôm đó, có tiếng pháo hiệu từ phía dưới chân núi, Tương Thanh báo lại – “Tề Dịch tấn công lên núi rồi.”
Tư Đồ cười, thong thả đi từ thư phòng ra – “Sao giờ mới chịu đánh, chờ lão đã nửa ngày rồi đấy.” – Rồi lại quay sang nhìn Tiểu Hoàng đang đọc sách bên bàn, chỉ thấy tiểu hài tử ngẩng lên, chậm rãi nói – “Y theo kế hoạch mà tiến hành.”