Hoàng Đế Không Làm Đi Làm Thái Giám

Chương 4 :

Ngày đăng: 02:53 19/04/20


Ta từ biệt Hoàng Thượng giống như tiểu hầu nhân kia, hừ tiểu khúc nhân lại quay về oa nhà.



.



Đêm nay ta cần phải hảo hảo mở ra môn huấn của ta, xem như đối mặt lần cuối cùng! Tranh thủ ngày mai kích đánh vào giữa!



.



Môn huấn?



.



A, quên nói!



.



Ta,



.



Một thích khách,



.



Chuyên dụng ám sát hoàng đế,



.



Còn sư xuất danh môn ——



.



Đó chính là giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, làm người ta nghe tin đã sợ mất mật ——”Tam công tam thụ môn”!



.



Không gạt người!



.



Chưa từng nghe qua sao?



.



Kia là đương nhiên, chúng ta chính là ám môn ám phái chuyên môn bồi dưỡng tân thế hệ thích khách, tự nhiên là càng cúi đầu càng tốt!



.



Từ xưa gia có gia quy, môn có môn huấn!



.



Về phần môn huấn”Tam cung tam thụ” này thì ….



.



Ta thảnh thơi mở huấn sách, đây chính là huấn đạo tổ truyền của chúng ta, tùy thời cần ôn lại cho nên biết mới!



.



Thân là”Tam công tam thụ môn” thích khách cao nhất, đệ tử nhập môn, phải tuân theo môn quy”Tam công” cùng với”Tam thụ” kia!



.



“Tam công? Tam thụ?” Và nghe ta chậm rãi nói tới:



.



“Tam công” là: nhẫn công diện công âm công



.



Nhẫn công: tức là đả bất hoàn thủ (đánh không đánh trả), ngược bất hoàn khẩu (bị ngược đãi không cự lại), đợi đến khi không thể nhẫn nại, ắt phải nhịn nữa!



.



Diện công: bản lĩnh bên ngoài phải hạng nhất, nụ cười chuyên nghiệp phải ở bên môi! Mỗi người đều có một tấm diện bì, ta Tiêu Công Công diện công chính là dát băng dát băng, quản ngươi nhân diện thú tâm (mặt người dạ thú), thú diện nhân tâm (mặt thú lòng người), cùng ngươi lặp đi lặp lại chơi đùa!



.



Còn có âm công: âm hiểm ngoan độc, tiếu lí tàng đao (nụ cười chứa đao), có thể bán lão nương lấy lão bà, sinh xong đứa con lại bán lão bà! Đứa con lấy lão bà bán lão bà của đứa con …



.



Sau lại nói tới”Tam thụ” này: thụ khí thụ nhục thụ thương



.



Thụ khí: thân là thích khách, bị đánh bị mắng thường bị chuyện này, không cần để ý. Thật sự không chịu nổi, giả trang thành bao khí dụng!



.



Thụ nhục: Hừ hừ, thiên hạ chưởng môn Cái Bang tiếp vị còn muốn bị đệ tử phun nước miếng đi, huống chi chúng ta lên trời xuống đất không gì không làm được tiêu sái phi phàm”Tam công tam thụ môn” mà?



.



Cuối cùng thụ thương: đau lòng sao. Từ xưa nữ tử cũng không nguyện gả cho thích khách sinh nhai, thất tình chính là chuyện thường ngày thôi.



.



Về phần thân thể bị thương thì sao, người không có việc gì phải đánh lộn, giết giết người, đá đá quán ăn, đem người trở nên có bảy vết sẹo ở ngực không phải ngạc nhiên!



.



Chính là ta từ sau lúc nhập môn, sư phó lại nghiêm quản thêm, còn phải kị —— kị”Tam phích”! Tự do tự tại



.



“Tam phích” này chính là: Khiết phích, thú phích, long dương phích



.



Khiết phích: giết người? Gặp thời cơ mà hành động! Nên gặp máu thì chỉ thấy máu! Muốn sạch sẽ? Không được!



.



Thú phích: Này … Tựa hồ là người giống cái dạng này nên lánh đi?



.



Cuối cùng long dương phích: Chúng ta giết người hơn phân nửa giết nam nhân, đương nhiên không thể có ám sinh tình tố gì, nếu không”Tam công tam thụ môn” chẳng lẽ không phải tiền mất tật mang sao? Cơ nghiệp thiên thu liền hủy trên tay một người!



.



Tam công, tam thụ, tam phích! … Tam công, tam thụ, tam phích … Ta hung hăng học thuộc.



.



Đến nay”Tam công tam thụ môn” đã sinh ra ba vị tuyệt môn cao thủ, thứ nhất đó là sư phó của ta.



.



Sư phó môn chủ bản môn, công lực”Tam công” duyên này xuất chúng, được gọi là”Tổng công sư phó”!



.




“Ha …. Người ta Uông tổng quản không phải thái giám đâu, lại càng không là cái gì tổng quan! Hắn kỳ thật là thống lĩnh đại nội tiền thị vệ ngự của trẫm!” Tự do tự tại



.



Cái gì? Tử hầu nhân, đừng gạt người không đánh thảo nhân!



.



“Hoàng Thượng không cần nói giỡn, hắn.. Không phải kêu ‘Uông tổng quản’, vì sao không phải thái giám?”



.



“Người ta không gọi ‘Uông tổng quản’, mà là ‘Uông tông quan’!



.



?????



.



Hoàng đế không hảo ý cười cười: “Cha hắn từ nhỏ phán hắn làm quan nhân, chính là lại không giảng rõ. Nghĩ đến làm quan mọi người đều là hạt sắc cao quan mà kinh sợ ; liền gọi hắn là ‘tông quan’, ý tứ chính là tương lai mang cái mũ đại quan ngoạn! …. Hey hey, Tiêu Công Công hiện tại đã biết rõ?”



.



!!!!!!!



.



Uông tổng quản = Uông Tông Quan = thống lĩnh đại nội ngự tiền thị vệ?????



.



Giậm chân giận dữ a, đây không phải là không công đạp hư một thái giám thượng đẳng nhân tài sao?



.



Lão yêu tinh phiêu phiêu gầy này cư nhiên là”Ngự tiền”? Đại thế giới, mở mắt mở mắt!



.



“Thần hiểu được! Nếu Uông đại nhân ta ngưỡng mộ đã lâu trung thành và tận tâm như thế, tự nhiên sẽ không lừa Hoàng Thượng, nhất định sẽ có thể tra ra manh mối!”



.



Hừ! Ngươi thái giám nhiều chuyện chết bầm! Ta kêu ngươi tra!



.



“Kia Tiêu Công Công lúc đó chẳng phải trong tâm trung thành giống nhau sao?” Hoàng đế khờ dại mở to mắt nhìn ta.



.



“Ân! Thần tuyệt đối không hai lòng!”



.



Đúng như vậy a, giết ngươi không hai lòng, muốn làm hoàng đế không hai lòng!



.



“Kia còn không mau đáp ứng? Coi như thị vệ bên người bảo hộ trẫm thôi, làm đi, làm đi …” Hắn kéo tay của ta, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn ta —— hầu nhân này mắt thật lớn, ô hắc viên lưu (vừa tròn vừa đen)



.



“Ân! Thần thề sống chết nguyện trung thành!”



.



Thề sống chết? Hừ hừ! Là thề cho ngươi chết nga!



.



“Hoàng Thượng còn, thần còn!”



.



Hoàng Thượng mất, thần vẫn còn, thần chính là hoàng đế, hì hì hì …



.



“Thật tốt quá, ta đã nói Tiêu Công Công sẽ đáp ứng mà!” Tiểu hoàng đế cười rắm điên rắm điên đến chạy xung quanh ta.



.



“Ha hả ha hả ……” Tiểu tử ngươi từng bước rơi vào tay giặc còn không biết sao? Hanh hanh!



.



“Ha ha ha ha ha …” Ta cùng với Hiểu Thọ Thọ cùng cười!



.



Ta lúc này cười đến vô cùng sáng lạn, tựa như hoa nhi trong”Xuân thiên hoàng cung đồ” kia: “Cái này đi, Hoàng Thượng đi theo ta!”



.



Tự do tự tại tối hôm qua ta chính à chu đáo kế hoạch, chỉ chờ ngươi đoản mệnh long này nhảy vào! Ta âm ngoan trong lòng hô.



.



“Lát nữa ta liền cấp Hoàng Thượng nói chỗ mấy thái giám thường ra vào!”



.



Tiểu hoàng thượng kích động vô cùng, thật đúng là đem lão tử thành rơm rạ cứu mạng sao



.



Ta vui vẻ cười, được chứ, ngươi đem ta làm đại gia, lập tức muốn mạng của ngươi!



.



Hoàng Thượng cười đến loan mi nhãn, lấy ta nắm chặt tay áo của ta, đi từng bước, nhảy một chút, càng dựa vào càng chặt!



.



Hầu nhân, buông tay! Buông tay! Hầu nhân, đừng chạm! Đừng chạm!



.



“Lạp lạp lạp … Lạp lạp lạp …. Ta là tiểu hành gia phẫn thái giám!” Tiểu hoàng đế mau túm ta, ngũ âm không được đầy đủ mà xướng lên.



.



“…….”



.



Phía trước cách đó không xa chính là ngự trù phòng phục vụ cơm canh rồi ….



.



……..