Hoàng Gia Sủng Tức
Chương 140 : Đấu thuyền rồng (tiếp)
Ngày đăng: 16:38 27/05/20
Hai người nhanh chóng thay đổi xiêm y, Tiêu Thiểu Giác thấy hai tiểu cô nương đều mặc một thân trang phục nha hoàn màu nghệ này, nhìn có chút buồn cười. Liền nói với hai người: “Đợi lát nữa sẽ có thuyền nhỏ tới đón Bổn vương, các ngươi theo Bổn vương lên thuyền, đến lúc đó sẽ có người ở trong tối giám thị chúng ta, các ngươi phải tận lực cúi đầu, ngàn vạn không được để cho người khác nhìn ra là hai người các ngươi.”
Tam công chúa nghe xong có phần hưng phấn: “Cửu ca, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi lập tức sẽ biết.”
Đang nói, thuyền nhỏ đón các nàng đã tới. Chẳng những Tiêu Thiểu Giác muốn đi, Tiêu Thiểu Hủ, Tưởng Tín Hồng đều muốn rời đi, bởi vì sau khi thi đấu thuyền rồng xong, Gia Hòa đế phải tiếp kiến một đám đại thần và sứ thần các quốc gia, Tiêu Thiểu Hủ với tư cách thế tử Quảng Ninh vương phủ, Tưởng Tín Hồng với tư cách đại vương tử Yến quốc đều ở trong phạm vi được tiếp kiến, hai người phải chuẩn bị sẵn sàng trước thời gian, cho nên trận đấu thuyền rồng còn chưa xong đã phải rời đi.
Tiêu Thiểu Giác mang theo Lục Thanh Lam và Tam công chúa lên một cái thuyền nhỏ, Tiêu Thiểu Hủ và Tưởng Tín Hồng lên một thuyền nhỏ khác, thuyền nhỏ rất nhanh cập bờ, bên cạnh bờ vừa khéo chính là chòi của Khánh vương phủ, Tiêu Thiểu Giác mang hai tiểu cô nương đi vào, bởi vì Khánh vương phủ hiện tại không có nữ chủ nhân, trong chòi vắng vẻ thê lương, không có bóng người.
Tiêu Thiểu Giác dặn dò một phen: “Các ngươi ở chỗ này, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được đi ra ngoài! Tòa chòi này phòng vệ sâm nghiêm, người nào cũng không thể đến gần, cực kỳ an toàn.”
Lục Thanh Lam vốn không thích tham gia náo nhiệt, cũng rất tín nhiệm Tiêu Thiểu Giác, an bài như vậy nàng không có ý kiến.
Tam công chúa lại có chút bất mãn nói: “Vậy không phải chúng ta ngay cả kết quả tranh tài thuyền rồng cũng không xem được? Còn có thuyền của ta làm sao bây giờ?”
Tiêu Thiểu Giác trợn mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi chỉ cần nghe theo Bổn vương, chỉ có đúng không sai. Bổn vương còn có chuyện quan trọng phải làm, các ngươi ngàn vạn không được rời khỏi cái chòi này.” Nói xong liền dẫn theo Vệ Bân vội vàng rời đi.
Bên kia, trên đài cao Lý Thế nhận được mật báo của thủ hạ Yến vương phủ, cúi xuống bên tai Tiêu Thiểu Huyền thấp giọng nói: “Vương gia, Khánh vương gia đã xuống khỏi thuyền của Tam công chúa.”
Tiêu Thiểu Huyền nghe lời này thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Bổn vương đoán trận tranh tài thuyền rồng sắp kết thúc, hắn cũng phải an bài nhiều công việc bảo an, sẽ không luôn ở lại đó đâu.” Nếu người này cứ ở trên thuyền của Tam công chúa, vậy kế hoạch hôm nay đúng là phải vỡ lở rồi.
Tiêu Thiểu Huyền hỏi: “Lục cô nương và Tam công chúa có xuống thuyền cùng hắn không?”
Lý Thế nói: “Mật thám bên cạnh Khánh Vương điện hạ quá nhiều, người của chúng ta chỉ có thể nhìn từ xa, chỉ thấy hắn dẫn theo hai nha hoàn mặc xiêm y màu vàng xuống thuyền, không thấy bóng dáng của Tam công chúa và Lục cô nương. Lúc hắn lên thuyền cũng dẫn theo hai nha hoàn như vậy.”
Tiêu Thiểu Huyền gật đầu: “Tính tình của Tam muội muội, Bổn vương rõ, trận tranh tài thuyền rồng chưa kết thúc, nàng tuyệt đối sẽ không xuống thuyền.”
“Hiện ở trên thuyền chỉ có hai tiểu cô nương này, thích hợp để chúng ta động thủ, đúng là trời cũng giúp ta!” Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười gian mưu được như ý, vừa lúc bị Thanh Huệ quận chúa nhìn thấy, ánh mắt hai người chạm nhau, Thanh Huệ quận chúa gật đầu về phía hắn.
Tiêu Thiểu Huyền liền đứng dậy đi tới bên cạnh bảo tọa của hoàng đế, thấp giọng nói: “Phụ hoàng, nhi tử muốn xuống dưới, đứng gần xem tình hình tranh tài thuyền rồng một chút, cũng tiện dò xét thật hư của Thần Vũ doanh Đại Chu.”
Gia Hòa đế gật đầu: “Cũng được!”
Tiêu Thiểu Huyền liền chắp tay chào mọi người trên đài cao, liền dẫn người đi xuống. Không đến một lát, liền có một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện trên sông.
Lúc này trận đấu thuyền rồng lại càng náo nhiệt, trận đấu tổng cộng chia làm hai đoạn, lúc này thuyền rồng màu vàng và màu đen đã sớm vứt xa những chiếc thuyền rồng khác ở phía sau, hai chiếc thuyền rồng cũng không phải chạy song song, các tướng sĩ Trực Tiền vệ trên thuyền rồng màu vàng bao gồm cả Thập hoàng tử đều dùng hết sức bình sinh, thế nhưng mắt thấy khoảng cách với chiếc màu đen vẫn cứ dần dần kéo dài ra. Ban đầu chỉ cách nửa trượng, dần dần biến thành một trượng, một trượng rưỡi...
Bọn binh sĩ của Trực Tiền vệ đã không còn chút sức lực nào, nhịp độ của mái chèo dần dần chậm lại. Mà đám vũ phu Thần Vũ doanh giống như là không biết mệt mỏi, từ đầu đến cuối vẫn bảo trì cùng một nhịp độ.
“Con mẹ nó, mau lên! Mau lên! Dùng hết sức cho lão tử, dùng toàn bộ sức đi!” Tiêu Thiểu Vĩ ở đầu thuyền hô khàn cả giọng, giọng la sắp khàn rồi: “Lần tranh tài này nếu thua, ta lưu đày nguyên một đám nhóc các ngươi đến Hải Châu!”
Liền có một thái giám bưng khay đi lên, Trịnh Tiêu nhìn rượu thịt trong mâm, lớn tiếng nói: “Vốn có thể được bệ hạ ban thưởng rượu thịt, là vinh hạnh của mạt tướng, nhưng tranh tài thuyền rồng hôm nay thật sự không công bằng, trong lòng mạt tướng không phục, cho nên rượu thịt này không ăn cũng được!” Lại cự tuyệt uống rượu ăn thịt.
Tiêu Thiểu Cảnh đã sớm lên đài cao: “Trịnh tướng quân, ngươi dám chống lại mệnh lệnh của Ngô hoàng sao?”
Trịnh Tiêu chán ghét nhất chính là vị Lỗ vương này, đề giọng nói: “Lỗ Vương điện hạ, họ Trịnh ta là hoàng dân của Đại Chu, tuân theo luật pháp Đại Chu, quỳ lạy thiên tử Đại Chu... Hoàng đế của Đại Tề Các ngươi không quản được lão Trịnh ta!”
Lời này nói rất có lực, Tiêu Thiểu Cảnh nhất thời vậy mà không nghĩ ra lời gì bác bỏ. Không ngờ Trịnh Tiêu này mặt ngoài nhìn hào phóng, tài ăn nói cũng đâu ra đó.
Mắt thấy hoàng đế không xuống đài được, Tiêu Thiểu Vĩ chợt bước nhanh tới trước mặt Trịnh Tiêu, lớn tiếng nói: “Trịnh thống lĩnh, ta kính ngươi là hán tử, rượu thịt hôm nay, ta thay ngươi uống.”
Vừa dứt lời, hắn liền bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, lại đem ăn hết một miếng thịt bò lớn. Cử động lần này của Tiêu Thiểu Vĩ cũng là ý muốn cứu vị hán tử Trịnh Tiêu này. Trịnh Tiêu ngoài miệng nói thống khoái, nhưng dù sao cũng là đang ngỗ nghịch hoàng đế Đại Tề, cho dù Đại Tề giết hắn, Đại Chu cũng không có đủ lý do ra mặt.
Sau khi Tiêu Thiểu Vĩ và hắn tỷ thí một phen, nổi lên lòng kính nể với vị hán tử giá trị võ lực siêu cường này, mới cam tâm ra mặt.
Trịnh Tiêu còn có chút không lĩnh tình của Tiêu Thiểu Vĩ, trong lòng Nhạc Viêm lại sáng như tuyết, mỉm cười nói: “Trịnh Tiêu, còn không cám ơn Thập điện hạ.”
Tiêu Thiểu Vĩ làm động tác chọc cười này, Đại Tề cũng không tiện trị tội Trịnh Tiêu. Đối Với Trịnh Tiêu mà nói, lời nói của Nhạc Viêm còn hơn Chu thái tử Chu Minh đế, mặc dù vẫn còn có chút không phục, vẫn là hầm hừ thi lễ một cái với thập hoàng tử, “Đa tạ Thập Điện hạ!”
Trịnh Tiêu náo như vậy, Đại Tề cực kỳ thật mất mặt, trong lòng Gia Hòa đế cũng không thoải mái. Cũng lười đi nói nhảm, trực tiếp phủi tay, gọi người ban thưởng thưởng cho khôi thủ của cuộc thi thuyền rồng, là một con ngựa vàng vàng ròng, dài đến một xích (0,33m), điêu khắc cực kỳ tinh xảo, vừa nhìn liền biết là giá trị không rẻ.
Gia Hòa đế lại nói lời khích lệ một phen, liền định đem phần thưởng này ban trực tiếp Tiêu Thiểu Vĩ.
Tiêu Thiểu Vĩ vốn không muốn, chẳng qua nhớ tới cảnh cáo của Tiêu Thiểu Giác, hắn cũng không còn dám cứng rắn, chỉ là nói với Gia Hòa đế: “Phụ hoàng, hài nhi mặc dù dẫn đầu tranh tài thuyền rồng, nhưng là các tướng sĩ trực tiền điện ngày đêm huấn luyện, càng cực khổ hơn hài nhi gấp trăm lần, hài nhi mượn hoa hiến Phật, đem kim mã Đưa cho chúng tướng sĩ, xin phụ hoàng cho phép.”
Các tướng sĩ Trực tiền điện còn có phong thưởng khác, ý tứ Tiêu Thiểu Vĩ kỳ thật hoàng đế hiểu được, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái, cảm thấy lão Nhị làm như vậy quả thật có chút không nói nổi, có chút bẽ mặt, cũng làm cho hắn có chút xuống đài không được. Nhưng là trận tranh tài thuyền rồng này, Đại Tề thật sự đã thua bởi Đại Chu, hắn khẳng định cũng sẽ không cao hứng.
Liền gật đầu với Thập hoàng tử, “Một khi đã như vậy, liền như ngươi nói.”
Đúng lúc này, phía dưới bỗng nhiên lại xôn xao một trận tiếng động lớn. Hoàng đế vạn phần không vui, ngay cả nụ cười trên mặt cũng không có: “Lại xảy ra chuyện gì rồi?”
Lúc này có một thái giám vội vã chạy lên đài, sắc mặt tái nhợt quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, chiếc thuyền của Tam công chúa chẳng biết bởi vì sao, lật úp rồi!”
Hoàng thượng kinh hãi: “Sao có thể?”
Chiếc thuyền kia là hoàng đế tự mình thưởng cho Tam công chúa, nội vụ phủ trước đó không lâu mới vừa chế tạo xong, làm sao có thể có lật?
Trong mắt Thanh Huệ quận chúa hiện lên vẻ đắc ý, vừa rồi nàng thừa dịp mọi người quan tâm tranh luận kết quả tranh tài thuyền rồng, lặng lẽ phái A Tứ kỹ năng bơi tốt lẻn vào đáy nước động tay chân với thuyền của Tam công chúa, động vài cái ở dưới đáy thuyền, thuyền kia vừa lúc chạy đến giữa sông, liền lật úp.
Tiêu Thiểu Huyền hiện giờ đang ở dưới nước, chỉ cần hắn cứu Lục Thanh Lam từ trong nước sông ra, trước mắt bao người, nàng chỉ có một đường gả cho Tiêu Thiểu Huyền trở thành thiếp thất của hắn, đến lúc đó Tiêu Thiểu Giác cũng không có cách nào.