Hoàng Bán Tiên
Chương 88 : Phân ly tan rã
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
Tư Đồ nói xong câu hôm khác bàn tiếp kia liền đóng kín cửa không tiếp Hạ thái sư. Hạ Viêm Quảng cuống cuồng ra mặt nhưng Tiếu Lạc Vũ vẫn giữ vẻ bình thản, chậm không chậm mà nhanh không nhanh. Lại mấy hôm nữa trôi qua, không một tin tức nào từ Hắc Vân Bảo báo đến. Hạ Viêm Quảng đứng ngồi không yên bèn hỏi han Tiếu Lạc Vũ – “Tiếu trại chủ, kỳ hạn mà hoàng thượng đưa ra cũng đã gần tới rồi, ngài phải nghĩ cách đi chứ.”
“Hạ thái sư, ta còn có thể có cách nào đây?” Tiếu Lạc Vũ vẫn ung dung nhàn nhã – “Nếu đã mời mà không đi thì đánh thôi, nếu không thì hoàng thượng đã chẳng phái đông người theo giúp ông vậy làm gì.”
“Đánh…nhưng không phải chính ngài nói là đánh không lại sao?” – Thái sư cau có – “Đánh không lại mà còn muốn đánh à?”
Tiếu Lạc Vũ cười cười lắc đầu – “Thái sư, sao ông hồ đồ rồi vậy…Hắc Vân Bảo chịu đánh, Tư Đồ cũng chịu đánh nốt, nhưng ông đi hỏi Hoàng Bán Tiên xem y có chịu đánh hay không?”
Hạ Viêm Quảng sững sờ.
“Nói một cách khác đi, Hắc Vân Bảo đã trêu chọc tới ai nào?” – Tiếu Lạc Vũ hỏi thái sư – “Sở dĩ bọn họ bị cuốn vào hồi phân tranh này còn không phải là vì Hoàng Bán Tiên sao?”
Hạ Viêm Quảng ngẫm nghĩ một lát rồi vỗ đầu – “Đúng thế! Nếu như thật sự phải đánh, Hắc Vân Bảo khó tránh khỏi có tử thương. Hoàng Bán Tiên lúc đó sẽ phải ăn nói với bản thân y ra sao? Chưa hết, ta nghe nói Hoàng Bán Tiên rất có lòng Bồ tát, tâm tính nhân hậu…Tất nhiên sẽ không nỡ nào nhìn thấy huynh đệ của Hắc Vân Bảo hy sinh tính mạng oan ức vì mình.” – Thái sư phấn chấn hẳn lên, luôn miệng kêu – “Có đạo lý, có đạo lý.” Nói rồi thì kích động chạy ra ngoài.
Sau khi Hạ Viêm Quảng đi mất rồi, nụ cười vốn dĩ ở trên môi Tiếu Lạc Vũ sa sầm xuống. Y lắc đầu, tiếp tục ngồi uống trà mà thừ người ra.
Sau đó, Hạ Viêm Quảng cho tất cả nhân mã bày binh bố trận, hình thành nên thế vây khốn Hắc Vân Bảo, lại còn phái người đi thông báo cho Hoàng Bán Tiên ép buộc y phải ngay lập tức vào kinh. Nếu như kháng chỉ không nghe, sẽ san bằng Hắc Vân Bảo.
“Khẩu khí lớn thật đấy.” – Mộc Lăng nghe được thì cười khùng khục – “Bằng từng này nhân mã mà san bằng được Hắc Vân Bảo à? Còn khuya nhé!”
Tư Đồ đuổi cổ gã đưa tin thì lờ luôn chẳng buồn đếm xỉa. Tiểu Hoàng lại như trĩu nặng suy tư. Buổi chiều cùng ngày hôm đó, bờ đê phía sau núi lại xảy ra chyện. Tư Đồ dẫn người đi sửa đê. Nếu để Tiểu Hoàng ở lại một mình trong bảo thì hắn không yên lòng, nên dắt theo cả y ra phía sau núi.
Mọi người vá đê đến tận chập tối, vừa định ngơi tay về nghỉ thì bất thình lình một hạ nhân từ trong phòng Lô Ngự Phong chạy tới thưa lên – “Chủ nhân, nguy rồi, Hân nhi mất tích rồi.”
“Cái gì?” – Tất cả đều hoảng hồn. Lô Ngự Phong chạy như bay trở về. Tư Đồ cau mày, cúi xuống nhìn Tiểu Hoàng – “Xem ra ngươi đã đoán đúng rồi.”
Tiểu Hoàng gật nhẹ, nhỏ giọng hỏi Tư Đồ – “Huynh đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Tư Đồ lặng lẽ hồi lâu, bước đến ôm chầm Tiểu Hoàng mà nói – “Tiên Tiên, ta không nỡ cho ngươi đi.”
Tiểu Hoàng cầm bàn tay hắn – “Không lâu đâu mà, huynh phải tin ở ta.”
Tư Đồ ôm y thêm chặt. Hai người đứng như thế bên triền đê rất lâu rồi mới trở về.
Trong Hắc Vân Bảo, tất cả đều hỗn loạn. Lô Hân là bảo bối của toàn bộ Hắc Vân Bảo. Kẻ nào có thể băng xuyên qua hàng rào thủ vệ dày đặc, đánh hôn mê nha hoàn trông giữ bé con rồi mang bé con đi mất…chỉ có người trong nội bộ mà thôi.
Cùng lúc đó, chẳng biết có ai đã thốt lên – “Phùng Ngộ Thủy cũng đâu mất tiêu rồi.”
“Tên tiểu tử kia…quả thật lai lịch bất minh.” – Chu lão gia tử nói xong rồi định tiếp tục, nhưng ngước đầu đã chạm phải ánh mắt của Tiểu Hoàng.
Mộc Lăng chau mày – “Lão gia tử, ông có ý gì đây?”
Chu lão gia tử sửng sốt nhìn Mộc Lăng, cười nhạt – “Nhị đương gia, cậu nói tôi có ý tứ gì đây?”
Tư Đồ nhìn Mộc Lăng một cái, nói – “Đầu Gỗ, ta tin ngươi nhất.”
Mộc Lăng mỉm cười – “Ầy…Ai bảo ngươi nhân cách là đồ bỏ, ngoại trừ ta ra thì chả ma nào chịu đựng được ngươi.”
Tư Đồ quay người lại – “Ta cần mười ngày để giải quyết mọi chuyện. Mười ngày này, Tiên Tiên nhờ vào ngươi vậy.”
Mộc Lăng cười, lôi một chiếc gậy sắt dài hai thước từ sau lưng ra múa vài vòng trên tay, nói – “Yên tâm đi, ai mà động đến Tiên Tiên nhà ngươi thì phải làm thịt Mộc Lăng ta trước.”
Tư Đồ nhìn chiếc gậy trên tay Mộc Lăng, nói – “Đa tạ.”
Nói xong, hai người bọn họ một theo hướng nam, kẻ đi hướng bắc, nhất loạt phi thân ra đi. Một người thì đuổi theo Tiểu Hoàng, người còn lại chạy về Hắc Vân Bảo.
“Ai đó?” – Gã quan binh canh gác doanh trại thấy có người tới gần, bước tới ngăn chặn, chợt mới nhìn rõ ra đó là một thiếu niên rất đỗi thanh tú.
“Xin vào trong thông báo cho Hạ thái sư biết, rằng Hoàng Bán Tiên đã tới, chờ ông ấy mang Lô Hân ra đón.” – Tiểu Hoàng hơi ưỡn người về trước, nên cho dù nét mặt rất thanh tú nhưng cũng biểu lộ một phần sự nghiêm nghị. Mấy gã thủ vệ lúc này mới để ý thấy, đó không phải là một thiếu niên, mà là một nam tử thanh tú có đường nét của một thanh niên hòa quyện cùng sắc thái của một thiếu niên, một dáng vóc thanh tao tựa như thần tiên giáng trần.
Gã thủ vệ nhanh chóng đi vào trong bẩm báo. Chỉ trong thời gian một tuần trà nhỏ, Hạ thái sư đã hối hả dẫn theo đại đội nhân mã đi ra nghênh tiếp. Khi hai bên cuối cùng đã chạm mặt nhau, Hạ Viêm Quảng mới chính thức thấy rõ được tướng mạo của Tiểu Hoàng. Nhất thời lão nói không nên lời, y quả thật trông rất giống Ân Tịch Ly của năm xa xưa ấy.
“Tiểu tiên sinh…đã lâu ta ngưỡng mộ đại…”
“Cháu bé đâu?” – Tiểu Hoàng ngắt ngang lời Hạ Viêm Quảng – “Trả cháu bé trở về, ta theo các ông về triều.”
“Tất nhiên rồi!” – Hạ Viêm Quảng cười cười. Có một hạ nhân ẵm tiểu Lô Hân bước đến. Mặc kệ cho nhũ mẫu có dỗ dành ra sao thì ra, Lô Hân vẫn thút tha thút thít khóc.
Tiểu Hoàng đưa tay đón lấy, dịu dàng vỗ về bé con. Tiểu Lô Hân nín khóc ngay tắp lự, nhấc bàn tay xíu xiu lên bấu vào vạt áo Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng bế bé con một lúc thì trả về cho nhũ mẫu. Y lấy trong áo ra một chuỗi dây vỏ sò bảy màu rất xinh xắn mà lúc ở Nam Cương Tô Mẫn đã đưa cho y, đeo vào cho Lô Hân. Lô Hân đeo dây chuỗi đó rồi thì an tĩnh lại, dù có bị nhũ mẫu ẵm bồng cũng không còn khóc nữa.
Hạ Viêm Quảng gọi người mang Lô Hân trở về Hắc Vân Bảo. Tiểu Hoàng ngóng theo đội người kia đi lên ngọn Bạch Đế rồi mới chậm rãi quay người lại, đi theo Hạ Viêm Quảng vào doanh trại.
Nhóm người đi đưa Lô Hân do một gã hầu thân cận với Hạ Viêm Quảng dẫn đầu. Bọn chúng đi lên Bạch Đế sơn nhưng không hướng về Hắc Vân Bảo, mà rẽ vào một vạt rừng nhỏ bên đường.
“Xin lỗi tiểu quỷ vậy.” – Gã người hầu kia rút trủy thủ ra nói với Lô Hân – “Ngươi muốn trách thì trách thái sư đi.” – Đoạn, vung đao định chém xuống nhưng chợt cảm thấy bên cổ mình mát lạnh, sau đó, ngay cả rên còn chưa kịp đã bổ nhào xuống đất, người một nơi, cánh tay một nơi. Đám thị vệ kia kinh hoảng, nhưng hết thảy còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một kiếm đoạt mạng đi mất.
Lô Hân ngơ ngác cười với hắc y nhân nọ. Bé con còn nhớ rõ kẻ này, hắn đã từng đi chung với Tiểu Hoàng, đã từng ẵm cô bé. Chính là Phùng Ngộ Thủy.
Khom xuống bế tiểu Lô Hân lên, Phùng Ngộ Thủy nói – “Bé con yên tâm, Tứ Nương có ân với huynh, huynh sẽ bảo vệ bé con trở về với cha mẹ bình an vô sự.”
Lô Hân nắm lấy chuỗi vỏ ốc bảy màu trên cổ, cười lên khanh khách. Phùng Ngộ Thủy bế cô bé lên, lẩn vào trong rừng cây.
Ba ngày sau, từ Thục Trung lan truyền một tin tức chấn động đất trời. Đại đương gia Tư Đồ của Hắc Vân Bảo chia áo dứt nghĩa với Nhị đương gia Mộc Lăng, từ nay về sau mỗi người một ngả. Lô Hân biến mất. Vân Tứ Nương và Lô Ngự Phong hai vị trại chủ của Hắc Vân Bảo rời khỏi bảo thoái ẩn giang hồ. Còn phó trại chủ Chu lão gia tử làm phản, đã bị Tư Đồ trục xuất ra khỏi Hắc Vân Bảo…Hắc Vân Bảo – thiên hạ đệ nhất đại phái, thấm thoắt chỉ một đêm trôi qua, hầu như hoàn toàn sụp đổ.