Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 189 : Lục soát

Ngày đăng: 16:39 27/05/20


Chu Tầm không ngờ người này đến chưa được hai ngày, mà đã âm thầm tra rõ ràng về kho lương như thế. Hắn liền xoay chuyển lời nói lại tìm một cái cớ khác. Hắn nâng chén đặt ở trên bàn, thở dài nói: “Lão đệ, nếu đã nói được đến phần này, ta cũng không dối gạt ngươi.”



Hắn một ngón tay chỉ về hướng tây, “Hiện tại người nào ở bên kia, ta không nói ngươi cũng biết? Ngươi cho rằng mười mấy vạn thạch lương thực này là một thủ bị nho nhỏ như ta có thể định đoạt ư? Phía tây có hoàng thượng, hoàng hậu, còn có nhiều vị hoàng tử như vậy, mỗi ngày đều phải điều lương thực qua. Hoàng thượng ở nơi đó, quan trọng nhất của chúng ta chính là phải bảo đảm cung ứng cho hoàng thượng, cho nên mặc dù Âu Dương Đại thống lĩnh viết thư đưa tới, ta cũng không dám điều động một hạt lương thực bên trong kho lúa. Bằng không, ta chân trước đem lương thực cho huynh đệ ngươi, chân sau hoàng thượng phái sứ giả tới hỏi tội đến cửa nhà của ta rồi. Huynh đệ, nói đến cái phân thượng này, lão ca chỉ có thể xin ngươi lượng thứ rồi!”



Lý Ngọc không ngờ người này lại vô sỉ đến loại trình độ này, còn mang hoàng thượng các hoàng tử ra áp hắn. Thật sự xem hắn là kẻ ngu sao? Hoàng đế là thân phận gì, muốn ăn cơm đương nhiên đều là thóc mới, kho lúa Thanh Châu mặc dù không nhỏ, nhưng mười mấy vạn thạch lương thực bên trong đều là thóc cũ, cho dù đưa đến khu vực săn bắn người ta cũng chưa hẳn đã thu. Hắn thật đúng là cho rằng mang hoàng đế ra Lý Ngọc hắn sẽ sợ phải không?



Chu Tầm thấy hắn cau mày, trên mặt u ám, lại vỗ vỗ bả vai Lý Ngọc nói: “Lý huynh đệ, ngươi ngàn dặm xa xôi tới một chuyến cũng không dễ dàng, nếu để cho ngươi tay không mà quay về, Âu Dương Đại thống lĩnh ở nơi đó ngươi cũng không tiện báo cáo nhiệm vụ. Ta thấy như vậy đi, huynh đệ ta ở Thanh Châu có mấy trăm mẫu đất, năm nay thu hoạch cũng được, thu được chừng một trăm xe lương thực. Ta tất cả đều cho ngươi, coi như kết giao bằng hữu với ngươi, về phần lương thực trong kho lương, ta là một thạch cũng không dám cho ngươi, kính xin huynh đệ tha lỗi.”



Lý Ngọc thiếu chút nữa bị tức mà cười.



Một trăm xe lương thực đã muốn đuổi hắn đi, xem hắn là ăn mày sao?



Thật ra nguyên nhân Chu Tầm không muốn cho hắn lương thực, trong lòng hắn rõ như gương. Chu Tầm trên danh nghĩa thuộc Nam Đại Doanh khống chế, nhưng chủ tử chân chính của hắn là Binh bộ, là Nhị hoàng tử. Âu Dương Đại thống lĩnh của Nam Đại Doanh trong quá trình đoạt đích, thủy chung vẫn duy trì tư thái không can dự, Nhị hoàng tử từng phái vô số thuyết khách khuyên hắn quy thuận, đều bị hắn uyển chuyển khước từ.



Nhị hoàng tử cũng là hạng người tâm cao khí ngạo, hiện giờ Nam Đại Doanh gặp nạn, hắn chế giễu còn không còn kịp, làm sao lại xuất thủ tương trợ?



Từ góc độ Chu Tầm mà nói, đầu năm nay cái gì cũng là giả dối, lương thực mới là thứ tiền mạnh. Trong tay có lương, trong lòng không hoảng hốt. Kho lúa Thanh Châu ngoài mặt tất cả là thuộc về trú quân Thanh Châu, trên thực tế còn không phải là vật trong túi của Chu Tầm hắn, là kho lúa của hắn, cũng là kho tiền của hắn, hắn làm sao cam lòng đem đồ của mình chắp tay cho người khác!



Người này thân ở địa vị cao, vì tư lợi cá nhân, hoàn toàn không để lợi ích quốc gia và dân chúng ở trong lòng. Nghĩ đến các huynh đệ Nam Đại Doanh vì một đám tạp chủng như vậy vứt đầu vẩy máu nóng, Lý Ngọc liền cảm thấy oan đến hoảng. Nếu không phải là vì các huynh đệ, Lý Ngọc đã sớm không nhịn được tính tình bạo ngược rút kiếm giết chết tên tạp chủng này rồi.



Hắn tự nói với mình phải lấy đại cục làm trọng, mười vạn huynh đệ Nam Đại Doanh còn đang mỏi mắt mong chờ lương thực của hắn. Cho nên hắn liên tục hít sâu, làm cho mình tỉnh táo lại, “Chu đại nhân...”



Hắn đang muốn tiếp tục thuyết phục, cửa phòng đột nhiên bỗng chốc bị đẩy ra, một văn sĩ trung niên lảo đảo xông vào, chính là Lâm thúc.



“Đại nhân, không xong, công tử bị thương!”



Chu Tầm kinh hãi, vừa vặn hắn bị Lý Ngọc cuốn lấy nhức đầu, lúc cái này lại tìm được cớ, sượt một cái đứng lên: “Lý lão đệ, thật sự ngại quá. Nhà của ta xảy ra một ít chuyện, ta phải đi về xử lý một chút, ta thấy ngươi cũng chưa ăn gì, ngươi ở nơi này ăn một chút, đợi lát nữa ăn no uống no rồi, ta lại gọi quản gia của ta đưa ngươi đến trong biệt viện của ta ở. Ta cáo từ trước, thứ lỗi thứ lỗi!”




Mọi người đồng ý vang dội. Rất nhanh đi ra.



Trong khoảnh khắc, trong thành khắp nơi đều là đuốc, tiếng vó ngựa, tiếng người ồn ào, vang thành một mảnh.



Lý Ngọc kiểm tra xong doanh địa, trở lại trong phòng đang muốn nghỉ ngơi. Thủ hạ phái đi dò thăm tin tức trở lại.



Lý Ngọc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”



Người kia nói: “Tướng quân, hiện giờ cả thành Thanh Châu đã trở nên lộn xộn. Chu đại nhân phong tỏa tứ môn, xuất động tất cả quân phòng giữ, đang lục soát từng nhà, bảo là muốn tróc nã hai gã giang dương đại đạo.”



“Giang dương đại đạo?” Trong lòng Lý Ngọc không biết tại sao lại hiện ra cái bóng lưng giống hệt Lục Thanh Lam kia. Chu Tầm rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?



“Có còn gì khác không?”



Tên thủ hạ kia xuất thân lúc trước chính là tình báo điều tra của Nam Đại Doanh, năng lực tình báo cực mạnh, bẩm báo nói: “Đại nhân, lúc trước phát sinh một chuyện. Nghe nói công tử của Chu Tầm – Chu Hạo đùa giỡn một nam một nữ trên đường, bị người nam nhân kia tước mất một ngón tay, hơn nữa kéo vào sâu trong ngõ hẻm đánh ngất xỉu. Thuộc hạ suy đoán, cử động lần này của Chu Tầm hẳn không phải là nhằm vào chúng ta, mà là muốn tìm ra hung thủ thương tổn nhi tử của hắn.”



Lý Ngọc nghe thấy mấy chữ “một nam một nữ”, cực kỳ nhạy cảm. “Một nam một nữ này bộ dạng như thế nào, ngươi hỏi thăm ra không?”



Người kia nói: “hình dạng cụ thể trông thế nào, cũng không ai nói rõ ràng. Chẳng qua là nghe nói nam cao lớn anh tuấn, nữ xinh đẹp thiên tiên.”



Toàn thân Lý Ngọc chấn động mạnh, hắn khoát tay: “Ngươi mau đi tìm hiểu, có tin tức gì đều phải cấp báo cho ta trước tiên!”



Tiêu Thiểu Giác ôm Lục Thanh Lam ngủ ở chung một chỗ, Lục Thanh Lam không mặc áo, dưới tình huống này hắn làm sao có thể an tâm ngủ được, làm ầm ĩ thẳng đến canh ba, mới vô cùng mệt mỏi ngủ.



Mới ngủ được một lát, liền truyền đến một trận tiếng gõ cửa gấp gáp, ngoài truyền tới thanh âm giảm thấp của Trương Đoan: “Đại nhân, Lục đại nhân! Mau tỉnh lại, thuộc hạ có tình báo quan trọng báo cáo cho ngài.”