Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 209 : Ân chỉ

Ngày đăng: 16:39 27/05/20


Trên mặt Tiêu Thiểu Giác hiện ra vẻ thương xót: “Ta nói thay Đình Chi đi. Lúc ấy Đàm Thiệu Nguyên cưỡng ép thu thập một nhóm quân lương, giao cho Đình Chi áp tải đến Nam Đại Doanh, quân tình khẩn cấp, Đình Chi vốn ý cũng là muốn đưa những lương thực này đến Nam Đại Doanh. Nhưng nửa đường lại bị một đám nông dân quần áo lam lũ ngăn cản, tuyên bố muốn đánh cướp quân lương. Những người này đứng còn không vững, làm sao có thể đối kháng cùng Vũ lâm quân tinh nhuệ của Đình Chi, Đình Chi muốn đánh tan bọn họ, vốn là là chuyện dễ dàng, nhưng hắn thấy đám nông dân quá mức đáng thương, nhất thời lòng trắc ẩn dâng lên, liền đem lương thực phân cho bọn hắn. Đàm Thiệu Nguyên vốn lo lắng sau khi Đình Chi trở lại kinh sư nói chân tướng cho phụ hoàng, vừa vặn bắt được nhược điểm, định cho Đình Chi một cái tội danh tạo phản làm loạn, chống đối triều đình, triệu tập đại quân tiến hành vây bắt...”



Thật ra nói tới đây, rất nhiều người đã đoán được đại khái ngọn nguồn sự tình. Hoàng đế hỏi: “Ngươi đã tra được nhiều chân tướng như vậy, tại sao không viết sổ con bẩm tấu rõ ràng cho trẫm?”



Lục Văn Đình nói: “Tội thần viết vô số phong tấu chương cho Thánh thượng, cũng là sau cùng mới biết được, tất cả tấu chương đều bị người chặn lại trên đường, không có một phong nào rơi vào tay Thánh thượng.”



Gia Hòa đế giận tím mặt: “Thật là phản rồi!”



Tiêu Thiểu Giác chắp tay nói: “Phụ hoàng, chuyện đại khái đã là như thế. Ta đã viết tấu chương kể lại cặn kẽ, kính xin phụ hoàng tường lãm. Nhi thần cảm thấy, hành động Đình Chi phóng lương, tuy có sai, nhưng về tình có thể hiểu, kính xin phụ hoàng nhìn rõ mọi việc, trả lại trong sạch cho hắn.”



Trương Tú đi lên, cầm lấy bản tấu chương thật dày, giao cho hoàng đế. Hoàng đế lật xem mấy tờ, phía trên bày ra các loại chứng cớ.



Hắn còn chưa tỏ thái độ, Tiêu Thiểu Cảnh đã kìm nén không được nhảy ra ngoài. “Lão Cửu, chỉ dựa vào lời nói một bên của ngươi và cái tên tội phạm truy nã này, liền muốn định tội một Đại tướng nơi biên cương ư? Người nào không biết ngươi và muội muội Lục Văn Đình có hôn ước, ngươi vì giữ tính mạng của hắn, thay hắn rửa sạch tội danh, lấy lòng Lục cô nương Lục gia, thêu dệt ra một lời nói dối thấu trời như vậy, cũng không biết chừng a!” Giọng nói của hắn uy nghiêm, hùng hổ dọa người.



Tiêu Thiểu Giác nhìn hắn một cái, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt.” Nhị hoàng huynh, ngươi không tín nhiệm Đình Chi, cũng không đến nỗi hoài nghi ta chứ, ta là thân đệ đệ của ngươi đấy! Đàm Thiệu Nguyên kia là tâm phúc của ngươi không giả, nhưng ngươi cũng không nên che chở hắn đến nước này đi?”



Dừng một chút lại nói: “Giả không thể thật, thật không thể giả. Phụ hoàng chỉ cần hoả tốc triệu hồi Đàm Thiệu Nguyên về kinh sư, phái một đại thần cương trực công chính, đức cao vọng trọng, đáng tin đến Hành Châu tra thử, chân tướng liền rõ ràng. Ta có thể thề, nếu lời vừa mới nói có một câu nói ngoa, thì để thiên lôi đánh ta, chết không không chết tử tế! Nhị hoàng huynh, ngươi có dám thề?”



“Cái này...” Sắc mặt Tiêu Thiểu Cảnh trắng bệch, Tiêu Thiểu Giác nói rất đúng, chuyện lớn như vậy, muốn che dấu cũng che dấu không được, nếu hoàng đế thật sự phái người đi thăm dò, ngày tận thế của Đàm Thiệu Nguyên đã đến, sợ rằng đến lúc đó Tiêu Thiểu Cảnh hắn cũng phải chịu liên lụy.



Sắc mặt Tiêu Thiểu Cảnh tái nhợt, hét to một tiếng: “Phụ hoàng!”



Gia Hòa đế có chút không nhịn được nhìn hắn một cái, lúc trước hắn chủ trì cuộc chiến Yến quốc, hao binh tổn tướng, lãng phí tiền quân, Gia Hòa đế đã bất mãn với hắn, hiện giờ tâm phúc của hắn ở Hành Châu làm loạn như vậy, hắn lại càng tức giận, chẳng qua trước khi chuyện chưa tra rõ ràng, hắn cũng không nên quá hạ mặt mũi Nhị hoàng tử.



Hắn nói với Tiêu Thiểu Giác: “Chuyện này như ngươi đã nói, cũng chưa chắc có bao nhiêu liên quan đến Nhị hoàng huynh ngươi.”, trầm ngâm chốc lát lại nói: “Cũng được, liền theo như lời Lão Cửu, lập tức phái Cẩm Y Vệ đem Đàm Thiệu Nguyên triệu về kinh. Lệnh Trần quốc phò mã Thông Tự Di, Văn Uyên các Đại học sĩ Tùng Tuấn Phát làm chính phó khâm sai, Thông phò mã chịu trách nhiệm điều tra án Hành Châu, Tùng các lão tạm thời tiếp chưởng chính vụ Hành Châu, hoả tốc tra rõ án lần này, báo cáo cụ thể lên.”




Gia Hòa đế khoát khoát tay: “Được rồi, ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi. Trở về trẫm tự có ý chỉ cho các ngươi.”



Tiêu Thiểu Giác lên tiếng thi lễ lui ra.



Trương Tú thấy hắn đi xa, đánh bạo nói: “Bệ hạ, Cửu điện hạ thật là một người trọng tình.”



Gia Hòa đế nhớ tới hoàn cảnh lúc mình mới gặp gỡ Hạ huệ phi. Hắn là hoàng tử trong gió tanh mưa máu mở một đường máu, thẳng đến khi ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Hắn xem thường nữ nhân, càng không tin nữ nhân, hoàng hậu cũng tốt, phi tần cũng thế, ở trong mắt của hắn cũng chỉ là công cụ chính trị có thể lợi dụng mà thôi. Thẳng đến khi hắn gặp Huệ phi, bị dung mạo khuynh thế và khí chất tuyệt tục của nàng hấp dẫn, hắn mới cảm nhận được tư vị yêu một người là như thế nào.



Nhưng hắn là hoàng đế, hắn mặc dù trong lòng yêu Hạ Huệ phi muốn chết, cũng không dám biểu hiện ra, nếu thật sự đem muôn vàn sủng ái tập trung vào một người, chẳng khác nào là đem nàng đặt ở trên lò lửa mà đốt. Vì vậy hắn mặc dù sủng ái Hạ Huệ phi, cũng không biểu hiện quá rõ ràng, thậm chí đối với nhi tử bọn họ sinh ra, trong lòng rõ ràng vui mừng muốn chết, nhưng vẫn biểu hiện không có gì đặc biệt, thậm chí có chút lãnh đạm, chẳng qua là không muốn làm cho bọn họ chết dưới kế mưu tính và tên ngầm ở trong cung.



Nhưng dù là như thế, Hạ Huệ phi vẫn là sớm rời hắn mà đi. Hắn ngoài mặt như không có chuyện gì xảy ra, trên thực tế trong lòng hận không thể xử tử hết thảy tất cả nữ tử trong cung. Nhưng vì ngôi vị hoàng đế, vì giang sơn, hắn không thể làm như vậy.



Hiện giờ, nhi tử bọn họ tìm được chân ái của mình, hắn không cần giống như hắn cẩn thận từng li từng tí, có thể không chút kiêng sợ sủng ái nữ hài kia, hắn là may mắn cỡ nào!



Gia Hòa đế đắm chìm trong ký ức của chính mình, bất tri bất giác bước trở về Kiến Thủy điện.



Trương Tú dâng lên một chén trà nóng, hắn mới từ từ tỉnh lại từ trong ký ức. Gia Hòa đế phân phó nói: “Ngươi đi bảo nội các nghĩ chỉ, khôi phục tước vị Khánh thân vương của Lão Cửu.”



Vẻ mặt Trương Tú hoang mang: “Bệ hạ, không phải ngài nói...”



Gia Hòa đế cười nói: “Trẫm chẳng qua là khảo nghiệm quyết tâm của Lão Cửu một chút, hắn càng vất vả công lao càng lớn, đồ nên trả lại hắn sao có thể thiếu.”



Trương Tú thầm nghĩ, vị này mới thật sự là chân ái với Cửu điện hạ a!