Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 137 : Nghiên mực

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


Ngũ hoàng tử Đại Chu Diệp Nguyên Tín, là đệ đệ Chu thái tử Diệp Nguyên Tu nể trọng nhất. Lãnh thổ Chu quốc nhỏ hơn so với Đại Tề, nhưng nhân khẩu lại nhiều hơn hơn Đại Tề gấp hai lần, văn hóa hưng vượng, quốc lực cường đại, một đế quốc cường đại như vậy, nội bộ khó tránh khỏi việc đấu tranh tranh giành quyền lợi ngươi chết ta sống.



Thái tử hiện giờ của Đại Chu Diệp Nguyên Tu vốn là thứ tử, thái tử tiền nhiệm là huynh trưởng của hắn Diệp Nguyên Nhân, chính là đích trưởng tử của đương kim Chu Minh đế. Diệp Nguyên Tu từ nhỏ không được Chu Minh đế coi trọng, bị phái đến Tây Bắc chiến đấu cùng Khương tộc, Diệp Nguyên Tu lại là người kỳ tài, chẳng những đánh giặc hết sức lợi hại, đấu tranh chính trị đẳng cấp lại càng cực cao, ở Tây Bắc lăn lộn phong sinh thủy khởi. Về sau trở về Đô thành của Đại Chu làm một trận chính biến, trực tiếp giết chết thái tử Diệp Nguyên Nhân, lại buộc hoàng đế lập mình làm thái tử, hoàng đế lui về hậu cung, trên danh nghĩa vẫn là người thống trị cao nhất của Đại Chu, trên thực tế lại đã sớm không hỏi chính sự, toàn bộ con thuyền đế quốc Đại Chu hiện tại đều do thái tử cầm lái.



Ngũ hoàng tử Đại Chu Diệp Nguyên Tín này chính là bào đệ của Chu thái tử Diệp Nguyên Tu, trung thành với ca ca, vả lại giá trị vũ lực rất lớn, là cây đao sắc bén nhất trong tay hắn.



Lục Thanh Lam nói: “Đại Chu hiện giờ cũng không thái bình, Diệp Nguyên Tín là trợ thủ đắc lực nhất của Diệp Nguyên Tu, ở trên cũng giúp hắn khống chế binh quyền, vì sao muốn phái hắn đến Đại Tề?”



Tiêu Thiểu Giác không ngờ nàng cũng biết rõ tình thế của Đại Chu như thế, có chút kinh ngạc nói: “Ngươi biết cũng không ít.”



Lục Thanh Lam cười cười, là người của hai kiếp, biết nhiều thì có gì để mà khoe khoang.



Tiêu Thiểu Giác lại nói: “Ngươi còn chưa đoán được phó sứ đi sứ nước ta lần này là ai đâu.”



Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút nói: “Nhân vật uy chấn thiên hạ Đại Chu, chẳng lẽ là chiến thần Nhạc Viêm?” Nhạc Viêm quả thực là người ai trong thiên hạ cũng đều biết, danh tướng người người ngưỡng mộ. Nhạc Viêm xuất thân từ Nhạc gia thế gia võ tướng của Vinh thành tây bắc Đại Chu, từ nhỏ thân thể không tốt, cho nên phụ thân cũng không coi trọng hắn.



Có một năm quân đội Khương tộc đánh tới Vinh thành, Nhạc gia bị buộc phải trốn chạy, kết quả phát hiện đi quá vội, vậy mà quên mất mang Nhạc Viêm đi ra. Mọi người vốn cho rằng Nhạc Viêm hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nào biết hắn vậy mà vô thanh vô tức ở Vinh thành chiêu mộ mấy ngàn nông dân khó rời cố hương, chỉ dựa vào đám nông dân không binh khí không huấn luyện này, Nhạc Viêm dám ngăn quân đội Khương tộc được trang bị đến tận răng ở bên ngoài Vinh thành bảy ngày bảy đêm, về sau viện quân của Đại Chu chạy tới, quân đội Khương tộc sĩ khí hạ thấp bị tận diệt.



Đánh một trận này xong, Nhạc Viêm bắt đầu bộc lộ tài năng ở Đại Chu.



Chu Minh đế ý thức được đây là một vị thiên tài chiến tranh hiếm có, dụng tâm cất nhắc rèn luyện. Nhạc Viêm cũng thật sự không cô phụ kỳ vọng của hắn. Cả đời chỉ huy mấy chục trận chiến sự không một trận bại. Nhất là ở trong cuộc chiến với Khương tộc, bảy chiến bảy thắng, đuổi Khương tộc quấy nhiễu biên cảnh Đại Chu gần trăm năm ra khỏi mấy ngàn dặm, hoàn toàn đánh thông con đường tơ lụa đi Tây Vực của Đại Chu, từ nay về sau Đại Chu tăng cường mậu dịch cùng quốc gia Tây Vực, quốc lực ngày một phát triển.



Nhạc Viêm chẳng những ngoại chiến thành thạo, nội chiến cũng tinh thông. Hắn nhiều lần dẫn dắt đại quân tác chiến cùng Đại Lương, Đại Tề, mỗi lần đều là lấy ít thắng nhiều, đánh cho quân đội hai nước kêu cha gọi mẹ, danh xứng với thực Thường thắng tướng quân. Mà sở dĩ dân gian kính yêu ngưỡng mộ vị tướng quân này, càng là do kỷ luật quân đội của hắn nghiêm minh, không đụng đến một cây kim sợi chỉ của lão bách tính.



Tướng quân chống đỡ ngoại vũ, chiến công huy hoàng, lại yêu dân như con, dân chúng sao lại không thương yêu được chứ? Bởi vậy Nhạc Viêm chẳng những tại Đại Chu, mà ngay cả Đại Tề và Đại Lương đều có danh vọng cực cao, có thể nói danh chấn thiên hạ.



Tiêu Thiểu Giác ha ha cười, dựng thẳng một ngón tay cái nói: “Ngươi quả nhiên thông minh.”



Lục Thanh Lam lại nhíu mày nói: “Hiện giờ nội bộ Đại Chu mưa gió phiêu vũ, Diệp Nguyên Tu mặc dù đã khống chế bên trên, nhưng bởi vì nhốt Hoàng đế, rước lấy rất nhiều bất mãn của hoàng tộc và tướng lãnh trong quân, lúc này hắn phái phụ tá đắc lực của hắn Diệp Nguyên Tín đến Đại Chu, hắn điên rồi sao.”



Tiêu Thiểu Giác thấy nàng nhíu lại chân mày, vốn định nhắc nhở nàng một câu, thế nhưng lời còn chưa nói ra miệng, Lục Thanh Lam đã nói: “Chẳng lẽ, hắn có chuyện gì quan trọng hơn phải giao cho Diệp Nguyên Tín làm?”



Tiêu Thiểu Giác hơi kinh hãi, không ngờ suy nghĩ của nàng nhạy bén như thế: “Nói tiếp đi.”



Lục Thanh Lam liền biết suy nghĩ của nàng đúng. Nàng suy nghĩ một chút nói: “Chu thái tử phái hai nhân vật trọng yếu như vậy cùng đi sứ, vốn rất kỳ quái.” Nàng đột nhiên cả kinh nói: “Ta nghe nói Nhạc Viêm vẫn kiên định bảo vệ Hoàng phái, có mâu thuẫn không thể hòa giải cùng Diệp Nguyên Tu. Chẳng lẽ Diệp Nguyên Tu là muốn sát hại Nhạc Viêm trên quốc thổ Đại tề?”



Tiêu Thiểu Giác vừa rồi nếu như chỉ là giật mình, hiện tại cũng chỉ còn lại phần khiếp sợ. Hắn và hoàng đế nghiên cứu thật lâu mới cho ra kết luận như vậy, đây còn là dưới tình huống cực kỳ đầy đủ tài nguyên tin tức tình báo mới có được phán đoán cuối cùng, không ngờ lại bị tiểu nha đầu này một ngụm nói toạc ra.



Tiêu Thiểu Giác không khỏi nhìn nàng một cái thật sâu, giải thích: “Nhạc Viêm là Chu Minh đế một tay đề bạt, hiện giờ Chu Minh đế bị cầm tù, Nhạc Viêm bôn tẩu khắp nơi nghĩ cách cứu viện. Với tư cách quân thần Đại Chu, uy vọng trong quân của hắn cao, người thường không thể tưởng tượng nổi, vung cánh tay hô lên, trong quân tất nhiên tập hợp người. Chu thái tử đã sớm coi hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Nếu giết hắn trong biên giới Đại Chu, Nhạc Viêm phản đối Chu thái tử là chuyện ai cũng biết, nhất định sẽ tính khoản sổ sách này đến trên đầu Chu thái tử, hắn vốn bởi vì giết huynh giam phụ thanh danh không tốt, lưng đeo một cái thanh danh sát hại công thần, sợ rằng sẽ lập tức phải xuống đài. Nhưng nếu Nhạc Viêm chết trong cảnh nội Đại tề thì không giống vậy, hắn hoàn toàn có thể đẩy chuyện này cho Đại Tề, còn có thể thông qua chuyện này hiệu triệu dân chúng báo thù thay Nhạc Viêm, đoàn kết lực lượng quần chúng, củng cố sự thống trị của hắn.”



Lục Thanh Lam vừa nghe liền hiểu: “Nhạc Viêm bất kể nói thế nào, đều trung thành với hoàng thất Đại Chu, Chu thái tử làm việc như vậy, sẽ không sợ tự hủy trường thành sao?”



Tiêu Thiểu Giác nói: “Chu thái tử cũng là nhờ công trận mà lập nghiệp, đại khái cảm thấy bản lĩnh đánh giặc của mình không kém Nhạc Viêm đi. Huống chi cho dù Nhạc Viêm trân quý đi nữa, so với ngôi vị hoàng đế của Đại Chu, cũng không tính là gì.”




Hai người này bị Trinh Phi chọn trúng, ban cho Tiêu Thiểu Giác làm nha đầu thông phòng, ban đầu Trinh Phi ám hiệu cho các nàng dạy cho Tiêu Thiểu Giác hiểu nhân sự, nhưng từ lúc bị Tiêu Thiểu Giác dẫn về Vương phủ, hai người bị đuổi xa đến Cảnh viên, đừng bảo là tuân theo lệnh của Trinh Phi chung phòng cùng Tiêu Thiểu Giác, ngày thường còn không thấy được mặt Vương gia.



Vốn cho rằng đi theo Vương gia vào phủ là để hưởng phúc, bởi vì Vương gia chưa đính hôn, Vương phủ tạm thời chưa có nữ chủ nhân, nói không chừng còn có thể làm nữ chủ nhân làm trời làm đất vài ngày, nhưng hiện tại bị đem gác xó như vậy, coi là cái gì chứ?



Hai người đương nhiên không cam lòng. Bởi vậy không có việc gì liền tiếp cận thư phòng bên này.



Bởi vì hai người là Trinh Phi đưa tới, Tiêu Thiểu Giác cực kỳ kính trọng Trinh Phi, bọn hạ nhân cũng hết sức khách khí với Liễu Nguyệt và Trúc Thanh, cũng không dám ngăn trở. Chỉ là Vệ Bân biết rõ tâm tư của Tiêu Thiểu Giác, hai người không qua nổi cửa ải Vệ Bân này.



Vừa rồi hai người vừa lúc nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác một tay bị thương tiến vào thư phòng, thấy Vệ Bân chật vật lui ra ngoài, hai người liền đi ra phía trước, Liễu Nguyệt nói với Vệ Bân: “Tiểu Vệ công công, Vương gia có chuyện gì, lại tức giận lớn như vậy, ngay cả tiểu Vệ công công cũng chịu liên lụy?”



Trúc Thanh cũng nói: “Vết thương trên tay Vương gia còn chưa xử lý phải không, không bằng để cho tỷ muội chúng ta đi vào băng bó vết thương cho Vương gia một chút như thế nào?”



Hai người đều vô cùng có tự tin đối với dung mạo phong tình của mình, vẫn cảm thấy Tiêu Thiểu Giác sở dĩ thờ ơ với hai người, toàn bộ là bởi vì thời gian hắn tiếp xúc với các nàng quá ít, các nàng không tin trong thiên hạ này thực sự có nhân vật như Liễu Hạ Huệ có thể thờ ơ trước sắc đẹp của các nàng.



Vệ Bân cũng là bệnh cấp loạn tìm thầy, hắn lo lắng thương thế của chủ tử nhà mình, nếu hai vị này nguyện ý đi vào trận địa lôi kia, liền để bọn nàng đi đi.



Vệ Bân giao hòm thuốc cho Liễu Nguyệt, “Tay phải Vương gia bị thương, các ngươi tìm cách khuyên nhủ Vương gia, nếu Vương gia không tức giận, liền giúp hắn băng bó một chút, trong hòm thuốc này có thuốc trị vết thương và băng gạc.” Cẩn thận dặn dò một phen.



Vẻ mặt Liễu Nguyệt và Trúc Thanh hưng phấn nhảy nhót, vỗ ngực bảo đảm tuyệt sẽ không làm hỏng việc, lúc này mới cẩn thận đẩy cửa tiến vào.



Tiêu Thiểu Giác đang dựa lưng ngồi ở trên giường sinh hờn dỗi, nghe thấy tiếng bước chân trong lòng cáu kỉnh một trận, cho rằng Vệ Bân lại tiến vào, mắng: “Thằng nhóc này, sao ngươi còn tới nữa?”



Hai người Liễu Nguyệt và Trúc Thanh liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng, mà nện bước nhỏ tới sau lưng của hắn, một người giúp hắn bóp vai, mỵ thanh nói: “Vương gia, là ai chọc người tức giận lớn như vậy? Tụi nô tỳ học qua thuật xoa bóp, để tụi nô tỳ xoa bóp vai cho người, xin người bớt giận! Người thấy như thế nào?”



Nói xong, bộ ngực mềm nhũn liền đè lên lưng của Tiêu Thiểu Giác. Hai nha đầu này trên người bôi son chi hương phấn của cửa hàng hương phấn Đàm Ký, cực kỳ xa hoa, một lượng hương phấn giá trị đồng đẳng với một lượng bạc. Chẳng qua không ai nói với các nàng, Tiêu Thiểu Giác không chịu nổi nhất chính là loại mùi này.



Lúc hai nha đầu này vừa đi vào, hắn liền nghe thấy được cái mùi sặc người này, hắn lập tức ngưng hô hấp. Không đợi hắn nói, hai nha đầu này đã đi lên. Bộ ngực mềm mại của hai người đã áp vào phía sau lưng hắn.



Hai người đắc chí, hấp dẫn khiêu khích như vậy, là nam nhân liền khó có thể chống cự, huống chi Vương gia còn là một con chim non chưa trải việc đời, nghĩ thầm đại khái buổi tối hôm nay có thể ôm “Mỹ nhân” rồi. Nào biết trong nháy mắt lưng của Tiêu Thiểu Giác bỗng nhiên cứng giống như sắt thép, hai người cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên một cỗ lực mạnh truyền đến, hai người giống như cưỡi mây đạp gió bay ra ngoài, trực tiếp đập vào trên vách tường, đụng đến nỗi lục phủ ngũ tạng hai người đều lệch vị trí, trực tiếp hộc máu.



Tiêu Thiểu Giác lúc này mới xoay đầu lại, thần sắc bình tĩnh đi tới. Thản nhiên nói: “Câu dẫn Bổn vương, ai cho các ngươi lá gan này, thật sự là chán sống rồi.”



Hai nha đầu nhìn thấy hắn trong ánh mắt đã tràn đầy hoảng sợ. Ai có thể ngờ vị này nói động thủ liền động thủ, còn hung ác như vậy, không có chút thương hương tiếc ngọc nào.



Lúc này Vệ Bân nghe thấy thanh âm không đúng, cũng chạy đi vào, chứng kiến cục diện hiện trường như vậy cũng sợ hết hồn. “Vương gia, hai người này dù sao cũng là người Trinh nương nương đưa tới, hãy để nô tài tìm người chữa trị cho các nàng.”



Tiêu Thiểu Giác ừ một tiếng. “Ngươi xem rồi xử trí đi. Xong chuyện tự mình đi chỗ Hác tổng quản lĩnh mười gậy.” Không có sự đồng ý của Vệ Bân, hai nữ nhân này cũng không thể đi vào thư phòng của hắn.



Vệ Bân không dám nói gì, gọi người kéo hai nữ nhân ra mời đại phu thi cứu, vừa nói với Tiêu Thiểu Giác: “Vương gia, tay của ngài hãy để tiểu nhân băng bó cho ngài một chút đi.”



Tiêu Thiểu Giác trừng trị hai nữ tử tự đưa tới cửa, tâm tình không khỏi tốt hơn nhiều. Liền đưa tay để Vệ Bân băng bó cho hắn, lúc này trong lòng cũng bình tĩnh không ít, nghĩ thầm cái tiểu cô nương kia dù sao ghét bỏ hắn như vậy, lại không phải là lần đầu tiên, cần gì tức giận cùng nàng chứ.