Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 181 : Hồi mã thương*

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


回马枪 [huímǎqiāng] hồi mã thương:quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch



Hai người lại nói một chút, Tiêu Thiểu Giác mang nàng về  phía đường đi trở về. An trí nàng trong một sơn động, bọn họ từng ở nơi này, hơn nữa bị thích khách phát hiện, nghĩ đến nhân thủ thích khách không nhiều lắm, sẽ không phái người tới đây tìm kiếm lần nữa.



Chỗ nguy hiểm nhất, cũng chính là chỗ an toàn nhất.



Tiêu Thiểu Giác lưu luyến chia tay cùng nàng. Trước khi đi, Lục Thanh Lam lôi kéo tay áo của hắn nói: “Ngươi cho ta một vũ khí phòng thân đi.”



Tiêu Thiểu Giác suy nghĩ một chút, rút một thanh chủy thủ sắc bén dài hơn một thước từ trong giày ra cho nàng. “Đây là thứ tìm được từ trên người một tên thích khách, ngươi cầm phòng thân đi.” Sau đó dặn dò: “Bất luận gặp phải tình huống nào, cũng phải lấy bảo vệ tính mạng làm chủ!”



Lục Thanh Lam nói: “Nếu thật sự gặp phải thích khách, ta liền vung đao tự sát, ta không thể rơi vào trong tay của bọn họ.” Dựa vào tư sắc của nàng, nếu là thật sự rơi vào tay địch, có thể tưởng tượng được sẽ là kết cục gì.



Tiêu Thiểu Giác thở dài một hơi, thôi, nếu nàng không cam lòng chịu nhục, nếu thật sự là vận mệnh khiến nàng bị thích khách phát hiện, cùng lắm thì hắn phụng bồi nàng chết cùng nhau là được.



Trước khi chia tay, hắn dùng lực ôm nàng một chút, cơ hồ muốn khảm thân thể của nàng trong thân thể của hắn. “Ở nơi này an tâm chờ ta, ta nhất định sẽ rất nhanh trở lại.”



Tiêu Thiểu Giác dựa theo suy đoán lúc trước, một đường cẩn thận tìm tới, thế nhưng cực kỳ thuận lợi tìm được tên cao thủ truy tung kia ở trong một doanh địa. Bởi vì người này vẫn truy tung Tiêu Thiểu Giác, không thể nào cách hắn quá xa. Chỗ doanh địa có một dòng suối nhỏ xuyên qua, doanh địa đại khái có hai mươi mấy người, trong phòng bếp sừng sững một cái vạc lớn, nước cũng là múc lên từ trong suối nhỏ, đổ vào vạc lớn, cung cấp nước uống nấu cơm cho bọn hắn.



Bọn họ vô luận như thế nào không ngờ Tiêu Thiểu Giác có lá gan giết hồi mã thương, vì vậy doanh địa phòng ngự cực kỳ lơi lỏng. Tiêu Thiểu Giác thoải mái lẻn vào doanh địa, hạ thuốc mê vào trong chum nước.



Chính là thời gian cơm tối. Không đến một lát, những người này nổi lửa nấu cơm, làm một nồi cháo loãng.



Mọi người tụ tập cùng nhau ăn cơm, Tiêu Thiểu Giác núp ở trên một cây đại thụ xem xét, chỉ thấy một nam nhân trong bọn họ tướng mạo xấu xí, dáng người thấp bé múc thêm một chén cháo, bỗng nhiên cúi đầu ngửi, hôm nay trong nước sao lại giống như có cỗ mùi vị khác thường.



Tiêu Thiểu Giác lập tức kết luận người này chính là tên cao thủ truy tung kia.
Mấy tên thích khách liếc nhau một cái, trong mắt đều có thần sắc động tâm. Tên thủ lĩnh thích khách giơ tay lên ý bảo các huynh đệ của hắn bình tĩnh chớ nóng, “Ngươi nói ngươi là Cửu hoàng tử Tề quốc, ngươi chứng minh thân phận của mình như thế nào.”



Tiêu Thiểu Giác lấy ra một khối lệnh bài từ chỗ hông, giơ tay lên ném tới. Tên thủ lĩnh thích khách kia tiếp được từ trên không, nhìn thoáng qua, khối lệnh bài này không phải vàng không phải ngọc, lại hết sức rắn chắc, phía trên trên ấn hai chữ triện: Khánh vương. Lệnh bài này chỉ cầm ở trong tay cảm giác đã không tầm thường, tên thủ lĩnh thích khách cũng là kẻ biết hàng, mơ hồ cảm thấy tựa hồ bọn họ không giống như là đang nói dối.



“Ngươi thật sự là Khánh vương Tiêu Thiểu Giác?”



“Không thể giả được!”



Trên mặt người nọ âm tình bất định, dưới chân lại lén tiến về phía trước một bước, “Ta làm sao có thể đủ tin tưởng, ngươi một khi rời khỏi thung lũng này, sẽ thực hiện lời hứa của ngươi, cho chúng ta mười vạn kim chứ?”



Tiêu Thiểu Giác khoát tay, “Chuyện này đơn giản, bổn vương sẽ thề độc.”



“Ta Tiêu Thiểu Giác thề với trời...” Bọn thích khách cho rằng hắn thật sự muốn thề, không tự chủ được nhìn miệng của hắn, Tiêu Thiểu Giác liền thừa cơ hội này, giơ tay lên bắn ra một phi đao. Tất cả vũ khí trên người hắn, ngoại trừ thanh bội đao tinh luyện kia, tất cả đều là đoạt được từ trên người thích khách bị giết, chuôi phi đao này cũng không ngoại lệ.



Đối với sự tỏ thái độ của Tiêu Thiểu Giác, thủ lĩnh thích khách càng muốn tin tưởng người hợp tác nhiều năm Tiêu Thiểu Huyền. Ngay từ đầu, hắn chính là định mê hoặc Tiêu Thiểu Giác, chẳng qua hắn mặc dù diễn kỹ càng, lại không dấu diếm được ánh mắt của Tiêu Thiểu Giác, hắn lại không bóc trần, chẳng qua là tương kế tựu kế, lúc này rốt cuộc tìm được cơ hội, lập tức đánh đòn phủ đầu.



Thủ lĩnh thích khách cho rằng mình đã lừa gạt được Tiêu Thiểu Giác, đang dương dương đắc ý, chỉ cần mình và các huynh đệ tiến thêm một bước về trước, lập tức lên một loạt, loạn quyền đánh chết lão sư phó, đến lúc đó mặc Tiêu Thiểu Giác hắn ba đầu sáu tay, cũng tất phải chết dưới loạn đao. Hắn cho rằng Tiêu Thiểu Giác mắc mưu, liền có chút sơ ý khinh thường, không ngờ miệng Tiêu Thiểu Giác thề độc, lại bỗng nhiên đánh ra ám khí.



Không đợi hắn kịp phản ứng, liền trúng chiêu. Lực tay Tiêu Thiểu Giác vô cùng lớn, khoảng cách hai người lại gần, “Phốc” một tiếng, chuôi phi đao kia nặng nề găm vào trong tim của thủ lĩnh thích khách, thẳng đến chuôi, thủ lĩnh thích khách hừ cũng không hừ một tiếng liền ngã xuống đất, mắt thấy đã không còn thở.



“Đại ca! Đại ca!” Chúng thích khách nhất thời rối loạn, “Ngươi giết đại ca của chúng ta, chúng ta phải giết ngươi báo thù!”



Mọi người nhất tề lên, Tiêu Thiểu Giác định phi ra một phi đao, nào biết trong tay áo trống rỗng, phi đao lúc này đã dùng hết rồi.