Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 12 : Chỗ dựa

Ngày đăng: 16:37 27/05/20


Lục Thanh Lam cũng nhận ra thiếu niên này chính là con trai thứ tám của Gia Hòa đế, Tiêu Thiểu Mân. Tiêu Thiểu Mân là nhi tử thứ hai của Tiền Hoàng hậu, bào đệ của Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh, bởi vì có hoàng hậu và nhị ca làm chỗ dựa cho hắn, từ nhỏ văn dốt võ nát, trong cung hoành hành ngang ngược, làm mưa làm gió, chân chính là kẻ bị người quỷ chán ghét*.



(*)人憎鬼 厌 nhân tăng quỷ yếm



Kiếp trước Nhị hoàng tử đoạt đích thất bại, vốn là bị Tiêu Thiểu Huyền giam lỏng, sau lại bị bí mật xử tử. Vị Bát hoàng tử này bởi vì không học vấn không nghề nghiệp không được ưa thích bị Tiêu Thiểu Huyền giữ lại, được phong chức vị Quận Vương vô thưởng vô phạt, trợ giúp Tiêu Thiểu Huyền trang điểm bề ngoài. Vị này tính tình thô lỗ, ngang tàng bạo ngược lại còn ngu ngốc gây ra không ít truyện tiếu lâm trong kinh thành. Mọi người đều gọi hắn là hoang đường vương gia. Tiêu Thiểu Mân ha ha cười: "Bổn cung vui, ngươi quản được sao?" Nói xong lại một viên đạn bay tới, viên đạn của hắn đều là dùng vàng hỗn hợp với đồng thau chế thành, đánh trúng người vô cùng đau. Bả vai Tam công chúa bị đánh một cái, đau đến kêu oa oa.



Hét lớn: "Bát hoàng huynh, ngươi là người xấu! Người xấu! "



Tiêu Thiểu Mân thấy nàng khóc náo ngược lại càng thêm cao hứng, kéo cây ná vừa lui vừa đánh,  "Sưu sưu sưu" Liên tiếp bắn trúng hai người, Tam công chúa khóc lớn. Tiêu Thiểu Mân hết sức sung sướng, vừa nói: "Lần này không có tên khốn khiếp  lão Cửu kia giúp ngươi, ngươi khóc cũng vô ích. "



Lục Thanh Lam cũng bị đánh trúng vài chỗ, đau đến lợi hại, nhưng không khóc. Thấy Tam công chúa muốn xông lên cùng Tiêu Thiểu Mân liều mạng, nàng đánh giá tình thế, thấy đi theo bên người Tiêu Thiểu Mân có mười mấy thái giám, biết cho dù các nàng có thể gần người hắn, cũng nhất định sẽ chịu thiệt.



Cho nên nàng giữ chặt Tam công chúa nói: "Đừng để ý tới những người xấu kia, chúng ta đi! Lôi kéo Tam công chúa muốn rời khỏi.



Tiêu Thiểu Mân đang chơi cao hứng, làm sao cho các nàng rời đi dễ dàng như vậy. "Còn muốn chạy, cũng không dễ như vậy!" Hắn vừa hô thái giám tiến lên ngăn cản hai tiểu cô nương, vừa đem viên đạn bắn về phía Lục Thanh Lam, muốn Lục Thanh khóc lên.



Lục Thanh Lam dù sao tuổi còn nhỏ thân thể còn yếu, rõ ràng trông thấy viên đạn bay tới, nhưng tốc độ phản ứng không theo kịp suy nghĩ, trốn không được.



"Tiểu cô nương, ngươi khóc đi, khóc một tiếng bổn điện hạ sẽ bỏ qua cho ngươi. "



Lại bị đánh trúng hai cái, thật sự là toàn tâm đau nhức. Chỉ có điều nàng dù sao không là tiểu hài tử, nàng lại là người tính tình quật cường, Tiêu Thiểu Mân càng là muốn làm cho nàng khóc, nàng càng cố tình không khóc.



Mắt thấy lại một viên đạn bay tới, đột nhiên có một bóng người lao đến, rút chủy thủ bên hông ra âm thanh leng keng vang lên. Viên đạn bị đánh rớt trên mặt đất.
Đi ra vài bước Vệ Bân cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Nếu không, nô tài phái người đem Bát điện hạ đưa về Vĩnh Ninh cung? "



Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: "Không cần, ngươi đem mấy thái giám hắn mang đến thả ra, bọn họ tự nhiên sẽ đem hắn mang trở về. "



Tiêu Thiểu Giác mang theo Tam công chúa và Lục Thanh Lam trở về tẩm điện Ngọc Minh cung của mình.



Lục Thanh Lam không biết hắn muốn làm cái gì thật ra thì thật ra thì vừa rồi cách làm của Tiêu Thiểu Giác làm nàng rất khiếp sợ, nàng hạ quyết tâm, quyết không trêu chọc vị Diêm vương sống này.



Tiêu Thiểu Giác kêu hai tiểu cô nương ngồi xuống trên ghế rồi, Lục Thanh Lam tuổi còn nhỏ, làn da non nớt, trên trán bị Bát hoàng tử dùng ná đánh sưng lên một cái u. Nhìn có chút dọa người.



Thiểu Giác không thể tự chủ sờ lên trán của mình cũng là cũng là vô cùng đau đớn, chỉ là không có nổi u mà thôi.



Tha phân phó Vệ Bân: "Lấy băng cơ hóa ứ cao."



Ánh mắt Lục Thanh Lam sáng lên, băng cơ hóa ứ cao nàng cũng biết, là thuốc lưu thông máu cực kỳ nổi tiếng và quý giá, nữ nhân dùng đối làn da còn rất tốt, kiếp trước thời điểm nàng ở trong cung cũng từng dùng qua. Băng cơ hóa ứ cao này đặc biệt cung cấp cho hoàng thất Đại Chu, hết sức trân quý, cho dù kiếp trước cũng không thể dùng thường xuyên, không nghĩ tới nơi này hắn còn có một chai.



Vệ Bân rất nhanh cầm một cái bình nhỏ màu trắng chế tác tinh xảo, vặn mở bình, lập tức liền có một trận mùi thơm lạ lùng truyền đến. Tiêu Thiểu Giác đứng ở trước mặt Lục Thanh Lam, đem thuốc bôi ở trên ngón trỏ, chuẩn bị bôi lên cho Lục Thanh Lam, hai người quá gần, Lục Thanh Lam cơ hồ có thể nhìn thấy cọng lông trên mặt hắn, liền nghiêng đầu.



Tiêu Thiểu Giác nhíu nhíu mày, giọng nói không tốt mà nói: "Ngồi xuống! Tiêu Thiểu Giác dĩ nhiên mất hứng, vận mệnh của mình và người khác cột vào một một chỗ không có một chút cảm giác an toàn, làm cho hắn hết sức khó chịu.



Lục Thanh Lam vốn cảm thấy hắn cứu nàng, trong lòng còn cảm kích hắn, thấy thái độ  hắn tệ  như vậy, cũng không thoải mái. Cảm thấy người này âm tình bất định khó có thể nắm lấy.