Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 40 : Khổ sở

Ngày đăng: 16:37 27/05/20


Lục Thần thở dài một tiếng nói: “Xảy ra chuyện này, ta cũng không biết phải làm như thế nào? Chỉ là ta năm nay đã ba mươi, sớm đã cưới vợ, hơn nữa còn sinh một nam hai nữ, ta từng thề nguyện, đời này kiếp này chỉ bên cạnh một người là thê tử mà sống, tuyệt đối không nạp thiếp.”



Hắn khó khăn nói ra: “Nếu tại hạ toàn lực tìm cho cô nương một nam tử đáng giá để phó thác, lại cho cô nương một phần đồ cưới hậu hĩnh, kiến cô nương nở mày nở mặt mà lập gia đình, làm thê tử chính thất, nửa đời sau áo cơm không lo, cô nương thây vậy tốt chứ?”



Vốn Triệu Huệ Lan câu dẫn Lục Thần là do bị người giật dây, cũng không phải là mong muốn nàng ta. Thế nhưng đoạn thời gian này tiếp xúc cùng hắn, phát hiện hắn chẳng những trẻ tuổi anh tuấn phong độ cử chỉ nhanh nhẹn, càng thêm có tấm lòng chân thành, đối xử mọi người nhiệt tình thân mật, huống hồ nàng cũng nghe ngóng được, vợ Lục Thần là Kỷ thị xuất thân đại tộc phía nam, đối với hạ nhân cực kỳ khoan dung, cũng không phải người là hà khắc cay độc. Nghĩ đến cho dù gả vào nhị phòng làm di nương, như vậy chủ mẫu cũng dễ ứng phó hơn nhiều. Huống chi nữ tử cứng cỏi không chịu cúi đầu như nàng, nghĩ đến cũng không đến mức làm khó nàng.



Huống chi Trường Hưng Hầu phủ là nhà đại phú đại quý, cho dù là một di nương, còn hơn nương tử chính thất của dân chúng thấp cổ bé họng, chẳng biết phú quý gấp bao nhiêu lần. Phụ thân nàng đắc tội yêm nịnh*, bị hại chết trong thiên lao Đông Hán, nam tử trưởng thành toàn gia tất cả đều bị lưu đày Lĩnh Nam, mấy ngày nay nàng khốn cùng, nếm trải nỗi khổ nhân gian, hiện giờ thật vất vả leo lên cành cây cao Lục Thần này, cho dù làm di nương nàng cũng nguyện ý một trăm lần, nàng làm sao cam lòng thả hắn đi?



(*)  阉  Yêm: hoạn quan



Triệu Huệ Lan khóc không ra tiếng: “Ngày đó gia cùng Huệ Lan cùng một phòng nằm một giường, da thịt thân cận, Huệ Lan thân là vân anh chưa gả, cũng đã làm mấy cái này, làm sao còn có mặt mũi tái giá làm vợ người ta? Huệ Lan cũng không có niệm tưởng khác, chỉ mong làm nô tỳ, cả đời hầu hạ gia cùng phu nhân. Nếu gia ghét bỏ Huệ Lan là con gái tội thần, không muốn thu nhận Huệ Lan, Huệ Lan không dám oán hận gia, chỉ là hiện giờ Huệ Lan nghèo túng đến bước này, lại mất đi sự trong sạch, còn có mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa?”



Nói xong nàng chợt đứng dậy, nơi hai người đang nói chuyện có một cột đá, Triệu Huệ Lan ra vẻ đâm đầu vào tấm bia đá kia. Lục Thần bị dọa nhảy dựng, vội vàng ôm lấy nàng, cả kinh nói: “Triệu cô nương, ngàn vạn lần chớ làm chuyện điên rồ!”



Triệu Huệ Lan thừa thế lăn một vòng rơi vào trong ngực Lục Thần, ôm eo hắn, buồn bã nói: “Gia nếu đã không muốn thu nhận Huệ Lan, vì sao còn muốn ngăn Huệ Lan, không để cho ta đi cửu tuyền làm bạn với anh linh của phụ thân.”



Phụ thân của nàng Tri Phủ Thiền Châu Triệu Bình bị chết oan trong Đông Hán, nhưng cũng vì vậy mà đã lấy được danh vọng rất lớn trong sĩ lâm. Nàng nhắc tới như vậy, Lục Thần lại càng cảm thấy xấu hổ. “Thôi thôi a! Chuyện này dù sao vẫn là do tại hạ mạo phạm cô nương, ta tự sẽ cho cô nương một cái công đạo. Nhưng Triệu cô nương cho ta chút thời gian, để cho ta báo cáo cha mẹ, sẽ thương lượng cùng thê tử kỹ càng một phen. Ta bây giờ liền ước định với cô nương, nhanh thì mười ngày, chậm thì nửa tháng, ta sẽ tự phái người tới điền trang đón cô nương vào Hầu phủ. Cô nương, ý của cô nương như thế nào?”



Triệu Huệ Lan cũng biết đạo lý dừng lại đúng lúc. Nàng cũng hiểu được, hiện tại lòng Lục Thần tràn đầy áy náy, lúc này mới đáp ứng nạp nàng làm thiếp, nếu gấp gáp, vạn nhất lại có thay đổi gì vậy cũng thì phiền toái. Huống chi tiểu thiếp muốn vào cửa, nếu không được chủ mẫu gật đầu, đó căn bản là chuyện không khả năng.




**



Kỷ thị trở lại Thúy Phong uyển, để cho hai nữ hài đều trở về tiểu viện riêng của mình rửa mặt nghỉ ngơi. Nàng lập tức phân phó Lục Ngạc nói: “Ngươi đến phía trước xem một chút xem, Nhị lão gia trở về chưa?”



Lục Ngạc bị lưu trong phủ giữ cửa, cũng không biết chuyện đã xảy ra hôm nay, đi thư phòng ở tiền viện dạo qua một vòng, trở về bẩm báo nói: “Nhị lão gia còn chưa trở về.”



Kỷ thị nghe xong nhẹ gật đầu, kêu nàng đi xuống. Tựa như không có chuyện gì kêu quản gia nương tử tiếp tục xử lý gia vụ.



Lục Thanh Lam thu thập xong xuôi đi tới chính phòng, thấy Kỷ thị đang cùng vài ma ma ở đây thương lượng điền trang của hồi môn năm nay trồng cái gì thì tốt. Nàng thấy càng lo lắng hơn, nàng sợ Kỷ thị gặp chuyện không may, ầm ĩ không chịu trở về tiểu viện của mình, muốn ngủ sau vách ngăn. Kỷ thị cũng để tùy nàng.



Đến canh hai, Lục Thần uống đến say khướt trở về. Kỷ thị vẫn ôn nhu tỷ mỉ hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo như thường ngày, hai người nằm trên giường, Kỷ thị đột nhiên nói: “Lão gia gần đây có chuyện gì sao? Ngày nào cũng uống rượu đến giờ này.”



Lục Thanh Lam ở sau vách ngăn nghe được rõ ràng, biết Kỷ thị là đang cho Lục Thần cơ hội, để cho hắn tự mình nói ra chuyện này, nàng thật muốn nhảy ra nhắc tỉnh Lục Thần mau cúi đầu nhận sai, hai người nếu có thể thương lượng xử lý chuyện này, sự tình cũng sẽ không phát triển đến hỏng bét như vậy.



Lục Thần lại chột dạ nói: “Ta có thể có chuyện gì, có chuyện gì ta không thương lượng cùng nàng chứ! Thời gian không còn sớm, chúng ta ngủ sớm đi, ngày mai trong thư viện còn có kỳ thi tháng.”



Kỷ thị “a” Một tiếng, ngay cả Lục Thanh Lam cũng nghe ra nồng đậm thất vọng trong giọng nói của nàng. Lục Thần liền thổi đèn, sau một lúc lâu, Kỷ thị lại nói: “Vạn Hòa, chẳng lẽ chàng thật sự không có cái gì muốn nói cho ta sao? Chỉ cần chàng thẳng thắn chân thành, bất luận là cái gì, ta cũng có thể tha thứ cho chàng!”