Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 165 : Che đậy

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


Nghe hắn nói những lời nói đùa này, nếu là lúc trước, Lục Thanh Lam nhất định sẽ che tai đi nhanh, bây giờ trong lòng lại ngọt lịm. Tiêu Thiểu Giác thấy nàng cúi thấp đầu xuống, ngay cả cổ cũng đỏ lên, diễm lệ tuyệt luân, quả thực giống như là một nụ mân côi chớm nở trong đêm tối, nhịn không được đi ra phía trước, một tay kéo nàng ôm vào trong ngực, lại hôn xuống cái trán của nàng.



Thân thể Lục Thanh Lam giống như nai con khẽ run, thật lâu sau mới phản ứng lại, đẩy hắn ra. “Đừng làm bậy!” Nhiều người ở xa nhìn như vậy, sau này bảo nàng làm người thế nào! Nàng biết giải thích thế nào cũng là uổng công, dứt khoát cũng không giải thích nữa, vội vàng chạy trở về.



Tiêu Thiểu Giác mặc dù rục rịch trong lòng, nhưng cũng biết nơi này không phải là nơi tốt để thân mật. Tiểu cô nương thật vất vả buông lỏng trái tim, vạn nhất mình động tay đông chân lại chọc cho nàng tức giận, sinh ra những chuyện khác cũng không tốt, cho nên mặc dù rất muốn xông tới, nhấm nháp miệng nhỏ của nàng, rốt cuộc vẫn nhịn được.



Nói một câu: “Sau này mỗi ngày ta đều sẽ ở chỗ này chờ ngươi!” Cũng không biết Lục Thanh Lam có nghe hay không, đã mang theo Mặc Cúc, Mặc Hương và Đại Vân vội vã chạy.



Vệ Bân lúc này mới đi tới. “Vương gia, thời điểm không còn sớm, chúng ta cũng trở về đi thôi.”



Tiêu Thiểu Giác tâm tình vô cùng tốt khoát tay, “Không vội!”



Đuổi theo lâu như vậy, tiểu cô nương cuối cùng nhả ra rồi, đây là thời khắc cực kỳ trọng yếu trong đời này của hắn. Mặc dù ngoài mặt cũng không biểu hiện ra, nhưng trong lòng hắn cao hứng sắp nổ tung rồi. Ở lại chỗ này, một phương diện là muốn giữ dư vị một khắc hạnh phúc nhất này, một phương diện khác, là muốn hóng gió làm cho mình tỉnh táo lại.



Nếu ngày mai khiến hoàng đế, Trấn Bắc vương nhìn ra manh mối sẽ không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng kế hoạch thi hành.



Lại nói Lục Thanh Lam trở lại lều, vội vã đuổi Mặc Cúc và Mặc Hương ra, nằm ở trên giường không làm sao ngủ được, nghĩ đến cái ôm cuối cùng của hắn, ngực của hắn ấm áp như vậy, cánh tay hắn mạnh mẽ có lực như vậy, nụ hôn của hắn ôn nhu động lòng người như vậy.



Chẳng lẽ yêu một người là cảm giác như thế sao? Thì ra là yêu là tư vị mỹ diệu như vậy sao? Sống hai đời nàng vẫn là lần đầu tiên có cảm giác như thế.



Lúc trước nàng vẫn không hiểu, có vài nữ nhân, lấy danh nghĩa tình yêu, giao ra tất cả với nam nhân không oán không hối, thậm chí không cần tính mạng, bán đứng gia tộc, hiện tại nàng mơ hồ có chút hiểu rồi.



Ngày hôm sau, Tam công chúa, Tiêu Kỳ, Lục Thanh Lam tiếp tục kết bạn đi săn. Lục Thanh Lam hôm nay phát huy dũng mãnh phi thường, lại săn được một con sói.



Tiêu Kỳ cười nói: “Bảo Nhi, ngươi có phải có chuyện gì tốt không, hôm nay lại hăng hái như vậy, một mình ngươi đánh được nhiều hơn hai người chúng ta cộng lại rồi.”



Lục Thanh Lam nói: “Kỳ tỷ tỷ nói gì đó, ta có thể có chuyện gì tốt? Coi như là có chuyện tốt, ta có thể không nói cho ngươi và Tam công chúa biết trước tiên sao?” Trong lòng nàng âm thầm tỉnh táo, người thông minh ở trong doanh địa này cũng không phải là một hai người, nếu mình không cẩn thận, rất dễ bị bọn họ nhìn thấu quan hệ của mình và Tiêu Thiểu Giác, khi đó chỉ sợ sẽ là chuyện phiền toái.



Thời điểm mặt trời xuống núi, ba người trở lại doanh địa.



Mới vừa xuống ngựa, đã có cung nữ lảo đảo đã chạy tới, “Công Chúa điện hạ không xong rồi, đại vương tử Yến quốc bị thương.”

Advertisement / Quảng cáo



“Ngươi nói gì?” Tam công chúa thất kinh: “Thương thế của hắn ở nơi nào? Bị thương có nặng không? Rốt cuộc là sao lại bị thương?” Liên hồi hỏi vài vấn đề.



Không đợi cung nữ kia trả lời, nàng liền vội vã chạy đi về phía doanh địa của Tưởng Tín Hồng, “Không được, ta phải mau mau đến xem Tưởng đại ca!”



Lục Thanh Lam đưa tay kéo nàng, thế nhưng vô ích. Nàng nhìn Tiêu Kỳ một cái, Tiêu Kỳ lắc đầu: “Ta không đi.”



Lục Thanh Lam gật đầu, do dự một chút, rốt cuộc không yên lòng Tam công chúa, đuổi theo.



Nàng vừa chạy vừa hỏi thăm cung nữ mật báo kia, từ trong miệng cung nữ đại khái hỏi thăm được ngọn nguồn sự tình. Tưởng Tín Hồng là bị người tính kế, suýt chút nữa mất mạng.



Thì ra là Tưởng Tín Hồng chiếm được một bãi săn không tệ, mỗi ngày đều đi nơi đó săn thú, hôm nay cũng không ngoại lệ. Hắn ở trong rừng phát hiện một con hổ trắng, liền dẫn người đuổi theo, kết quả có hai tên thích khách trốn ở trên cây, dùng nỏ cơ bắn liên tiếp về phía hắn mấy mũi tên, may mà hắn phản ứng kịp thời, tránh được tuyệt đại đa số mũi tên, nhưng bắp đùi vẫn trúng một mũi tên, mũi tên kia bôi thuốc độc, sau khi được thị vệ cứu trở về, hôn mê bất tỉnh mãi đến bây giờ.



“Tưởng đại ca, Tưởng đại ca!” Tam công chúa hô to xông ào vào trong lều của Tưởng Tín Hồng. Cửa vốn có hai gã thị vệ trông chừng, Tam công chúa xô hai người ra, hai người do dự một chút, không dám phản kháng.



Lục Thanh Lam không yên lòng, cũng đi theo vào lều trại. Vốn lều của Tưởng Tín Hồng, nàng và Tam công chúa cũng không nên đi vào như vậy, may mà đây là tại Ung Châu, lại là đi săn, nam nữ đại phòng cũng không còn nghiêm khắc như vậy.



Lục Thanh Lam đi vào lều trại, đã nhìn thấy Tam công chúa ngồi ở bên giường của Tưởng Tín Hồng, nắm tay của hắn, từng giọt nước mắt rơi xuống. “Tưởng đại ca, Tưởng đại ca ngươi làm sao vậy? Ngươi tỉnh, ngươi tỉnh nhìn ta một chút, ta là Sùng Ninh a!” Sùng Ninh là phong hào của Tam công chúa.


Trong mấy ngày kế tiếp, bởi vì có giải dược, độc của Tưởng Tín Hồng rất nhanh liền hóa giải, bệnh của hắn cũng tốt lên cực kỳ nhanh. Kèm theo thân thể của hắn mỗi ngày như một ngày, tình cảm của hắn và Tam công chúa ngày càng tăng lên.



“Hắn hôm nay cười với ta!”



“Hắn hôm nay đi tản bộ với ta ở bờ sông nữa!”



“Hắn hôm nay nói cho ta biết hắn thích ta!”



Tam công chúa vui vẻ giống là một con chim nhỏ, cần gấp một người chia sẻ vui sướng của nàng, mỗi ngày đều sẽ báo cáo với Lục Thanh Lam tiến triển của hai người. Lục Thanh Lam cũng cao hứng thay nàng. Không ngờ tình yêu nàng đau khổ truy tìm nhiều năm, lại dễ dàng đạt được như vậy.



Lục Thanh Lam làm hảo hữu cũng cảm thấy cao hứng.



Đây chính là nhờ chân thành, kiên định đi!



Ngày hôm đó Lục Thanh Lam đang ở trong lều lật xem da lông tuyết hồ lúc trước Uyển Thanh đưa tới, Tiêu Kỳ đã đến. “Kỳ tỷ tỷ tới rồi.” Nàng thả da trong tay ra, đi tới lôi kéo cánh tay của Tiêu Kỳ, hai người ngồi ở trên giường.



“Đang làm gì đấy?” Tiêu Kỳ cười hỏi.

Advertisement / Quảng cáo



“Tam công chúa tặng ta mấy tấm da tuyết hồ, nói là cực kỳ hiếm. Ta cùng Mặc Cúc các nàng nghiên cứu một chút, xem làm thành cái gì thì tương đối thích hợp.”



Tiêu Kỳ lấy ra nhìn một chút, nói: “Quả nhiên là thượng phẩm, làm thành khăn quàng có chút đáng tiếc. Nếu nhiều thêm mấy khối, làm thành một kiện áo choàng da thì tốt rồi.”



Hai người nói mấy câu nhàn thoại, Tiêu Kỳ lời nói xoay chuyển: “Tam công chúa gần đây cũng không tìm chúng ta săn thú nữa, bỏ lại hai người chúng ta rất nhàm chán.” Nàng giảm thấp thanh âm, thấp giọng hỏi: “Tam công chúa có phải cùng Tưởng đại ca...”



Lục Thanh Lam cười hì hì: “Kỳ tỷ tỷ luôn luôn quang minh lỗi lạc, sao cũng quan tâm những bát quái này?”



Tiêu Kỳ nói: “Ta chỉ là quan tâm Tam công chúa thôi. Bảo Nhi ngươi nói cho ta biết, hai người bọn họ có phải hay không...”



Lục Thanh Lam gật đầu: “Tam công chúa tuy nói có chút không để ý lễ pháp thế tục, nhưng ta thấy nàng hạnh phúc vui vẻ như vậy, ta cũng có chút không nỡ khuyên nàng.”



Tiêu Kỳ lắc đầu: “Ta không phải là ý kia. Ta là có chút lo lắng Tam công chúa.”



Lục Thanh Lam lại cũng không lo lắng: “Tưởng đại ca cùng chúng ta lớn lên, nhân phẩm của hắn vẫn là đáng tin tưởng.”



Tiêu Kỳ nói: “Người luôn sẽ thay đổi.”



“Kỳ tỷ tỷ có phải biết cái gì hay không?” Lục Thanh Lam không khỏi có chút giật mình, nàng biết tính tình của Tiêu Kỳ, không phải có bằng chứng cụ thể, nàng chắc chắn sẽ không nói lung tung.



Tiêu Kỳ nói: “Chuyện này ta vốn không nên nói... ” Tưởng Tín Hồng vẫn rất thích nàng, nàng ngại tình ngay lý gian, lúc này giữ miệng không nói là lựa chọn tốt nhất, nếu không sợ rằng làm không tốt sẽ ảnh hưởng tình cảm của nàng và Lục Văn Đình. “... Nhưng chuyện này liên lụy tới hạnh phúc của Tam công chúa, ta lại không thể không nói.”



“Ngươi rốt cuộc biết cái gì?”



Tiêu Kỳ do dự chốc lát, liền nói tình cảnh lần gặp mặt cuối cùng với mình.



Lục Thanh Lam nghe được trợn mắt há mồm: “Ngươi là nói, Tưởng Tín Hồng sở dĩ thích ngươi, là bởi vì ngươi và cung nữ lớn tuổi bảo vệ hắn bộ dạng rất giống?” Lục Thanh Lam hiểu được, Tưởng Tín Hồng loại này gần như một loại bệnh hoạn “Luyến mẫu” trong lòng, sợ là rất khó thay đổi.



Tiêu Kỳ thấy nàng hiểu ý của mình, thở phào nhẹ nhõm: “Nhưng bộ dạng Tam công chúa và ta hoàn toàn không có bất kỳ tương tự...”



“Nói cách khác, Tam công chúa và cung nữ kia hẳn là cũng không có chỗ tương tự? Như vậy Tưởng Tín Hồng căn bản là không thích Tam công chúa, hắn rất có thể là đang lợi dụng nàng?” Lục Thanh Lam không phải nữ tử khuê các bình thường, ánh mắt của nàng xa, hiểu được Tưởng Tín Hồng hiện giờ đang tranh đoạt vương vị cùng Tưởng Tín Du, chính là lúc cần Đại Tề trợ lực nhất, mà Tam công chúa cũng có sức ảnh hưởng với hoàng đế với Cửu hoàng tử, Tưởng Tín Hồng từ mục đích chính trị, lấy lòng Tam công chúa thật sự là việc không thể bình thường hơn.