Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 183 : Lên cơn sốt

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


Những tin tức này liên tiếp đưa trở lại chỗ Gia Hòa đế, Gia Hòa đế cũng vừa gấp vừa bực. Thời gian đi săn vốn đã hết, nhưng Gia Hòa đế ước thúc người của Yến quốc và Trấn Bắc vương phủ không cho bọn họ trở về, bởi vì hoài nghi có liên quan đến án mất tích của Tiêu Thiểu Giác, Yến quốc và Trấn Bắc vương phủ rất bất mãn, tình thế cực kỳ khẩn trương.



Lại nói Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam đi suốt hai ngày trong rừng rậm, phỏng đoán đã không tạm ổn mới đổi đường sang hướng đông nam. Quả nhiên giống như Lục Thanh Lam đoán, Tiêu Thiểu Giác bởi vì lên đường vội, vết thương bị xé rách chuyển biến xấu một lần nữa, tình huống thật sự không tốt.



Phòng bị dột mưa cả đêm, một ngày kia hai người đang chạy trong rừng, trời lại bắt đầu mưa, vùng Tắc Bắc cuối thu thoáng mát, rất ít mưa, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải mưa trên đường chạy trốn.



Mưa rất lớn, ở dưới đại thụ không cách nào tránh được. Hai người đành phải đội mưa đi về phía trước, cuối cùng rốt cuộc tìm được một chỗ tránh mưa. Đó là một gốc cây cổ thụ khổng lồ, không biết nguyên nhân là côn trùng đục hay là máy móc làm, quanh năm tích luỹ dần dần tạo thành một cái lỗ hổng rất lớn, hai người núp ở bên trong vẫn còn rất rộng.



Lục Thanh Lam thấy sắc mặt hắn ửng hồng, cực kỳ lo lắng: “A Giác, ngươi không sao chứ?” Mấy ngày này, Tiêu Thiểu Giác không cho nàng gọi vương gia nữa, ngại xa lạ, còn muốn nàng giống như khi còn bé gọi hắn Cửu ca ca, Lục Thanh Lam không chịu, dù sao cũng sửa miệng gọi hắn A Giác.



Tiêu Thiểu Giác cười khổ nói: “Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, không ngờ ông trời cũng gây sự với chúng ta.”



Lục Thanh Lam đưa tay thử trán của hắn, cả kinh nói: “Ngươi hình như thật sự sốt rồi!”



Tiêu Thiểu Giác cũng cảm thấy váng đầu hoa mắt, hắn mạnh chống đỡ nói: “Ta không sao, cố một chút sẽ qua thôi.” Lại tự giễu cười cười, “Trận mưa này cũng không phải là không có chỗ tốt, sẽ tẩy sạch tất cả dấu vết của chúng ta, sau này ai cũng đừng hòng tìm được chúng ta.”



Lục Thanh Lam nói: “Đây cũng xem như là một cái tin tức tốt.” Nước mưa lúc này không phải lạnh bình thường, nàng thấy Tiêu Thiểu Giác khẽ phát run, vội vàng ôm chặt hắn: “Nếu có thể tìm chút củi khô tạo một đống lửa thì tốt rồi.”



Tiêu Thiểu Giác cười nói: “Trong hốc cây mà ngươi cũng dám nổi lửa, ngươi không sợ cháy chết mình sao?”



Trận mưa mùa thu này rơi một canh giờ mới dừng lại. Bầu trời xanh biếc như được rửa qua, không khí dị thường sạch sẽ. Nhưng Lục Thanh Lam lại lâm vào nguy cơ.
Thẳng đến khi Lục Thanh Lam xác định lợn rừng đã đi xa, cỗ sức lực cầm giữ toàn thân mới rốt cục buông lỏng xuống, đặt mông ngồi dưới đất. Hai tay và hai chân của nàng run rẩy không ngừng, ngay cả chủy thủ đều cơ hồ nắm không được.



Hơn nửa ngày, nhịp tim đập điên cuồng mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh một chút. Nàng mạnh chống đứng lên, mắt thấy trời đã tối, nếu còn không chạy trở về, nói không chừng còn gặp phải dã thú lợi hại hơn. Nàng cắn răng kiên trì, bước nhanh đi về.



Dọc theo con đường này, cuối cùng không còn xuất hiện gì ngoài ý muốn nữa, khi nàng nhìn thấy cái hốc cây to lớn kia, nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác nằm ở trong hốc cây bình yên vô sự, nàng không khỏi vui đến phát khóc. Nàng đặt mông ngồi bên cạnh Tiêu Thiểu Giác, cảm thấy toàn thân hư thoát, nếu xa thêm một chút nữa, nàng thậm chí cảm giác mình có khả năng sẽ thoát lực mà chết.



Trở lại trong hốc cây, nàng nghỉ ngơi một lát, uống chút nước, lại ăn chút lương khô, cảm thụ khí lực từng chút từng chút hồi phục, nàng không khỏi âm thầm may mắn, mình coi như không chịu thua kém, không ngã bệnh trong lúc mấu chốt này, nếu không, hai người bọn họ sẽ đều phải chết ở trong rừng này.



Lục Thanh Lam nghỉ ngơi một lát, đút một ít nước sạch cho Tiêu Thiểu Giác trước, Tiêu Thiểu Giác bệnh thành cái bộ dáng này, ngay cả lương khô cũng không thể ăn, nàng liền để lương khô ở trong miệng của mình rồi nhai, biến thành dạng cháo, miệng đối miệng đút cho hắn, lại dùng nước sạch đẩy xuống.



Tiêu Thiểu Giác là người khiết phích nhất, nếu biết mình dùng biện pháp này đút cho hắn ăn, sau khi tỉnh lại còn không biết là cái vẻ mặt gì.



Nghĩ tới đây, tâm tình thế nhưng không hiểu sao tốt lên.



Ngay sau đó, nàng nghỉ ngơi sơ qua, lại bắt đầu xử lý ngư tinh thảo thiên tân vạn khổ đào được. Thật ra thì rất đơn giản, chính là sau khi rửa sạch ngư tinh thảo, dùng chủy thủ cắt đứt ra rồi lại đập nát thành dạng nhão, thêm nước ấm số lượng vừa phải lọc qua, lấy chất lỏng còn dư lại dùng.



Loại chất lỏng này có hiệu quả hạ sốt, Lục Thanh Lam cách khoảng chừng mỗi một canh giờ, cho hắn ống một lần, thẳng đến buổi tối, đến sau nửa đêm, đút qua ba lần mới thôi. Lục Thanh Lam mệt mỏi cơ hồ xụi lơ trên mặt đất, nằm ở bên người Tiêu Thiểu Giác rất nhanh ngủ đi.



Sáng ngày hôm sau vừa tỉnh dậy, nàng liền vội nhìn về phía Tiêu Thiểu Giác. Thấy người này đang lấy cùi chỏ đỡ nửa người trên, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng.