Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 203 : Thánh chỉ

Ngày đăng: 16:39 27/05/20


Gia Hòa đế cười nói: “Ngươi nói Lục cô nương Trường Hưng Hầu phủ, là vị lần trước trẫm bái kiến trên bách hoa yến hội kia ư? Bộ dáng tài nghệ đều là lựa chọn tốt nhất, cũng xứng với hoàng nhi.”



Sắc mặt Tiền Hoàng hậu lần nữa biến đổi. Đại cô nương của Trường Hưng Hầu phủ là trắc phi của Đại hoàng tử, nếu Lục Thanh Lam trở thành chính phi của Tiêu Thiểu Giác, hắn và Đại hoàng tử sẽ trở thành anh em cột chèo, càng thêm đồng khí liên chi, đến lúc đó Nhị hoàng tử phải làm sao?



“Không thể! Lục Thanh Lam kia cũng chỉ là nữ nhi của một tiểu quan lục phẩm, làm sao có thể làm nổi vị trí chính phi? Chẳng phải là quá ủy khuất Lão Cửu?”



Tiêu Thiểu Giác đang muốn mở miệng cãi lại, hoàng đế bỗng nhiên nói: “Vốn chính phi của hoàng tử, dựa theo quy củ ước định mà thành, phải tuyển chọn từ trong nhà quan viên chính ngũ phẩm trở lên... Chẳng qua chuyện này cũng không khó giải quyết. Lễ bộ hiện giờ đang thiếu một lang trung của tinh thiện thanh lại ti, vừa vặn là chức quan chính ngũ phẩm, để cho Lục Thần làm lang trung này là được rồi.”



Chẳng những hoàng hậu nghẹn họng trân trối, ngay cả Tiêu Thiểu Giác cũng u mê.



Hoàng đế thế nhưng vì chuyện chung thân của hắn bật đèn xanh lớn như vậy, hắn vốn tưởng rằng hoàng đế sẽ không đồng ý chứ.



Trương Tú ho khan một tiếng, thấp giọng nhắc nhở nói: “Cửu điện hạ, còn không tạ ơn!”



Tiêu Thiểu Giác lớn tiếng nói: “Tạ phụ hoàng ân điển.”



Gia Hòa đế cười ha hả nói: “Lô các Lão xuất thân là Trạng nguyên, là viết văn chương tốt nhất trong nội các. Chiếu thư tứ hôn của Hoàng nhi, liền để Lô các Lão tự mình chấp bút soạn, hoàng hậu cảm thấy như thế nào?”



Hoàng đế đều nói đến phần này rồi, Tiền Hoàng hậu đương nhiên không dám làm trái hoàng đế, liên tục nói: “Bệ hạ suy nghĩ cặn kẽ, như thế rất thỏa đáng.” Để các Lão tự mình soạn chiếu thư tứ hôn, đây là vinh quang vô cùng, ngay cả thân là con trai trưởng Bát hoàng tử cũng chưa từng nhận được vinh quang như vậy.



Tiêu Thiểu Giác kích động không thôi, tạ ơn lần nữa: “Tạ phụ hoàng ân điển.”



Gia Hòa đế hắng giọng cười to, “Lão Cửu ngươi đứng lên đi.”



Tiêu Thiểu Giác lúc này mới đứng dậy, trên mặt không che dấu được lộ ra sắc mặt vui mừng. Gia Hòa đế cũng coi như nhìn ra  hắn thật sự thích Lục Thanh Lam, hắn rốt cuộc vẫn là đau lòng nhi tử  cũng âm thầm làm nhi tử cao hứng. Hắn nói: “Tâm nguyện của ngươi đã đạt thành, tuy nhiên lại cô phụ hảo ý của mẫu hậu ngươi. Trẫm thấy không bằng như vậy đi, sau này chọn người cho hai vị trí trắc phi của ngươi, liền do mẫu hậu ngươi chỉ định, không cho phép ngươi có bất kỳ dị nghị gì nữa.”



Tiêu Thiểu Giác không biết hoàng đế nói lời này là có dụng ý gì. Hắn vừa mới đáp ứng cha vợ không nạp thiếp, lại ra con thiêu thân như vậy, Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy xui cùng cực, lập tức tranh biện, “Phụ hoàng, chuyện trắc phi, nhi thần muốn hoãn một chút...”



“Chính phi của ngươi đã thuận theo tính khí của ngươi định ra rồi, chuyện trắc phi ngươi còn muốn khư khư cố chấp?” Giọng nói của hoàng đế đã có mấy phần nghiêm nghị.



Nếu đổi lại dĩ vãng, dựa vào tính tình của hắn nhất định sẽ liều chết chống chọi, vùng vẫy, nhưng hiện tại hắn sớm hiểu ra, kinh nghiệm đấu tranh chính trị đã vô cùng thành thạo, “Nhi thần không dám, nguyện ý nghe phụ hoàng mẫu hậu an bài.”



Đáp ứng thì trước tiên có thể đáp ứng, nhưng có vào vương phủ hay không, lúc nào vào phủ, vậy cũng không phải tùy theo Tiền Hoàng hậu rồi, một cái trắc phi mà thôi, hắn có biện pháp kéo dài không để cho vào phủ.



Hoàng đế cười nói: “Thế này mới đúng.”



Trong lòng Tiền Hoàng hậu nhiều ít có chút an ủi. Đối với thái độ chợt mềm chợt cứng của hoàng đế, càng kinh nghi bất định. Đầu óc của nàng nhanh chóng xoay chuyển, đang suy nghĩ chọn trắc phi cho Tiêu Thiểu Giác, Tiền Lâm bỗng nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, thần nữ bất tài... Nguyện gả cho Khánh vương điện hạ làm trắc phi, hầu hạ vương gia và vương phi...”



Tiền Hoàng hậu chợt đứng dậy: “Lâm Nhi, ngươi điên rồi! Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?” Tiền Lâm đường đường là thiên kim đích xuất Hầu phủ, lại cam nguyện gả vào vương phủ làm trắc phi? Trắc phi tuy nói là hoàng gia ngọc điệp, nhưng nói toạc ra còn không phải là thiếp. Nàng xuất thân cao quý, lựa chọn như vậy, ngay cả danh tiếng của An Bình Hầu phủ cũng sẽ bị tổn hại. Vì vậy Tiền Hoàng hậu đầu tiên là nhảy dựng lên phản đối.



Hai mắt Tiền Lâm đẫm lệ, nàng bắt đầu từ hơn mười tuổi đã ái mộ Tiêu Thiểu Giác, đã sớm tình căn thâm chủng, vừa rồi trơ mắt nhìn hoàng đế tứ hôn cho Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam, nàng đau lòng muốn chết, cơ hồ không muốn sống nữa. Nghe thấy hoàng đế nhắc tới chuyện trắc phi, không chút suy nghĩ liền tự tiến cử trước ngự tiền.



Cho dù làm trắc phi, nàng cũng muốn sống ở bên cạnh Tiêu Thiểu Giác. Nàng rưng rưng dập đầu nói: “Xin hoàng thượng, nương nương thành toàn.”



Gia Hòa đế nhìn nàng, khóe miệng vểnh lên, “Tiền Lâm, chuyện này không phải chuyện đùa, ngươi cần phải suy xét kỹ.”



“Hoàng thượng, thần nữ đã suy xét kỹ. Ngoại trừ Cửu điện hạ, thần nữ ai cũng không gả!”



Hoàng đế cười ha ha: “Ngươi đã thích Lão Cửu như vậy, vậy thì như ngươi mong muốn đi.”



“Hoàng thượng!”
“Lễ ca nhi, mau nhìn xem là ai tới?” Nàng kêu một tiếng, Lễ ca nhi phản ứng rất chậm chạp, hồi lâu mới ngẩn đầu lên, lộ ra một cái nụ cười ngốc nghếch, sau đó giang hai tay cố hết sức đi về phía Triệu thị.



Triệu thị cố hết sức bế Lễ ca nhi lên, lắc lắc trong ngực, tràn đầy mong đợi nói: “Lễ ca nhi, kêu mẫu thân nghe thử.”



Lễ ca nhi sắp hai tuổi rồi, lại một chữ cũng không nói được. Triệu thị dụ dỗ hồi lâu, Lễ ca nhi tự chơi đùa ngón tay của mình, căn bản không có bất kỳ phản ứng nào.



Triệu thị nói: “Đứa nhỏ này sao còn chưa chịu mở miệng, thật là gấp chết ta!”



Nhũ mẫu an ủi: “Đều nói quý nhân ngữ trễ, hài tử nói chuyện có sớm có muộn, qua một đoạn thời gian, tiểu thiếu gia đương nhiên sẽ học được cách nói  phu nhân ngài không cần quá mức nóng lòng.”



Lời như vậy, Triệu thị đã nghe qua không biết bao nhiêu lần rồi. Nghĩ đến toàn gia nhị phòng cao hứng bừng bừng, tâm tình của nàng càng thêm sa sút.



Sau khi ăn cơm tối xong, Triệu thị mang theo Lễ ca nhi đến tiểu hoa viên phía sau tam phòng tản bộ, đêm đó trăng sáng sao thưa, khí trời tốt, Triệu thị không cho người đốt đèn. Lễ ca nhi mặc tiểu áo, để đại nha hoàn của Triệu thị nắm tay, đi một hồi, Triệu thị nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử đỏ bừng, bộ dạng hết sức cao hứng, tâm tình của nàng cũng tốt hơn nhiều.



Gió đã bắt đầu thổi  nhũ mẫu ở một bên khuyên nhủ: “Phu nhân, tiểu thiếu gia thân thể yếu đuối, chúng ta vẫn là trở về đi thôi.”



Triệu thị gật đầu, mang theo một đoàn nha hoàn bà tử đi trở về. Triệu thị bị đưa đến từ đường ngây người bốn năm, thân thể suy yếu, không chịu được ồn ào, không thể nhìn ánh sáng quá mức mãnh liệt, nha hoàn bên người nàng cũng biết tính tình của nàng, bởi vậy đi đường đều là lặng yên không một tiếng động, không ai dám gây ra tiếng động lớn, đèn lồng dẫn đường ở phía trước cũng chỉ đốt một chiếc lờ mờ.



Bởi vậy mặc dù một đội người các nàng tính ra không ít, động tĩnh lại nhỏ. Thời điểm đi ngang qua một mảnh rừng đào, bên trong có hai nha hoàn đang tán gẫu, lại cũng không phát hiện các nàng.



Nha hoàn giáp: “Nghe nói không? Lục cô nương được hoàng thượng chỉ hôn cho Khánh thân vương rồi.”



Nha hoàn ất hâm mộ nói: “Sao lại không nghe nói chứ, tất cả hạ nhân của nhị phòng tháng này đều được hai phần tiền tiêu vặt. Đợt trước Tam cô nương sinh được một tiểu tử mập mạp, các nàng cũng được hai phần tiền tiêu vặt... Đều nói Nhị phu nhân làm người khẳng khái, đối xử tử tế với hạ nhân, chúng ta sao lại không gặp được chủ tử như vậy chứ?”



Triệu thị nghe đến đó, sắc mặt đã âm trầm xuống. Nhũ mẫu của Lễ ca nhi là một người thiện tâm  vốn định ho khan một tiếng nhắc nhở nhắc nhở hai nha hoàn không nên nói lung tung, lại bị Triệu thị dùng ánh mắt nghiêm nghị chặn đứng lại. Nàng cũng muốn nghe xem hai nha hoàn này trốn vào trong rừng đào lười biếng có thể nói ra cái gì.



Hai nha hoàn không biết đại họa lâm đầu, còn ở đằng kia tán gẫu nhiệt tình: “Chúng ta cũng là xui xẻo, phu nhân nuôi một đứa ngốc như vậy, tâm tình có thể tốt sao? Không khấu trừ tiền tiêu vặt của chúng ta cũng đã không tệ rồi, còn muốn được tiền thưởng?”



Một đứa nha hoàn khác thở dài một hơi: “Nói cũng đúng. Ngươi nhìn tiểu thiếu gia nhà chúng ta xem, cũng sắp hai tuổi rồi, cả ngày ốm đau như cái ấm sắc thuốc nhỏ. Đệ đệ của ta lúc hai tuổi, chẳng những chạy loạn khắp nơi, nói cũng nói rất lưu loát. Cũng chỉ có phu nhân nhà chúng ta mới tin tưởng những chuyện ma quỷ ‘quý nhân ngữ trễ’ kia.”



“Nói cũng đúng, hài tử trong thôn chúng ta thời điểm lớn bằng tiểu thiếu gia, cơ hồ đều đã biết nói chuyện rồi. Ngươi nói tiểu thiếu gia sẽ không thật sự là đứa ngốc, căn bản không nói được chứ?”



“Ta nghe nói năm đó lúc phu nhân nhà chúng ta mang thai tiểu thiếu gia, chính là lúc bị cấm túc ở thôn trang, tích tụ trong phủ tạng, dạng như vậy sinh ra hài tử, có thể kiện khang được không?”



Hai nha hoàn này thật đúng là cái gì cũng dám nói. Nhũ mẫu nghe xong trên trán đổ mồ hôi lạnh, cũng nhịn không được nữa quát to một tiếng: “Người nào trốn ở đó nói bậy huyên thuyên, còn không câm miệng!”



Lập tức liền có hai bà tử tiến vào rừng đào, bắt hai tiểu nha hoàn mười hai mười ba tuổi đi ra ngoài. Hai người nhìn thấy Triệu thị, bị sợ đến hồn phi phách tán. “Phù phù” một tiếng liền quỳ xuống.



Nhũ mẫu cho các nàng mỗi người hai cái tát, “Hai tiện tỳ các ngươi đụng đến phu nhân, còn không dập đầu bồi tội.”



Hai nha hoàn dập đầu như bằm tỏi, nơm nớp lo sợ nói: “Phu nhân tha mạng, tha mạng a! Tụi nô tỳ không dám nữa!”



Trên mặt Triệu thị bình tĩnh, nhũ mẫu lại biết đây chính là biểu hiện nàng vô cùng tức giận. “Hai tiện tỳ các ngươi còn biết sợ? Ngông cuồng nghị luận về chủ tử, phải bị tội gì, các ngươi có hiểu được?” Còn chưa chờ hai người trả lời, nàng trực tiếp hạ lệnh: “Người đâu —— kéo các nàng xuống cho ta, mỗi người phạt hai mươi đại bản, sau đó bán đi thật xa. Nếu về sau còn ai dám ở sau lưng ta nói bậy, đây chính là kết quả!”



Nếu không phải Lục Kháng từng hạ nghiêm lệnh, không cho nàng ở trong phủ đánh chết nha hoàn, nàng liền trực tiếp dùng trượng đánh chết hai nha hoàn này.



Hai nha hoàn nghe đến đó, đã xụi lơ trên mặt đất, ngay cả cầu xin tha thứ cũng đã quên.



Xử trí xong hai nha hoàn, trong lòng Triệu thị lại cũng không thống khoái, trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy, có lẽ bọn nha hoàn nói cũng không sai, có lẽ đích tử nàng đau khổ đợi chờ nhiều năm, thật sự là đứa trẻ nhược trí.