Hoàng Cung Tư Truyện
Chương 32 :
Ngày đăng: 22:26 19/04/20
Kỳ Hàn không quay đầu lại nhìn,hắn mỉm cười ngồi xuống rồi tự rót cho mình một ly trà,tiếp tục nói:
"Đệ cũng không nghĩ một người đường đường quang minh chính đại như hoàng huynh lại thích đến nghe chuyện của người khác.Hoàng đệ nói như vậy có đúng không?...Hoàng thượng,thỉnh xuất hiện đi!"
Không có tiếng người đáp lại,chỉ có tiếng của các loại côn trùng trong đêm khuya và tiếng xào xạc của gió luồn qua những kẽ lá.Nhưng bất chợt,không biết từ phía nào đó của lương đình,một bóng áo đen vụt đến ,mang theo hơi thở trầm mặc mà xuất hiện trên chiếc ghế đối diện Tam vương gia.Vũ Hiên đế mặc một thân trung y có thêu họa tiết rồng vàng,hắn vẫn thủy chung hướng đôi mắt về phía con đường nhỏ mà bóng dáng nhỏ nhắn kia đã biến mất...
"Cổ nhân có câu:"Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng",hoàng huynh,đáng lẽ giờ này huynh đang phải ở An Gia cung của Giang tu nghi chứ?Vì cớ gì huynh lại đến đây? mà để lại mỹ nhân một mình trong khuê phòng vắng vẻ như thế
Kỳ Hàn mỉm cười hỏi,thấy người đối diện cũng không hề trả lời hắn lại nhìn theo ánh mắt người kia,tựa tiếu phi tiếu nói:
"Vậy chi bằng hoàng huynh cứ để cho đệ mạo phạm suy đoán một chút...Thật ra huynh không hề nghỉ lại An Gia cung của Giang tu nghi đúng không?...huynh đã nhìn thấy An quý tần trên con đường nhỏ đó,vì quan tâm đến nàng mới vô thức theo nàng đến tận nơi này?Hoàng huynh...Nàng thật sự có chủ ý của riêng nàng.Một nữ nhân khôn ngoan như vậy,sẽ khó mà giữ nàng lại bên người."
"Ta không cần giữ nàng ta lại."-Vũ Hiên đế lúc này mới trả lời,hàn khí trên người của hắn vẫn không hề thuyên giảm,đủ để người khác cảm thấy khiếp sợ.
"Vậy thật sự hoàng huynh vẫn còn động tâm với Giang tu nghi?Nếu vậy hoàng đệ cũng rất sẵn lòng chúc phúc cho hoàng huynh...Nhưng đệ sợ một ngày nào đó huynh thật sự sẽ hối hận không kịp đâu...Đệ cũng không làm phiền hoàng huynh nữa,hoàng đệ mạn phép cáo từ."-Kỳ Hàn đứng dậy,ôm quyền rời đi.
Đêm...thật sự vẫn còn rất dài...
Sáng hôm sau,An Nguyệt còn nằm trên giường thì đã nghe tiếng huyên náo kỳ lạ ở phía bên ngoài.Cô lăn qua lăn lại được một lúc,cuối cùng không thể ngủ lại được nữa đành bật dậy,dụi mắt nhìn chung quanh thì thấy Minh Xuân đang đứng cạnh cô.Minh Xuân thấy thế thì vội nói:
"Tiểu thư,chúng em làm người tỉnh giấc sao?"
An Nguyệt bước xuống chiếc giường gỗ cứng ngắc của mình,lúc trước cô nằm nệm quen rồi,bây giờ không có quả thật không quen chút nào.Giấc ngủ cũng không còn tốt như trước nữa,thường xuyên tỉnh dậy vào đêm khuya.An Nguyệt nhíu mày nhìn Minh Xuân,tiểu nha đầu này hình như gây chuyện gì rồi,còn không dám nhìn vào mắt cô.
"Có chuyện gì xảy ra?Mau nói đi"-An Nguyệt cất giọng,cô vốn không thích sự giấu diếm.
"Tiểu thư,tiểu thư,là...là lỗi của em...Xin người mau trách phạt em đi...Em thật sự không cố ý,Chu Tịch...Chu Tịch kia..."
"Chu Tịch kia đã làm gì?"
"Nương nương,là lỗi của em...Em không để mắt nhiều đến ả...Đêm hôm qua ả ...ả đến Tử Diệp các,lợi dụng việc uống thuốc sợ đắng của Hạ sung viên để đầu độc nàng...Kết quả là sáng hôm nay Hạ sung viên vì thổ huyết mà chết,lúc bị bắt,ả đã nói chính tiểu thư ép buộc ả phải làm như vậy..Tiểu thư,e là bây giờ hoàng thượng và quân lính đang trên đường tới đây,xin tiểu thư mau chóng rời đi đi ạ."
An Nguyệt cười thầm trong lòng,mới sáng sớm đã cho cô một kinh hỉ như thế này sao?Lúc này nếu cô bỏ chạy thì có nghĩa lý gì chứ?Chi bằng để cô ra mặt chơi một ván với bọn họ vậy.
"Không cần,ta sẽ không đi đâu hết...Em và các nô tì hãy đứng nghênh đón họ trước cửa...Ta sẽ chuẩn bị một lát"
"Nhưng...nhưng...tiểu thư"
"Còn không mau đi?Đó chính là lệnh"-An Nguyệt nói to.
Minh Xuân có vẻ không cam lòng, nhưng cũng đành đi ra phía bên ngoài.An Nguyệt chạy đến tủ gỗ ở góc phòng,bắt đầu mở từng ngăn kéo một...