Hoàng Bán Tiên
Chương 78 : Không phải tặc, cũng chẳng phải binh
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
Tư Đồ và Tiểu Hoàng cùng đi về phía Bắc thành, thấy cứ cách đôi ba bước ven đường thì có một tấm cáo thị treo thưởng tróc nã Hoa Liên Mạch.
Tiểu Hoàng nhìn thấy mà có đôi chút mơ hồ, hỏi Tư Đồ – “Những khi tróc nã giang dương đại đạo, tội ác tày trời hình như cũng không đến mức này.”
Tư Đồ cười nhạt – “Tiểu tử này quả xứng với cái danh chuột chạy qua đường[1].” – Hai người vừa đi vừa nói, nhanh chóng đến được cửa Bắc thành.
“Là ở đây sao?” – Tiểu Hoàng nhìn những vết máu lấm tấm trên mặt đất mà hỏi Tư Đồ.
Tư Đồ quay sang nhìn, các đốm máu rơi rớt thành một hàng liên tục, nhưng đến chỗ này thì thốt nhiên mất dấu. Hơn nữa, mặt đất phẳng lì như vậy, không hề có dấu vết bị san lấp nào cả.
“Tiểu tử đó độn thổ rồi sao?” – Tư Đồ lấy làm lạ, giẫm giẫm chân lên chỗ đất kia. Tiểu Hoàng chỉ thấy Tư Đồ nhếch chân mày lên như vừa phát hiện được điều gì. Hắn không ngừng giẫm chân lên đất, sau đó lộ ra một nụ cười thấu hiểu, lắc lắc đầu rồi kéo tay Tiểu Hoàng bảo – “Chạy mất rồi.”
“Chạy mất rồi?” – Tiểu Hoàng bị Tư Đồ kéo tay quay về, không hiểu mà hỏi – “Huynh đã phát hiện được gì? Trong đầu ta ngay một chữ cũng không có.”
Tư Đồ cười, đưa tay xoa má y – “Tên tặc này giặc chẳng phải giặc mà binh chẳng phải binh…Giặc ngu gặp lính ngốc đấy.” – Nói rồi thì tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu Hoàng bị Tư Đồ như làm cho lọt vào sương mù, không rõ được gì cả nên phải cầm lấy bàn tay của Tư Đồ hỏi – “Huynh nói cho ta biết đi, ta đoán không ra.”
Tư Đồ cúi xuống, nói nhẹ vào tai Tiểu Hoàng mấy câu.
Khi Tiểu Hoàng ngước lên trở lại thì vẻ mặt y như bừng tỉnh đại ngộ vậy, nhìn Tư Đồ mà cười – “Tư Đồ, huynh thật thông minh nha.”
Tư Đồ khẽ sửng sốt, lắc đầu cười hỏi – “Ngươi có biết vì sao kẻ thông minh không được người ta thích hay không?”
Tiểu Hoàng lắc đầu
Tư Đồ nắm lấy tay y, vừa đi vừa nói – “Những kẻ thông minh đều có một điểm giống nhau, rằng bọn họ đều thích người ta khen mình thông minh, nhưng không thích khen người khác thông minh.”
Tiểu Hoàng ngơ ngác gật đầu – “Nói có lý.”
Tư Đồ bị y chọc cười, véo cằm y rồi bảo – “Nhưng mà, thật ra chuyện sảng khoái nhất trên thế gian chính là được người thông minh khen mình thông minh!”
Mặt Tiểu Hoàng hơi đỏ lên.
Tư Đồ ghé vào bên tai y thì thầm – “Cho nên đó, ngươi càng thông minh thì người ta càng thích.”
“A…” – Mọi người nhất loạt rít một hơi khí lạnh. Gã Thiên Bất Lượng kia cũng rít một hơi, tình thế đương lúc chực giương cung bạt kiếm thì Tư Đồ lại chậm chạp nhả ra một câu – “Có điều là ba năm trước lận.”
Ai nấy đều không hiểu gì cả. Tề Phàm hỏi – “Là *** tặc ba năm trước đây?”
“Ừ.” – Tư Đồ gật gù – “Theo như chỗ ta biết thì, đã cải tà quy chính rồi.”
“À…” – Thiếu trang chủ cười nhạt – “Là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời đây mà.”
Tư Đồ thở dài bảo – “Ta đã nói mà, lòng bẩn đi với phổi hư.”
“Ngươi…” – Thiếu trang chủ kia lại muốn nổi sùng thì bị vài người bản ngăn…Người ở trước mặt đây xét khí độ hay trang phục thì đều giống như Tư Đồ trong lời đồn như đúc. Nếu thật sự là hắn thì không thể đắc tội đâu đó.
“Vậy xin làm rõ cho.” – Tề Phàm thi lễ với Tư Đồ.
Tư Đồ rất lấy làm thú vị với người này. Gã không kiêu căng hay nịnh hót, nhưng cũng không làm mất lễ nghi, là một nhân tài, bèn nói – “Dù cho gã có cải hay không thì bây giờ lực bất tòng tâm rồi.”
Mọi người đều quay mặt nhìn nhau. Thiên Bất Lượng mắc cỡ gãi gãi đầu – “Việc này…ba năm trước đây ta phạm tội, bị Tư Đồ bang chủ và Mộc thần y bắt được. Hai vị đã rủ lòng Bồ Tát mà tha cho ta một mạng.”
Nghe thấy bốn chữ “Rủ lòng Bồ Tát”, tất cả mọi người đều lẩy bẩy không cầm được. Dù thế nào cũng không được dây dưa với gã Tư Đồ này.
“Có điều…Mộc thần y cho ta uống một viên thuốc, ta uống xong rồi thì đời này hết xí quách luôn…” – Thiên Bất Lượng ha hả cười to hai tiếng xong nhìn vào đám người kia – “Mấy ông tìm sai người thật rồi đó.”
Mọi người khóe miệng co quắp, từ nay về sau đều không thể làm việc kia nữa…Thần y này độc địa quá đi.
Tiểu Hoàng nghe Thiên Bất Lượng nói thì vẻ mặt cũng ra vẻ đăm chiêu, sau đó ngước lên nhìn Tư Đồ, hỏi mà mắt đầy vẻ mong chờ – “Thật sự có loại thuốc này sao?”
Tư Đồ nghe thấy ngữ khí của tiểu hài tử như thể là đã tìm thấy một loại thần dược mà khổ sở tìm mãi không ra vậy…Hắn hốt hoảng giật giật mí mắt, lòng mắng ––– Tiểu hài tử chết giẫm!
Còn Tiểu Hoàng thì đang tính toán: Mộc Lăng quả thật lợi hại quá nha, nếu huynh ấy có thể làm ra được loại thuốc khiến người ta cả đời không cần phòng the nữa, thì nhất định cũng có thể làm ra loại thuốc khiến người ta mỗi tháng chỉ làm được một lần duy nhất. Rồi y nhìn lại Tư Đồ, mặt đỏ hồng lên… Cũng không phải là không làm, không tốt đâu, ừ nhé, mỗi tháng một lần thôi, quay về thì đòi Mộc Lăng nào!
Chú thích
[1]Chuột chạy qua đường: Nguyên văn 过街老鼠(Quá nhai lão thử). Ví với kẻ xấu, bị người người căm ghét. Có câu rằng “Chuột chạy qua đường, mọi người kêu đánh.”
[2] Ngô Phú Cần (吴富勤) và “ngô phụ thân” (吾父亲) (cha của ta) đều phiên âm giống nhau là “wu fù qín”.