Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 168 : Biểu diễn

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


Cách một ngày sau, Gia Hòa đế hạ chỉ dụ, tứ hôn cho Tưởng Tín Hồng và Tam công chúa.



Đạo chỉ dụ này khiến mọi người mở rộng tầm mắt, Tưởng Tín Du cũng lấy thân thể không khoẻ làm lý do, trực tiếp thối lui việc đi săn, trở về Yến quốc. Nếu Gia Hòa đế chịu đem Tam công chúa yêu quý gả cho Tưởng Tín Hồng, như vậy sự nâng đỡ và trợ giúp của hắn đối với Tưởng Tín Hồng rất nhanh sẽ thăng cấp. Hắn phải sớm trở về Yến quốc, mưu đồ đối sách.



Ban đêm.



Lục Thanh Lam và Tiêu Thiểu Giác ở bên dòng suối nhỏ gặp mặt.



Lục Thanh Lam nói: “Chuyện Đại công chúa, có phải là ngươi an bài không?”



Tiêu Thiểu Giác cười nhạt: “Chuyện này, bổn vương tuyệt đối sẽ không thừa nhận.” Hù dọa hoàng đế đến bệnh ra, đây là tội danh lớn bực nào, hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận. Nhưng ý ở ngoài lời chính là thừa nhận, Lục Thanh Lam sao lại nghe không hiểu.



“Lá gan của ngươi cũng thật lớn đấy! Ngươi làm như vậy, không khiến cho hoàng thượng hoài nghi ư?”



Tiêu Thiểu Giác khẽ mỉm cười: “Yên tâm đi, phụ hoàng vẫn thẹn trong lòng chuyện đại hoàng tỷ, đối với chuyện này hắn cũng là ôm thái độ thà tin là có, sau khi gặp chuyện không may cũng không phái người truy xét, huống chi, coi như là tra, cũng sẽ không tra được đến trên đầu bổn vương.” Hắn đã sớm phái người xóa tất cả dấu vết.



Lục Thanh Lam nói: “Mặc kệ thế nào, ta thay mặt Tam công chúa cám ơn ngươi.”



Thần sắc Tiêu Thiểu Giác lại lạnh lùng, “Bổn vương cũng không biết, tác hợp bọn họ như vậy, rốt cuộc là đúng hay là sai?”



Lục Thanh Lam nhìn sóng lăn tăn trên dòng suối nhỏ, ánh mắt kéo dài đến rất xa rất xa: “Tam công chúa thật ra cũng biết, Tưởng Tín Hồng căn bản không có bao nhiêu tình cảm với nàng. Nếu nói lâu ngày sinh tình, nàng vẫn là nghĩ thử một lần... Đường là chính nàng chọn, sau này có thể vượt qua sống hạnh phúc hay không, tất cả đều phải dựa vào chính nàng. Ta nghĩ nàng đã sớm đã chuẩn bị hết thảy, Tam công chúa thật ra... Thông minh hơn chúng ta nghĩ!”



Tiêu Thiểu Giác gật đầu, cười nói: “Ngươi ngược lại nhìn ra.”



Lục Thanh Lam nói: “Nhìn nhiều sinh sinh tử tử như vậy, có thể không nhìn ra sao?”



“Nói như bà già bảy tám mươi tuổi.”



Lục Thanh Lam cười cười, không nói gì.



Hai người sóng vai đi về phía trước vài bước, sau khi vào tháng tám, ngày dường như lạnh hơn, một trận gió lạnh thổi tới, trong gió mang theo cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ. Lục Thanh Lam không nhịn được ôm cánh tay, chà xát hai tay.



Tiêu Thiểu Giác thấy, liền cởi áo choàng xuống, khoác trên vai cho nàng.



Lục Thanh Lam ngây cả người, vội vàng từ chối: “Ta không lạnh, Vương gia vẫn là tự mình mặc đi.” Nàng vội vàng hấp tấp muốn cởi áo choàng ra.



Tiêu Thiểu Giác đè lại tay nàng, xúc cảm lạnh như băng, không khỏi kéo tay nàng qua bao trùm ở trong lòng bàn tay, mười phần nhiệt độ của nam nhân truyền tới, lòng nàng cũng trở nên ấm ấm áp áp theo, “Sợ cái gì chứ, sớm muộn gì cũng là Vương phi của bổn vương.”



Hắn dịu dàng chân thành như vậy, Lục Thanh Lam chống đỡ không được rồi, gắt một cái: “Nói lung yung gì đấy? Vị hôn thê hiện tại của ngươi là Thanh Huệ quận chúa!”



Ánh mắt Tiêu Thiểu Giác phát lạnh nói: “Nhưng rất nhanh sẽ không phải nữa!”



Hai người rất ăn ý tản bộ bên dòng suối thật lâu.



Gia Hòa đế gặp phải tà, nghỉ ngơi mấy ngày mới tốt. Mấy vị hoàng tử thay phiên thị tật trước giường, ngay cả đi săn cũng trì hoãn. Đợi hoàng đế tốt lên, lúc này mới lại bắt đầu tiến hành vây săn lần nữa.




Đới Thống cau mày, “Bổn vương cũng cảm thấy kỳ quái.” Liền đem chuyện tối hôm nay nói một lần, “Bổn vương lo lắng Thanh Huệ bị cưỡng ép, kính xin hoàng thượng phái người hỗ trợ tìm kiếm.”



Hoàng đế còn chưa lên tiếng, Tiêu Thiểu Giác đã vỗ bàn, nhảy dựng lên nói: “Vương gia ngài đây là đang nói đùa sao? Lực chiến đấu của thiết kỵ Trấn Bắc người nào không biết, bổn vương không tin cõi đời này có người nào đó có thể dưới sự vây quanh trùng trùng điệp điệp của thiết kỵ Trấn Bắc, lặng yên không một tiếng động đem người mang đi.” Hắn nhíu mày, điềm nhiên nói: “Vương gia có phải không nhìn trúng vị con rể tương lai là ta đây, cố ý an bài Thanh Huệ quận chúa mất tích?”



Đới Thống không ngờ hắn sẽ nói như vậy, đang muốn phản bác, hoàng đế đã nói: “Lão Cửu, trước khi chuyện chưa tra rõ ràng, không nên nói lung tung.”



Đới Thống nói: “Lời bổn vương nói ra chưa từng không giữ lời, nếu đồng ý đem Thanh Huệ gả cho Khánh vương, liền tuyệt đối không đổi ý. Thanh Huệ không phải là bổn vương giấu đi.”



Hoàng đế gật đầu: “Trẫm là tuyệt đối tin tưởng Tín vương gia.” Hắn sai người gọi Đại thống lĩnh cấm vệ quân tới, để hắn hỗ trợ tìm người.



Bên này mới vừa an bài xong xuôi, lại có một tiểu thái giám vội vàng chạy vào, thấp giọng ở bên tai Trương Tú nói gì đó. Sắc mặt Trương Tú nhất thời cuồng biến.



Hoàng đế nhíu nhíu mày: “Thế nào?”



Trương Tú lắp bắp nói: “Là góc tây bắc doanh địa, doanh địa của phủ tả quân đô đốc bị cháy.”



Doanh địa lớn như vậy, thỉnh thoảng cháy cũng là chuyện thường, huống chi góc tây bắc doanh địa cách hắn nơi này xa vạn dặm, Gia Hòa đế cũng không để ở trong lòng, chỉ thản nhiên hỏi: “Lửa đã dập tắt chưa?”



Trương Tú nói: “Dập tắt thì dập tắt rồi, chẳng qua...” Hắn nhìn hoàng đế một cái, lại nhìn Tiêu Thiểu Giác một cái, muốn nói lại thôi.



Hoàng đế có chút không kiên nhẫn, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rề rà chậm chạp!”



Trương Tú lúc này mới lấy hết dũng khí, “Trong một tòa lều của hạ nhân bên doanh địa tả quân đô đốc phủ, phát hiện Thanh Huệ quận chúa...”



Đới Thống và Đới Phục Quang đều là vui mừng. Đới Thống nói: “Tìm được Thanh Huệ rồi ư?”



Lời của Trương Tú còn chưa nói hết: “Tìm được thì tìm được rồi, chẳng qua còn có một người ở chung cùng quận chúa, là, là Bát hoàng tử!”



Vừa nghe lời này, sắc mặt mọi người trong khoảnh khắc vạn phần đặc sắc.



Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, ở chung một phòng... Không cần trí tưởng tượng tốt bao nhiêu, cũng có thể đoán được xảy ra chuyện gì.



Phản ứng lớn nhất chính là Tiêu Thiểu Giác, sắc mặt hắn xanh mét, không nói hai lời nhảy dựng lên liền chạy ra ngoài. Hoàng đế biết tính tình của hắn, gọi một tiếng: “Lão Cửu, ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi đừng vọng động!”



Tiêu Thiểu Giác mắt điếc tai ngơ. Hoàng đế nóng nảy, kêu lên: “Trương Tú, nhanh ngăn cản hắn!” Trương Tú gọi mấy thị vệ đi vào, bị Tiêu Thiểu Giác dễ dàng đánh ngã xuống đất, trong khoảnh khắc hắn đã ra khỏi cung điện, đoạt một con ngựa liền chạy như bay đến địa điểm xảy ra chuyện.



Hai cha con Đới Thống liếc nhau một cái, trong con ngươi tràn đầy kinh nghi bất định.



Đợi hoàng đế và hai cha con Đới Thống con đi tới doanh địa Tây Bắc, ngoài cửa cái lều nhỏ xảy ra sự cố kia đã tụ tập một đám người vây xem.



Nhìn thấy đao quang kiếm ảnh, mấy vị hoàng tử liều mình đánh nhau, giết thành một đoàn.



Thì ra Tiêu Thiểu Giác xông vào lều, Tiêu Thiểu Mân mới vội vàng mặc xong xiêm y, Tiêu Thiểu Giác nhìn thấy Thanh Huệ quận chúa vẫn còn ngồi ở trên giường, sắc mặt dại ra, nhất thời giận dữ, nắm cầm lấy cổ áo Tiêu Thiểu Mân xách hắn ra ngoài, tay năm tay mười đánh hắn thành đầu heo.