Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 163 : Vây săn

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


Mọi người cho Đại hoàng tử mặt mũi, rối rít trầm trồ khen ngợi, trong đó vui mừng nhất mừng chính là Tam công chúa.



Trấn Bắc vương lại thiếu hứng thú, ở Bắc Cương khống chế rắn độc không coi là tài nghệ gì đáng nói, cho dù làm xiếc luyện võ trên đường cái, cũng có không ít người có thể khống chế rắn độc, Đại hoàng tử còn cho là chuyện lạ.



Chẳng qua đợi người thuần xà mặc một thân áo bào trắng kia xuất hiện, trên mặt Đới Thống rốt cuộc lộ vẻ kinh sợ. Người thuần xà gọi người mang tới hai lồng sắt lớn, trong lồng đều là chi chít những con rắn uốn lượn, vừa nhìn qua, sợ rằng phải có đến ba bốn mươi con.



Người thuần xà ra lệnh một tiếng, liền có hai người tiến lên mở lồng sắt ra. Những con rắn kia cũng không đi ra, người thuần xà rút ra một cây sáo, thổi ra mấy âm tiết ô ô yết yết ở bên môi, rắn trong lồng tre mới giống như là ăn thuốc kích thích, như ong vỡ tổ leo ra.



Nhất thời mọi chỗ trống của đại điện đều bị rắn chiếm hết, người xem da đầu tê dại, những con rắn này đầu đều là hình tam giác, màu sắc rực rỡ tươi đẹp, vừa nhìn đã biết là có kịch độc.



Các phi tử nhát gan đã lên tiếng kinh hô, hoàng đế giật nảy mình.



Người thuần xà lại thổi mấy tiếng, mấy chục con rắn độc lập tức xếp thành nhiều đội ngũ chỉnh tề, giống như binh sĩ chờ tướng quân kiểm duyệt. Mọi người thấy cảnh tượng thần kỳ như thế, không nhịn được cùng kêu lên vỗ tay tán thưởng.



Tiếng địch lại vang lên, thanh âm chợt cao chợt thấp, những con rắn độc kia lại đồng thời cúi đầu, tam lạy cửu khấu với Gia Hòa đế, thật giống như đang nói: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”



Gia Hòa đế không khỏi vỗ tay cười to: “Thú vị thú vị!”



Tài nghệ của người thuần xà hiển nhiên không chỉ như thế, những con rắn độc kia dưới sự khống chế của hắn chẳng những có thể làm ra đủ loại động tác độ khó cao không thể tưởng tượng nổi, người thuần xà còn làm cho chúng nó nhảy một điệu múa.



Advertisement / Quảng cáo



Đới Thống thấy mùi ngon, cười nói: “Xà vũ này thú vị hơn người múa nhiều.”



Rốt cuộc người thuần xà biểu diễn xong, dưới sự khống chế của hắn, tất cả độc xà ngoan ngoãn chui vào trong lồng.



Vừa rồi mặc dù biểu diễn đẹp mắt, nhưng mọi người vẫn lo lắng, hiện giờ cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, mấy thị vệ khẩn trương cao độ đứng ở phía sau hoàng đế cũng lén lút thở phào.



Tư phi tựa hồ cảm thấy cực kỳ hứng thú với màn biểu diễn xà vũ, nàng nói với người thuần xà: “Bổn cung có mấy câu muốn hỏi ngươi.”



Người nọ thi lễ thật sâu về phía Tư phi: “Nương nương xin cứ hỏi.”



Tư phi nói: “Ngươi luyện thuật dùng địch khống xà đã bao lâu.”


Uyển Thanh cười nói: “Ta đã nói dựa theo ý của Vương gia và công chúa, Lục cô nương quả nhiên rất cao hứng thu những tấm da kia.” Vệ Bân cũng hết sức cao hứng, “Làm phiền cô nương rồi.” Hắn nhét vào tay nàng một thỏi vàng, nói: “Vương gia biết nhất định cao hứng, vậy ta trở về đi báo tin đây.”



Uyển Thanh nhìn Vệ Bân chạy chậm đi xa, trong lòng nhiều cảm xúc đan xen. Tiêu Thiểu Giác tính khí thế nao nàng rất rõ, nam nhân lạnh lùng giống như núi băng, tặng lễ lại còn phải đi vòng vèo lớn như vậy, cũng chỉ có Lục Thanh Lam mới có thể gánh chịu nổi phần “Vinh hạnh đặc biệt” này.



Ngày hôm sau Tam công chúa đến tìm Lục Thanh Lam đi săn, phát hiện Lục Thanh Lam cũng gọi Tiêu Kỳ tới.



Bởi vì chuyện Tưởng Tín Hồng, Tam công chúa và Tiêu Kỳ vẫn không kết giao nhiều, sau khi Tiêu Kỳ và Lục Văn Đình đính hôn, Tam công chúa cũng không phải không chào đón nàng như trước. Nhưng dù sao cũng kém ngưỡi đã thân mật nhiều năm như Lục Thanh Lam, Tam công chúa vừa thấy Tiêu Kỳ liền không thể tự chủ nhíu mày.



Advertisement / Quảng cáo



Lục Thanh Lam kéo nàng qua một bên, “Kỳ tỷ tỷ chính là Nhị tẩu tương lai của ta, cũng không liên quan đến Tưởng đại ca của ngươi chút nào, ta gọi nàng đi săn cùng, ngươi cũng không thể lại ức hiếp nàng.”



Tam công chúa trợn mắt nhìn nàng một cái, nói: “Nàng nguyện ý đi theo liền theo.”



Thuật cưỡi ngựa của Tiêu Kỳ cũng là theo chân Lục Văn Đình học, so với Lục Thanh Lam kẻ tám lạng người nửa cân, ba người cũng không đi những chỗ rừng sâu núi thẳm kia, chỉ đi xung quanh săn chút thỏ hoang hươu bào, ngược lại rất vui vẻ.



Mấy ngày liên tiếp trôi qua như vậy, mỗi ngày sau khi mặt trời lặn, các vị hoàng tử, vương tử, thế tử thu đội trở về doanh địa, đều sẽ cử hành dạ tiệc ngoài trời.



Thống kê thành tích mấy ngày nay, vẫn là Nhị hoàng tử Thập hoàng tử dẫn đầu. Hai vị vương tử Yến quốc cùng Đới Phục Quang cũng không biết là thật sự thực lực không đủ hay là cố ý nhường cho các vị hoàng tử, thủy chung thành tích thường thường. Ngược lại Thanh Huệ quận chúa mang theo mấy trăm tên của Trấn Bắc vương phủ, mấy ngày nay đi săn đoạt được rất nhiều, ngày sau hơn ngày trước, thế nhưng không thua nam tử chút nào.



Ngày hôm đó Gia Hòa đế nghe Trương Tú lần lượt báo cáo thu hoạch của các đội, cười ha ha nói: “Bậc cân quắc (phụ nữ) không thua đấng mày râu, Thanh Huệ tài giỏi như vậy, khiến thiên hạ bao nhiêu nam nhi xấu hổ a!” Hắn sai người thưởng một bình rượu ngon cho nàng, Thanh Huệ quận chúa lại cầm lấy bầu rượu miệng đối miệng một hơi uống cạn bầu rượu.



Gia Hòa đế liên tục vỗ tay, nói với Trấn Bắc vương gia: “Hổ phụ vô khuyển nữ, Vương gia dạy được nữ nhi tốt.”



Trấn Bắc vương khiêm tốn nói: “Bệ hạ quá khen. Tiểu nữ ngang bướng như vậy, nam tử bình thường người nào có thể hàng phục được nàng, vi thần sợ nàng không tìm được nhà chồng, phải sống ở Trấn Bắc vương phủ ta đến cuối đời đây!”



Trinh phi cười nói: “Vương gia nói tới chuyện này, ngài muốn gả nữ còn không dễ dàng sao? Hoàng thượng có nhiều nhi tử như vậy, mỗi người đều là anh hùng hào kiệt, ngoại trừ Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử, các hoàng tử còn lại đều chưa thành thân... Vương gia thiếu một vị rể quý, mà bệ hạ cũng đang thiếu một con dâu oai hùng hiên ngang, bệ hạ người nói có đúng không?”



Hoàng đế mỉm cười gật đầu: “Trẫm định kết thân gia cùng Vương gia, Vương gia nghĩ như thế nào?”



Đới Thống đứng dậy, đưa tay để ở trước ngực, khom người thi lễ một cái nói: “Nếu Quân Nhi có thể trở thành hoàng tử phi, đương nhiên là vinh hạnh.”



Hoàng đế nói: “Tốt tốt tốt! Chúng ta thông gia này, là kết định rồi.”