Hoàng Đế Không Làm Đi Làm Thái Giám

Chương 10 :

Ngày đăng: 02:54 19/04/20


Hôm qua ta làm giấc mộng, mộng rất kỳ quái. Tổng thụ sư thúc kia của ta cư nhiên phiêu phiêu nhiên vào phòng ta, chặt cái gáy của ta nói:”Thằng nhóc, ngươi như thế nào còn chưa giết hoàng đế? Làm mất hết thể diện của “tam công tam thụ môn” chúng ta!”



Ta vừa nhấc đầu, ôi chao? Má ơi! Sư thúc vì sao bộ dạng ngươi cùng một bộ dáng với Uông tổng quản = Uông Tông Quan kia? Nhất thời da gà nổi lên khắp nơi, ở trong gió lạnh kéo dài một mảnh tiếu ý —— kinh hách tỉnh lại!



Ta vù vù mấy hơi thở ra, hồi tưởng lại khuôn mặt nhăn tuyết trắng kia cười tủm tỉm, cảm giác đây là cảnh tối khủng bố trong mơ!



Giết —— không giết, nhất niệm chi gian!(chỉ là trong một ý nghĩ)



Chẳng lẽ Tiêu công công ta phải chịu cảnh tư tình nhi nữ ràng buộc bỏ lỡ đại sự? (tác giả một bên hư thanh không ngừng —— tỷ tỷ, nhi nhi tư tình mới đúng đi!)



Không thể! Không thể! Ta nhức đầu, trong đầu tràn đầy tiếu ý của yêu tinh thái giám kia, không gạt đi được  …



Chẳng lẽ ta thật muốn giết đáng yêu tiểu hoàng đế kia? Mấy ngày lại mấy ngày, nuôi chim còn có cảm tình đi! Huống chi là sắm vai hoàng đế thái giám?



Không thể! Không thể! Ta nhức đầu, xung quanh không có người. Thẳng đến mặc niệm mất trăm lần môn huấn, mới hung hăng tới một câu:”Thái giám da trắng ngươi không cười (?)! Ta, Tiêu công công, tự nhiên là sẽ đạt tới mục đích.”



Sớm một đao, muộn một đao, hoàng đế hầu tử ngươi tái đáng yêu, cũng sắp đến sinh nhật rồi … Ta không tình nguyện nghĩ, khoái kiếm bảo đao xung quanh động một phen —— sớm chết sớm đầu thai!



Ta nhảy dựng lên, cọ cọ cọ thẳng đến vũ khí tràn đầy phòng luyện công …



Có câu nói là na hồ bất khai đề na hồ (*nguyên văn “哪壶不开提哪壶 na hồ bất khai đề na hồ” nghĩa đen là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì), thở hổn hển muốn chọn một bảo bối binh khí tương đối linh hoạt dễ dàng sử dụng, lại nhìn đến đáng yêu tiểu hoàng đế Thọ Thọ kia cầm quyển sách, (tự nhiên là sách về xuân thiên đại hảo rồi) một tượng người sống liền đứng sững ở phòng luyện công, ngoái đầu nhìn lại hướng ta cười:”Ây? Cùng Tiêu công công tâm có linh tê đi, vừa định gọi người đi tìm ngươi!”



Ta cả kinh, tuy rằng nhìn tới hắn cười mệt mỏi kia tự đáy lòng an ủi:”Ách …. Hoàng Thượng ở đây a!” Ta trong lúc nhất thời lại nương tay …. Tươi cười kia liền như nhuyễn cốt tán làm cho ta liên tục vô lực.



“Ái khanh, kỳ thật thái giám cũng không phải dễ làm …” Hoàng đế cắn môi một chút: ”Nếu năm đó, trẫm tự  nhiên sẽ không cố gắng tập võ như vậy …, chính là.. thích khách một việc …. Trẫm không thể luôn cho ngươi một người thay ta mạo hiểm! Tổng nên đến học một hai chiêu thức phòng thân.”



“Thần thề sống chết bảo hộ Hoàng Thượng!” Ta không cần suy nghĩ chân sau quỳ xuống đất nói, trong khoảnh khắc phát ra lời này phát ra từ phế phủ —— phi phi phi! Ta điên rồi sao!



“Keng —— ” một tiếng, hoàng đế rút ra một thanh bảo kiếm bên cạnh, hàn khí bức người, ba chém hai bổ tựa hồ trầm một chút, có chút như rần rần bất ổn:”Ách …. hảo nặng a! Tiêu công công lần trước nói cái gì tới? Nếu không cần ‘đoạn tụ phân đào’ tới hình dung kiếm khoái của trẫm, kia dùng cái từ ngữ gì hảo đây?”



“Khuông đương ——” Bảo kiếm kia rốt cục không địch lại tay hoàng đế nhu nhược, bi thảm rơi xuống đất.



Ta nghĩ có lẽ hôm nay nơi này sẽ thành mệnh khanh của hoàng đế lão nhị! Trong lòng xẹt qua một tia không muốn.



“A? Ha ha, Hoàng Thượng còn nhớ rõ a!” Kia ngày đó không để ta nghe được tuyệt mĩ giải thích hộc máu a!: ”Về phần dùng ngôn ngữ thái giám trong nghề của chúng ta sao (cái gì làm ngươi tự dưng xưng thành thái giám?) —— một câu hình dung đao tử phong lợi: cát (cắt) điểu bất xuất huyết! (xen chú giải: Trong văn chương Lỗ Tấn nhắc đến: vị thôn điểu nam nữ môn, chỗ này chữ điểu âm đọc hẳn là diao …. Hàn, nếu các đại nhân không quen, vẫn là đọc niao đi ~ ta đang nói cái gì a …. …. Đào tẩu)”



“Ân?” Hoàng đế nghiêng đầu khó hiểu.



Ta nhợt nhạt cười nói:”Đao nhỏ phóng mau, khả là hảo gia hỏa tịnh thân, một đao đi xuống, ánh sáng hiện lên, thiết khẩu như kính chỉnh tề, trong phút chốc không để lại giọt máu nào!”



Thì ra là thế a hoàng đế tinh tế nắm lấy:”Qủa nhiên học thuật Tiêu công công phỉ tiềm (phỉ: nhỏ bé, tiềm: kín đáo), dùng từ sâu sắc!” Hắn cười cười tiếp tục hỏi:”Ân … Kia nếu như là miêu tả dao cùng thì sao?”



Tiểu tử này thật đúng là có thể một suy ra ba! Ta cố gắng tưởng tượng, cũng liền cho ra đáp án:”Ha hả, Hoàng Thượng a, dao cùn kia nói ra thì —— vẫn là: cát (cắt) điểu (chim) bất xuất huyết!”



?????? Hoàng đế khó hiểu, vì sao giống nhau?



“A …” Ta quỷ dị cười, cầm lấy một thanh búa trong tay suy nghĩ:”Dao nhỏ nếu nói rất cùn, một đao đi xuống không phá hỏng da thịt, mặc cho ngươi tới mấy dao vẫn là thất vọng, đương nhiên sẽ không ra máu!”



“Úc….” Hoàng đế mang theo âm điệu chuyển sang tỉnh ngộ:”… Không ra máu …. Không ra máu …. Không ra máu …”



Thừa dịp lúc hắn hoảng thần, trong đầu ta bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt tươi cười tha thiết của lão thái giám kia, trong lúc cảnh giác, ta quyết định một tiễn giết chết —— tuy rằng trong lòng có chút quyến luyến, chính là … ý nghĩ chỉ diễn ra trong nháy mắt, ta bức bách bản thân không tìm hiểu thêm, hướng về phía lưng hoàng đế một đao …




Hay là im lặng để hắn “thích”?



Ta thích hắn sao?



Đại khái đem … …



Thích khách? Ôi ôi, giờ phút này thích khách tính cái gì?



“Tam công tam thụ môn”? Gác lại đi! Ta chỉ làm “ta” một khắc!



Chẳng qua ta cảm thấy trên đời này chỉ có chính mình đào hầm chính mình nhảy mới là chân chính ngược tâm!



Sau đó ta vạn phần khó hiểu một việc —— vì sao người bị áp đảo là ta?



Vì thế, ngày này, đời này của ta hoàn toàn viết lại …



Chính xác mà nói, là lúc “thích” là lúc ta khàn thanh kiệt lực một tiếng ” A… … … …”, đời này của ta, vận mệnh của ta, hết thảy của ta —— đều bắt đầu cho đáng yêu tiểu hoàng đế kia! (về phần kia a lúc sau ân ân a a đại nhân tự mình tưởng tượng đi !)



Ta đánh cuộc, vào đêm hôm đó, tiểu hoàng đế vẫn là không biết cái gì gọi là “hậu đình”, cái gì gọi là “vân vũ” … chỉ biết là hắn “thích” thực vất vả, ta bị “thích” càng vất vả hơn!



Ý niệm ám sát trong đầu liền như vậy biến thành tro bụi rồi sao?



Ta … không biết!



Chỉ biết là ta rất muốn cùng tiểu hầu tử này dính vào cùng nhau, làm hoàng đế cũng tốt, thái giám cũng tốt, ta, Tiêu công công, coi như là chiếm được thực tâm của đương kim hoàng thượng, có thể làm anh hào trong “tam công tam thụ môn”!



Ngày kế, mặt trời lên cao, ta đau nhức đứng dậy trở về phòng, hầu tử ngủ như chết, không đành lòng gọi hắn.



Xiêm y buông lỏng lay động mà xuất môn, bỗng nhiên trước mắt hiện lên một hắc ảnh!



Thích khách sao?



Ta một trận kích động, theo bản năng trốn vào cạnh cửa —— xem động tác nghiêng ngả lảo đảo kia, tựa hồ chính là ngốc tử ám sát nửa đêm ngày ấy!



Hảo! Hảo tiểu tử! Dám động Hoàng thượng của lão tử? Ta kêu ngươi trốn làm sao!



Qủa nhiên gả cho người, tâm cũng sẽ theo đi, lúc trước là ai muốn chết muốn sống tuyên bố giết hoàng đế, giờ lại chính mình hàng đầu đi? Ngươi một đại lão nhị, đều quên mất rồi? Hiện tại gió đổi chiều nhanh a!



Ta phi thân tiến lên chắn, thích khách kia bỗng nhiên sửng sốt, xiêu xiêu vẹo vẹo muốn xoay người …



Lại trốn!



Ta từng bước lên, tuy rằng giữa khố đau đớn, nhưng vẫn là động tác nhanh chóng (vĩ đại a …):”Ngươi là ai?” Ta quát lên!



“Bình!” Một thanh âm vang lên bày ra va chạm, từ trên người thích khách kia rơi xuống một khối lệnh bài.



Thứ tốt! Ta đem tổ tổng mười tám đời của ngươi bắt đến! Ta mắng, một miệng phun ra, lại ở dưới ánh mắt khi nhìn lệnh bài này mà chấn động ngất mất … …



……….