Hoàng Đế Không Làm Đi Làm Thái Giám

Chương 81 :

Ngày đăng: 02:53 19/04/20


Ta cùng Hoàng Thượng lần lượt ngêu ngao hát tiểu khúc, tuy rằng ta không biết vì sao phải ngu ngốc như thế, nhưng là ta, vẫn là nhịn không được cảm thấy hắn xướng đến cực kỳ đáng yêu, liền nhịn không được cùng nhau hát …



Đình viện mới tạo kia không xa, ngay ở phía sau ổ chó của ta, đến khi ta giả mù xa mưa lừa ánh mắt của tiểu hoàng đế, buông lỏng tay, hắn liền “oa” kêu lên:”Trời ạ! Tiêu công công, đình viện thật xinh đẹp a!”



Xinh đẹp? Một đám ăn không ngồi rồi kia làm công ba chân bốn cẳng tạo ra mộ quỷ này, hoàng đế lại còn nói xinh đẹp?



“Hiểu Thọ Thọ, đây là lễ vật tặng cho ngươi, thích không?” Hảo hảo hảo, ngươi nói xinh đẹp, đúng là hợp ý ta! Ta vụng trộm đảo mắt coi thường, nghĩ, khó không xem “hảo thư” xong lâu đến ngay cả thẩm mỹ nhìn cũng đều thay đổi??



“Hoàng Thượng xem trì tử kia!” Ta hấp dẫn tiểu hoàng đế hướng nơi tuyệt mệnh kia đi đến. Một bước, hai bước, ba bước, bước bước hướng đến con đường hoàng đế của ta!



“Nhánh trì tử này thật lớn a …” Hồ tôn khả ái sắp sửa chui vào hầm mộ ghé vào miệng trì tử:”Oa …”



To? Vô nghĩa! Chỉ dùng để làm ngươi chết đuối, nhỏ không đủ dùng a! Hừ hừ hừ ….



“Hoàng Thượng … Ao không thể nói “nhánh”, ha ha.” Ta thừa cơ sờ sờ đầu hoàng đế, hảo (tìm) cách thân thiết, làm cho hắn phân tán phòng bị trong lúc vạn sự quy thiên! —— tiểu tử đầu hảo tròn, chơi đùa rất tốt, sờ nữa đi!



“Ô … Kỳ thật … Trẫm đã sớm cảm thấy Tiêu công công đối trẫm tốt nhất, trẫm trong lòng phi thường thích ngươi úc!” Hiểu Thọ Thọ quay đầu lại, cư nhiên cảm động nước mắt tùy ý tuôn rơi:”Trong cung mọi người tránh ta còn không kịp, chỉ có Tiêu công công cùng Uông tổng quản chân thành! Ta …”



Ta vốn là muốn ra tay, sao nghe xong lại ngược lại rút lui từng bước, ngẫm lại hoàng đế cũng rất đáng thương —— coi như mạng ngươi lớn, cho ngươi sống thêm một nén nhang!



“Nơi này tên gọi là gì?” Tiểu hoàng đế yêu thích không buông tay lấy nước nghịch đến vui vẻ.



Tên? Nơi táng thân của ngươi còn muốn tên?? Xa xỉ?



“Hoàng Thượng nói phải a, thần chậm trễ, cư nhiên không nghĩ tới tên! Nếu là lễ vật cho Hoàng Thượng, vậy để Hoàng Thượng đặt tên đi!” Tiêu Công Công a Tiêu Công Công, ngươi khi nào cũng thừa lời thế? Tam công, tam thụ, tam phích! Tam công, tam thụ, tam phích! Ta hung hăng ngâm nga! (suýt tí nữa thuận tay đánh thành 3P)



“Ân? Ta lấy tên?” Hoàng Thượng tựa hồ không thể tin được ta sẽ lớn mật buông tay hắn!



Tuy rằng ta có giác ngộ, tiểu tử này trong miệng không có ngà voi, ngay cả cẩu nha cũng không! Nhiều lắm thì có mấy hầu nha (răng khỉ)



“Hoàng Thượng đặt tên cho nơi này thì sẽ có long khí! Đến đây đi đến đây đi! ‘Để cho ngươi chết ở đây tự đặt biệt hiệu đi! Tự do thoải mái



“Hảo! Trẫm hảo hảo ngẫm lại … …. Ân …”



Trực giác của ta nói cho ta biết, phía sau “ân” này không phải thứ tốt …



“A! Nghĩ ra rồi!” Hoàng đế kêu to lên.



“Úc?Nói nghe thử!” Ta giả cười nói.



“Đình viện này là xây ở sau phòng của Tiêu công công đi! Không lớn không nhỏ, vừa vặn hảo!”




Như lọt vào trong khoảng sương mù hoàng đế một phen tiếp tục ôm nước, ta không … không.. lưu ý bị kéo xuống, “Hạp hạp” uống nước.



“Tiêu công công … Trẫm thực sự rất thích dục trì này!” Hắn ôm chầm lấy cổ của ta.



A … Hoàng đế quả nhiên bất phàm.. Hừ hừ … Dục trì a..



“Giống như Dương quý phi kia nga! Hắc hắc!” *



?????? Ta đây không phải thành Đường Minh huynh đệ rồi? Xấu hổ a!



Sau đó, hoàng đế kia làm một việcbắt đầu thay đổi vận mệnh ta cùng sự tình cả đời ——



Hắn tựa hồ có chút cảm động đến lệ lệ lưng tròng, đang lúc ta cảm thấy thời điểm sở sở động nhân, hắn, hoàng đế Hiểu Thọ Thọ, dẫn theo nước trên mặt, nhắm lại đôi mắt to, môi đến gần, hướng trên môi Tiêu công công ta thật mạnh hôn môi một chút —— “Ba....!”



………



Chú thích:



*Đường Minh Hoàng, nhà vua tuy già nhưng vẫn đa tình và rất mực phong lưu. Còn Dương Quí Phi tức Dương Ngọc Hoàn là một giai nhân có một sắc đẹp nứt vàng tan đá. 



 Quái Nham là một hòn núi kỳ quái, hiểm hóc ở về phía nam tỉnh Thiểm Tây. Nơi này ít có dấu chân người đặt đến. Thân núi cao vót, vách đá cheo leo. Người nào hiếu kỳ muốn lên được trên núi phải bám mỏm đá, bíu dây song chuyền thân cây, phải giữ từng ly từng tí, chật vật khó khăn, mệt đứt hơi, sợ bể tim mới lên đến được. Sơ sẩy một chút rơi xuống thì bỏ mạng đời. 



Đứng dưới chân núi nhìn lên, nếu người có tính nhút nhát, tưởng không ai dám đến gần. Vì ở giữa thân núi, bốn bề đều có những phiến đá. Có phiến to bằng cả mái nhà. Có phiến nhỏ cũng bằng tấm ghế. Tất cả đều từ trên dốc xuống, xem có vẻ như không bám chặt vào đâu, sắp cùng một loạt lao mình xuống đất. Chỉ có về mặt nam thì núi hơi thu gọn lại. Cố lách mình leo những khe đá, dù chật vật cũng còn có lối lên. Đến lưng chừng, có một cái hang, cửa vào khá rộng và không tối lắm. 



Cửa hang càng vào trong càng rộng. Tới mãi trong cùng thì có một bãi đất lộ thiên độ vài chục mẫu, cỏ mọc xanh rờn như một nệm gấm trải phẳng phiu. Ở đây có nhiều thứ cây lạ. Mỗi cây có một thứ hoa đủ các hình sắc. Chung quanh bãi ấy, thân núi dựng đứng như bức tường dài. Vách núi nhiều chỗ lại phẳng trơn như mài, mỗi chỗ mỗi sắc, bóng nhoáng rất đẹp. Dưới những vách đá là một suối nước dài lượn theo. Dòng suối ấy cứ cách một quãng có những giọt nước từ trên khe đá tí tách rỏ xuống; hay những tia nước từ trong các mạch đất cuồn cuộn tuôn ra, hợp với dòng suối chảy tạo nên những tiếng êm tai như âm nhạc. Dòng suối có chỗ sâu hàng trượng, nước trong vắt, trông suốt cả những hòn đá nhỏ trắng phau dưới đây. 



Thật là một cảnh thần tiên. 



Quí phi thích đi tắm suối. Mỗi lần đi phải phí tổn cả hàng vạn bạc. Nghe nói trên Quái Nham có cảnh đẹp, có suối trong khác thường, ai tắm sẽ được trường thọ. Vừa tham sống, vừa có tính tò mò nên quí phi đòi Minh Hoàng cho đi kỳ được. 



Muốn cho mỹ nhân vui lòng, Minh Hoàng không quản khó nhọc, hạ chỉ cho quan lại địa phương phải moi óc nghĩ cách làm cho được con đường lên núi. Hạn trong nửa tháng, làm xong sẽ hậu thưởng; bằng không sẽ cho bãi chức nghỉ vô thời hạn. 



Tiếp chỉ, quan địa phương xiết bao lo sợ. Sau có người bày cách kết mây làm cầu, chôn hai cây to dưới đất, rồi từ đó các đợt cầu mây cứ kế tiếp nối nhau đến tận cửa hang. Vì phải làm gấp và leo trèo khó khăn nên tốn kém có hơn 10 vạn bạc và số nhân công sơ sẩy bị té chết có hàng trăm. 



Cầu làm chắc chắn và đi rất êm. Minh Hoàng và quí phi lên được đến nơi cho là một cuộc viễn du khó có. Muốn làm kỷ niệm, Minh Hoàng mới tìm một thợ vẽ khéo, vẽ lại diễm tích trên núi. 



Một cuộc tắm mát đã làm cho người yêu như ý, Minh Hoàng vui mừng khôn xiết, hậu thưởng quan quân và dân chúng miền đó. Nhưng thấy làm hao hụt hàng vạn của kho và làm chết hàng trăm mạng người, Minh Hoàng cấm sử quan ghi chép và không ai được nói chuyện ấy. 



Tưởng cái diễm tích ấy bị vùi dập trong cái hang bí mật đã trên ngàn năm nay, và câu chuyện vì cái thú phong lưu "tai ác" giết hại mạng người ấy chìm trong dĩ vãng đen tối, không ngờ bị quyển "Tây bắc thảm kỳ" chép lại cuộc du hí của hàng vương giả, vô tình tố cáo với thế nhân.