Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 145 : Xứng danh

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


Về sau lại bởi vì phát hiện bộ dạng dung mạo Lục Thanh Lam tuyệt thế, ấn tượng của Diệp Nguyên Tín đối với tiểu cô nương này càng khắc sâu. Trong mắt hắn, Lục Thanh Lam chính là loại nhân vật bình hoa vô cùng điển hình — ngực to não phẳng, thích hợp bị nam nhân thành công sưu tầm vào trong hậu viện làm thiếp thất các loại nhất. Lúc cao hứng, liền trêu đùa dụ dỗ, lúc mất hứng, cũng không cần quan tâm.



Diệp Nguyên Tín ở Đại Chu cũng là nhân vật vô pháp vô thiên, ngoại trừ Chu thái tử ai hắn cũng không phục. Ở Đại Tề đương nhiên cũng sẽ không ngoan ngoãn, hắn vốn chính là một khách quý dự lễ, không nên ra mặt can thiệp, nhưng Diệp Nguyên Tín mặc kệ, lông mày nhướng lên nói: “Ta nói ngươi tiểu cô nương này, làm người quý ở tự mình lượng sức mình, ngươi nếu không có chút tài năng cũng đừng có đi ra ngoài mất mặt xấu hổ, miễn cho đợi lát nữa thua khóc nhè.”



Phải nói Diệp Nguyên Tín cũng là thấy bộ dạng tiểu cô nương này mỹ mạo, có lòng tốt nhắc nhở nàng một câu, miễn cho nàng mất mặt đương trường. Thế nhưng Lục Thanh Lam lại không lĩnh tình.



Nàng chắp tay, thản nhiên nói: “Ngũ hoàng tử điện hạ, trận tỷ thí này cũng chưa bắt đầu đâu, ngài làm sao lại biết ta sẽ thua?”



Ngũ hoàng tử quả thực cười gần chết rồi, hắn lớn tiếng ngâm: “Thái dịch trì trì dịch thái, thái dịch trì lý hữu hà hoa, hà hoa thượng diện hữu thanh oa, nhất trạc nhất bính đáp. Nhĩ khả bất yếu thuyết giá thủ thi thị bất nhĩ tả đích.”



“Ồ!” Tất cả mọi người cười phá lên, không khí khẩn trương vừa rồi đều bởi vì nhạc đệm này trở thành hư không.



Chỉ có Tiêu Thiểu Giác lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.



Đối mặt với ánh mắt tràn ngập khinh miệt của tất cả mọi người, Lục Thanh Lam lại mặt không đổi sắc, “Đúng vậy, bài thơ này quả thực là ta viết.” Thần sắc nàng lúc đó không có chút xấu hổ nào, “Ta ngày đó không viết ra được thơ hay, không có nghĩa là ta hôm nay không viết ra được. Phải biết thế gian mọi sự vạn vật đều là phát triển biến hóa, ta trong một hai năm này có tiến bộ cũng là có khả năng.”



Diệp Nguyên Tín cười ha ha: “Ngươi là đang nói chuyện cười ư, Bổn vương cũng không tin ngươi có thể làm ra thơ gì hay.”



Tiêu Thiểu Giác lúc này mất hứng, hắn vốn chính là người bao che khuyết điểm một cách cực đoan, trong mắt hắn, tiểu cô nương nhà hắn là nữ hài thông minh nhất trên đời này, ngoại trừ hắn có thể ức hiếp, người nào đều không cho đụng vào một đầu ngón tay của nàng, nói nàng một câu nói nặng. Hôm nay biểu hiện của Diệp Nguyên Tín coi như là triệt để chọc giận Tiêu Thiểu Giác.



Chẳng qua tính tình Tiêu Thiểu Giác, càng tức giận càng biểu hiện tỉnh táo, hắn cười lạnh nói với Ngũ hoàng tử: “Ngũ điện hạ nói nhiều như vậy cũng là vô nghĩa, ngươi đã không tin Lục cô nương có thể thắng được khuê tú của quý quốc, vậy không ngại hai chúng ta đánh cuộc.”


Diệp Nguyên Tín Diệp Nguyên Tín xanh mét nhìn chén nhỏ kia vẫn còn đang hơi nóng hôi hổi, nhớ tới gia vị hai người vừa thêm vào trong trà hắn liền không nhịn được trào dạ dày muốn nôn, cái này làm sao có thể uống chứ.



Tiêu Thiểu Giác cười đến hết sức tao nhã, giảm thấp thanh âm nói với Diệp Nguyên Tín: “Nếu Ngũ điện hạ thừa nhận trước mọi người một câu ngài là con chó đẻ, Bổn vương liền không để cho ngươi uống một chén nước trà này thế nào?”



Diệp Nguyên Tín hừ một tiếng: “Nguyện đánh cuộc nguyện chịu thua uống thì uống! Bổn vương không giống người Tề các ngươi, nói không giữ lời.” Nói xong vừa nhắm mắt, cầm lấy chén trà tăng thêm gia vị kia uống một hơi cạn sạch.



Diệp Nguyên Tín uống xong chén kia trà, tất cả mọi người đều buồn nôn theo hắn. Diệp Nguyên Tín lại trực tiếp chạy đến ngoài điện đỡ cột nôn ra.



Tiêu Thiểu Giác nhìn thoáng qua Lục Thanh Lam đã trở về chỗ ngồi, chảy cả mồ hôi, nhưng hắn biết rõ tính tình của nàng, biết nàng không phải là cái loại không có đầu óc, chỉ muốn khoe khoang, cho nên hắn vẫn tin chắc nàng có thể vãn hồi cục diện, vì mình giành được thắng lợi, cũng vì hắn thắng đánh cuộc.



Sự thật chứng minh, nàng quả nhiên làm được. Tiểu cô nương nhà hắn, tuyệt không phải chỉ có nhan sắc tốt, tài hoa cũng là không thua bất luận kẻ nào, Tiêu Thiểu Giác cũng cảm thấy hu vinh.



Mới vừa rồi bị Tiêu Thiểu Giác và Diệp Nguyên Tín làm gián đoạn, bách hoa yến hội dừng lại chốc lát. Gia Hòa đế nói: “Chúng ta tiếp tục đi.”



Kết quả Lục Thanh Lam, lần này chẳng những tẩy bỏ thanh danh của nàng, càng thêm thắng ván kế tiếp cho Đại Tề. Hiện giờ tỷ số của hai nước đã biến thành ba bốn, trận đấu kế tiếp chính là kỳ. Nếu Tề quốc có thể thắng ván này, thì hai nước ngang nhau.



Tề quốc bên này sớm có chuẩn bị, phái ra tôn nữ của một vị kỳ học uyên thâm xuất chiến, nữ hài này họ Tô, thân phận địa vị không cao, hôm nay có thể cùng nhiều danh môn quý nữ tham dự bữa tiệc bách hoa yến hội như vậy, chẳng qua chính là nhìn trúng kỳ lực của nàng, ý định để nàng làm vẻ vang cho quốc gia mà thôi.



Nữ hài này quả nhiên lợi hại, Chu quốc phái ra liên tiếp hai nữ hài, đều bị nàng thành thạo đánh bại rất nhanh. Sắc mặt Đám người Diệp Bội thật không tốt, thật vất vả tranh tài đến bước này, nếu để cho Tề quốc lại thắng một ván nữa, hai nước đánh thành ngang tay, tất cả cố gắng lúc trước chẳng phải là muốn uổng phí. Nhớ tới trước khi rời đi Chu quốc, Chu thái tử tha thiết dặn dò nàng, Diệp Bội cũng có chút sốt ruột. Nếu không thể dưới điều kiện mạnh mẽ thắng được cuộc tranh tài này, trở về, Chu thái tử sợ là muốn trách nàng hành sự bất lực, khi đó cuộc sống của nàng chỉ sợ cũng rất khó qua.



Mắt thấy hai vị khuê tú kỳ lực cao siêu chuẩn bị trước đó đều bại trận toàn bộ, trong tay nàng đã không có quân bài có thể dùng, cho nên chỉ có thể hết đường xoay xở. Chính vào lúc này, Đại cung nữ thiếp thân của nàng đi tới, thấp giọng nói bên tai nàng, Diệp Bội hơi ngẩn ra, chậm rãi gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.