Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 123 : Tra rõ

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


Linh Lung lúc trước vẫn liên lạc với nha hoàn Bảo Trinh của Tứ cô nương, ngày hôm qua Tứ cô nương phái nàng truyền tin cho Lục Thanh Lam, mới thấy mặt Tam phu nhân. Lúc đó Tam phu nhân đối với nàng cực kỳ ôn hòa, lại dặn dò nàng không ít lời. Nàng không biết chữ, cho nên cũng không biết trên tờ giấy kia viết nội dung gì, cũng không biết tờ giấy này truyền cho Lục Thanh Lam là để làm gì.



Nàng thấy Tam phu nhân nháy mắt ra hiệu với nàng, trong lòng bối rối không chịu nổi, ngập ngừng nói: “Đúng... Đúng!” Nàng đến hiện tại còn chưa hiểu tình huống.



Lục Văn Đình kể từ khi làm ngự tiền thị vệ, người trầm ổn không ít, nhàn nhạt mở miệng nói với Lão Hầu gia: “Tổ phụ, để đạt được mục đích, ta thấy hay là bịt mắt tiện nô này lại mới được, miễn cho nàng bị người khác mê hoặc dẫn đường.”



Tam phu nhân dẫn đường tiểu nha đầu đáp lời, Lão Hầu gia sao lại không nhìn ra. Hắn gật đầu, phân phó: “Người đâu, bịt mắt của tiện tỳ này cho ta.”



“Cha chồng...” Tam phu nhân đang muốn kháng nghị, đã bị Lão Hầu gia lớn tiếng trách cứ: “Ngươi câm miệng cho ta, không có lệnh của ta, ngươi còn dám nói nhiều một câu, ta lập tức bịt miệng ngươi lại.” Lời này nói vô cùng không khách khí, hiển nhiên Lão Hầu gia cực kỳ bất mãn với Tam phu nhân.



Tam phu nhân mặt lúc tím lúc đỏ, hồi lâu nói không ra lời. Lão phu nhân muốn cầu tình cho tam phòng, nhưng chuyện này nàng cũng không biết nhiều, nhất thời cũng không biết nói từ đâu.



Lão Hầu gia trầm giọng nói: “Linh Lung, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, ngươi hiểu rõ rồi hãy trả lời. Tối hôm qua, ngươi rốt cuộc có thay Lục nha đầu, đưa một tờ giấy đến chỗ Tứ nha đầu hay không.”



Linh Lung bị bịt kín mắt, tối như mực không thấy gì, trong lòng càng sợ hãi. Nàng chần chờ hồi lâu, mới lắp bắp ngập ngừng nói: “Đúng... Đúng...”



“Là giờ nào đưa qua?” Linh Lung: “Là... Là canh ba giờ Tuất.” Không chênh lệch lăm so với thời gian nàng đem tờ giấy giao cho Mặc Cúc.



Lão Hầu gia hỏi theo sát không nghỉ, căn bản không để cho nàng thời gian suy nghĩ. “Ngươi đem tờ giấy đích thân giao cho Tứ nha đầu hay là giao cho nha hoàn bên cạnh nàng?”



Linh Lung nói: “Nô tỳ đem tờ giấy giao cho Bảo Trinh tỷ tỷ bên cạnh Tứ cô nương.”



Lão Hầu gia hừ một tiếng, tức giận nhìn Tam phu nhân, thời gian và nhân vật đều không giống. Hiển nhiên là Tam phu nhân đang nói dối.



Tam phu nhân lau mồ hôi trên trán, mưu hại Lục Thanh Lam là nàng tạm thời nảy lòng tham, rất nhiều chi tiết đều chưa chuẩn bị xong, vốn cho rằng dựa vào hai tờ giấy nàng bịa ra là có thể ghép tội cho Lục Thanh Lam, nào biết tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, khiến nàng hiện tại cực kỳ bị động.



Nàng tự giảo biện: “Có lẽ ta và Nhân nhi nhớ lầm rồi, Nhân nhi vừa mới ngoài ý muốn rơi xuống nước, chúng ta tâm tình kích động, chuyện này cũng không thể đại biểu cái gì.”



Lão Hầu gia hừ một tiếng, lời như thế cũng chỉ có thể lừa gạt tiểu hài tử.



Lúc này Lục Thanh Lam cất bước chân ưu nhã đi tới trước mặt Linh Lung, cái mũi nhỏ nhăn lại hít hà, bỗng nhiên nói: “Linh Lung, nếu như ta không ngửi nhầm, trên người của ngươi chính là phấn ngọc diện hoa nhài của tiệm hương phấn Đàm Ký sản xuất đúng không?”



Lão Hầu gia và Lục Văn Đình đối với những đồ dùng của nữ nhân đương nhiên không hiểu. Lục Thanh Lam giải thích: “Cửa hàng hương phấn Đàm Ký này nằm ở Nam Huân phường, chính là một lão điếm trăm năm, đặc biệt cung ứng các loại hương phấn, phấn, son môi cho quan lại hiển quý trong kinh sư. Hương phấn bọn họ sản xuất chế tác cực kỳ phức tạp, vì vậy đều có chất lượng thượng thừa, bán ra hạn chế, giá cả sánh ngang với hoàng kim, tiểu thư đích xuất (con vợ cả) nhà bình thường, sợ cũng không dùng nổi dạng hương phấn này. Ta cũng không biết Hầu phủ chúng ta lúc nào lại hào phóng như vậy, ngay cả nha hoàn tam đẳng cũng bắt đầu dùng phấn ngọc diện hoa nhài của Đàm Ký?”



Kỷ thị tiếp lời nói: “Nhị phòng chúng ta cũng không có thủ bút lớn như vậy, ngày thường theo lệ chỉ phân cho bọn nha hoàn chẳng qua cũng chỉ năm trăm tiền một hộp hương phấn bình thường mà thôi.”



Lão Hầu gia liền ra lệnh một bà tử ngoại viện tiến lên kiểm tra, bà tử kia nắm cằm của Linh Lung bắt nàng ngẩng đầu, sau khi xem xong bẩm báo: “Linh Lung cô nương chẳng những thoa phấn ngọc diện hoa nhài của Đàm Ký, trên môi còn tô son môi liễm diễm hương của Đàm Ký.”



Lục Thanh Lam mỉm cười nói: “Một hộp son môi liễm diễm hương bán ra một lượng vàng. Một nha hoàn tam đẳng nho nhỏ như ngươi, tiền tiêu hàng tháng chỉ một lượng bạc, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền để mua son môi quý giá như vậy?”



“Ta... Ta...” Linh Lung làm sao trả lời được, người mềm nhũn trên đất.




Lão Hầu gia gật đầu, nói với mấy tên hán tử áo đen đứng nghiêm một bên: “Còn đứng đó làm gì, còn không làm theo biện pháp của Lục nha đầu.”



Tam phu nhân giờ phút này đã bể đầu sứt trán, lập tức quỳ xuống: “Lão Hầu gia! Cho dù ngài sỉ nhục tức phụ và Nhân nhi như thế nào, chúng ta cũng không oán. Nhưng Mã ma ma là mẫu thân ta cho ta mượn tạm dùng mấy ngày, ngài đây là đang đánh mặt của Bình Lương Hầu phủ, xin ngài nể mặt mẫu thân ta, mở một con đường, đừng dùng hình với Mã ma ma a...”



Lão phu nhân vừa rồi bị biến cố liên tiếp khiến cho có chút choáng váng đầu óc, mắt thấy Lục Thanh Lam chỉ dựa vào sức một mình nàng dẫm tam phòng ở dưới chân không trở mình được, mẹ con tam phòng lại không có chút sức đáp trả nào. Lúc này cuối cùng tìm được cơ hội giải vây thay tam phòng, vội vàng nói: “Lão Hầu gia, sự tình liên quan đến thể diện của Bình Lương Hầu phủ, ngài nên nghĩ lại a!”



Lục Văn Đình nhàn nhạt hừ một tiếng: “Lời này của Tổ mẫu, Tôn nhi không dám đồng ý. Ban đầu lúc Lão phu nhân Vương thị đưa Mã ma ma này đến Trường Hưng Hầu phủ, là có rắp tâm gì? Nhúng tay chuyện nhà của Trường Hưng Hầu phủ như vậy, có tính là đánh mặt Hầu phủ chúng ta hay không. Nếu không có Vương thị ở sau lưng trợ giúp, ta sợ tam phòng còn không nghĩ ra được quỷ kế sắc bén như vậy đâu? Nếu Bình Lương Hầu phủ không hề cố kỵ thể diện của chúng ta, chúng ta cần gì phải bận tâm thể diện của họ?”



Lục Văn Đình nhìn vấn đề cũng có chút sắc bén, liếc mắt một cái đã nhìn ra Vương thị hẳn là người ẩn ở phía sau màn vạch ra quỷ kế lần này.



“Đình nhi nói không sai, Bình Lương Hầu phủ tay không khỏi quá dài rồi!” Hắn hung hăng trợn mắt nhìn Lão phu nhân một cái, phân phó đại hán áo đen: “Còn đứng ngây đó làm gì, động thủ!”



Liền có một người bắt lấy cánh tay của Mã ma ma, tên còn lại không biết từ nơi nào tìm ra một thanh dao găm sáng như tuyết, sắp đánh gãy tay phải của Mã ma ma, Mã ma ma đầu đầy mồ hôi chảy xuống ròng ròng, dao găm của đại hán kia nhanh như chớp chặt vào cổ tay Mã ma ma, Mã ma ma đã tru lên như giết heo.



Phàm là người có chút bản lãnh, bình thường ý chí đều tương đối kém. Mã ma ma là như thế, nàng cho rằng cánh tay của mình bị phế rồi, sợ đến mức nói không mạch lạc, “Lão Hầu gia tha mạng a, ta khai, ta cái gì cũng khai!”



Lão Hầu gia gật đầu với đại hán thi hình, người nọ chậm rãi lui ra, Mã ma ma ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cổ tay của mình vẫn hoàn hảo không tổn hại gì, vừa rồi người nọ chẳng qua chỉ dùng lưỡi đao hù dọa nàng một chút mà thôi.



Nàng đã bị dọa cho bể mật gần chết, dù sao nàng cực khổ luyện chữ hai mươi năm, toàn bộ dựa vào một cánh tay phải để ăn cơm, phá lệ quý trọng cánh tay phải này.



Lão Hầu gia nói: “Nếu đã nghĩ thông suốt, liền mau thành thực khai báo, nếu không tiếp theo rơi vào cánh tay của ngươi cũng không phải là sống đao, mà là lưỡi đao sắc bén đấy.”



Lục Văn Đình đem tờ giấy Linh Lung truyền cho Lục Thanh Lam, còn có tờ giấy dụ dỗ Trương Đào đi vào tiểu hoa viên phía sau Thúy Trúc Lâm, cùng tờ giấy Tam phu nhân lấy ra vu hãm Lục Thanh Lam từng cái phô bày trước mắt Mã ma ma, quát hỏi: “Mấy tờ giấy này có phải là ngươi viết không?”



Mã ma ma gật đầu: “Đúng, đúng là ta viết. Chẳng qua lão nô cũng chỉ là phụng lệnh Tam phu nhân và Tứ cô nương, bắt chước chữ viết của hai vị cô nương viết những tờ giấy này, về phần mẹ con Tam phu nhân dùng tờ giấy hại người như thế nào, lão nô không biết a!”



Lục Văn Đình gật đầu, cho người cầm văn phòng tứ bảo tới đây: “Ngươi dựa theo mấy tờ giấy này, viết lại cho bổn thiếu gia một phần giống như thế.”



Chuyện cho tới bây giờ, Mã ma ma ngoại trừ phối hợp, làm sao còn dám phản đối, dựa theo phân phó của Lục Văn Đình sao chép từng tờ giấy một lần nữa, quả nhiên chữ viết giống như đúc trước đó.



Lục Văn Đình hưng phấn đem tờ giấy giao cho Lão Hầu gia xem.



Lão Hầu gia oán hận vỗ bàn, “Triệu thị, độc phụ nhà ngươi, ngươi còn có lời gì để nói?”



Triệu thị thấy việc đã đến nước này không còn khả năng trở mình, cả người xụi lơ trên mặt đất.



Lão Hầu gia lạnh giọng nói: “Mấy năm trước, ngươi từng hãm hại tức phụ lão Nhị không thành, bổn hầu niệm tình ngươi gả vào Hầu phủ nhiều năm, thay lão Tam sinh nhi dục nữ, không đuổi ngươi ra khỏi cửa. Ai ngờ ngươi chẳng những không biết hối cải, ngược lại ngày càng táo tợn, qua nhiều năm lòng dạ rắn rết thủy chung không thay đổi...” Lão Hầu gia càng nói càng tức giận, Triệu thị lúc trước là người có học thức, không ngờ dạy dỗ nhiều năm chẳng những không biết thu liễm chút nào, ngược lại càng điên cuồng, giận đến mức hắn cầm lấy chén trà nện ở trên người Triệu thị.



Triệu thị không dám tránh né, lập tức đập lên trán của nàng thành một cái lỗ thủng, máu tươi ào ạt chảy xuống.