Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 51 : Tình ý nảy mầm

Ngày đăng: 16:37 27/05/20


Ngược lại Lục Thanh Lam lại tin tưởng lời này. Huống hồ tính tình của Gia Hòa đế... Theo tuổi càng lớn, tính tình ngược lại càng khoan dung, không nghĩ đến bởi vì một tí chuyện nhỏ thế này mà đắc tội một tiểu oa nhi như nàng, huống chi — nàng cũng là bị Tam công chúa ép không phải sao?



Lục Thanh Lam trước tiên là sắp xếp tâm lý một phen, sau đó mới nghiêm túc nói với Tam công chúa: “Thật sự là một lần cuối cùng nha!”



Kỳ thật Lục Thanh Lam cũng biết nói lời này chẳng khác nào chưa nói, Tam công chúa tìm nàng làm thương thủ* chính là “lịch sử xa xưa” rồi.



(*) 枪手[qiāngshǒu] thương thủ: lính cầm giáo; lính cầm thương (thời xưa) người làm bài thi hộ; người thi hộ



Tam công chúa đương nhiên là đáp ứng lia lịa.



Hai tiểu cô nương vào tiểu thư phòng của Tam công chúa, Tam công chúa để cho cung nữ trà quả điểm tâm lên, nàng tự mình mài mực cho Lục Thanh Lam, đem nàng trở thành tổ tông mà cung phụng.



Ánh mắt Tam công chúa mong đợi nhìn nàng, Lục Thanh Lam giằng co ở trong tiểu thư phòng nửa canh giờ, cứ thế một chữ cũng không viết ra.



Tam công chúa có chút trợn tròn mắt, “Bảo Nhi thơ của ngươi đâu rồi?”



Lục Thanh Lam giận đến ném bút lông: “Ngươi cho rằng thơ là cải trắng à, nói có thì có.” Kỳ thật nàng cũng không am hiểu làm thơ được không!



Ngược lại Tam công chúa cũng không tức giận, nàng vừa nghĩ cũng đúng, thơ ca đều là có cảm xúc mới phát ra, không có hoàn cảnh rõ ràng đập vào mắt, không có tâm bỗng nhiên giác ngộ, làm sao có thể làm ra thơ chứ? Tam công chúa nghĩ như vậy liền nhảy dựng lên, lôi kéo Lục Thanh Lam đi ra ngoài.



“Ngươi kéo ta đi đâu?’’ Tam công chúa hùng hùng hổ hổ, từ trước đến giờ nghĩ vừa ra là làm ngay.



Tam công chúa nói: “Lần trước ngươi làm bài thơ kia không phải ở ngự hoa viên sao? Chúng ta lại đi ngự hoa viên, nói không chừng linh cảm của ngươi đến có thể làm ra thơ rồi.”



Lục Thanh Lam ở lại trong thư phòng cũng đúng là cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy đến ngự hoa viên giải sầu cũng không tệ, liền đi theo Tam công chúa.



Hai người đi tới thái dịch trì, thấy sóng xanh ngàn khoảnh (rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta), ruộng lá sen, cả vườn đều là hương sen thơm mát thấm vào lòng người, hai tiểu cô nương nhất thời đã quên chút chuyện không vui kia, líu ríu cười nói.



Hai người đi dạo một lát, Tam công chúa bỗng nhiên nói: “Mau nhìn, đó là cái gì!”



Lục Thanh Lam theo hướng ngón tay của nàng, thấy trong bụi hoa một con bươm bướm lớn màu hồng, nhẹ nhàng nhảy múa, trông hết sức xinh đẹp. Tam công chúa là một người hoạt bát, trông thấy bươm bướm xinh đẹp như vậy lập tức xông tới, Lục Thanh Lam không khỏi mỉm cười, “Công chúa ngươi chậm một chút!”



Tam công chúa chụp trái chụp phải, bươm bướm kia bay đến phía sau bức tường phủ đầy cây, phía sau tường hoa đúng lúc có một thiếu niên tuấn kiệt hào hoa phong nhã đi ra.



Động tác của Tam công chúa quá mạnh, lập tức lao vào trong ngực của người nam tử. Người nọ theo bản năng đưa tay đỡ nàng một phen, thanh âm ôn hòa nói: “Cô nương cẩn thận!”



Tam công chúa ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt đen tỏa sáng lấp lánh, phảng phất như ánh sao lóe sáng trong đêm tối. Nhìn kỹ, nam tử kia mặc một thân nho sam màu xanh ngọc thêu hoa mai trắng, dáng người cao lớn, khí chất dịu dàng như ngọc, nhất định là một mỹ nam tử ngàn năm có một.



Tay của nam nhân vốn khoác lên trên eo mềm mại của nàng, nàng có hơi buồn bực, nàng là người tính tình nóng nảy, nếu là thường ngày, đã sớm phát tác rồi, thế nhưng đối diện với đôi mắt này, không biết tại sao, cơn tức “xèo” một tiếng liền dập tắt, khuôn mặt trong khoảnh khắc hiện đầy rặng mây đỏ.



Người nọ giờ mới phát hiện là mình mạo phạm giai nhân, vội vàng buông tay, cáo lỗi: “Tại hạ cũng không phải là cố ý, mạo phạm cô nương, kính xin cô nương thứ tội.”



Tam công chúa vội nói: “Không sao!”



Lục Thanh Lam ở bên cạnh nhìn thấy, cảm thấy hôm nay thật làm người ta ngạc nhiên.



Tam công chúa lúc này mới phát hiện hai người nam tử khác, nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác nàng lập tức liền trở nên cẩn trọng hơn. Ở trong hậu cung nàng không sợ trời không sợ đất, sợ nhất chính là vị Cửu ca này.



Lục Thanh Lam lúc này cũng tiến lên bái kiến, lần lượt chào hỏi. Ba người mặc một thân cẩm bào hoa phục theo thứ tự là Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác, thế tử Nghiêm Trữ vương phủ Tiêu Thiểu Hủ, cùng với đại vương tử Yến quốc Tưởng Tín Hồng. Vừa rồi Tam công chúa đụng phải chính là Tưởng Tín Hồng.



Tiêu Thiểu Giác mặc một thân áo choàng màu vàng nghệ thêu hoa văn hình trúc, mới mười bốn tuổi, đã là một bậc thiên chi kiêu tử cao quý khoan thai, trầm tĩnh trang nghiêm. Bất luận là Nghiêm Trữ Vương thế tử Tiêu Thiểu Hủ hay là Tưởng Tín Hồng cũng đều là nhân trung long phượng, mỹ nam tử cái thế, thế nhưng so sánh với vị Cửu hoàng tử này, liền khó tránh khỏi có vẻ ảm đạm thất sắc.



Hắn sinh ra vô cùng tốt, dáng người cao lớn, ngũ quan tinh xảo như vẽ, so với nữ tử còn dễ nhìn hơn mấy phần, nhưng phối hợp với loại khí độ thanh phong lãng nguyệt (trong sạch rực rỡ), lại không còn chút khí âm nhu nào. Khó trách mấy năm gần đây đám nữ hài tử kinh sư đều gọi hắn là “Minh Châu của Hoàng thất”, “Mỹ nam tử đệ nhất Kinh sư”.



Lại nói tiếp, kiếp trước Lục Thanh Lam cũng chỉ nhìn qua mặt hắn, sống lại một hồi lần, thay đổi không ít, gặp tuyệt sắc như vậy, cũng khó tránh khỏi nhìn nhiều mấy lần.



Vẫn là Tiêu Thiểu Hủ nở nụ cười trước, gọi một tiếng: “Tam muội muội, Bảo Nhi.” Tam công chúa không cần phải nói, Lục Thanh Lam và muội muội của hắn Tiêu Kỳ chính là bạn khuê mật, hai nhà lại thường xuyên qua lại, hắn và Lục Thanh Lam coi như là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vẫn luôn xem Lục Thanh Lam như muội muội mà đối đãi, đương nhiên là rất quen thuộc rồi.



Tam công chúa mới phản ứng, lôi kéo Lục Thanh Lam qua bái kiến ba người.



Tiêu Thiểu Giác cũng đang đánh giá Lục Thanh Lam.



Thấy nàng chỉ mặc bối tử kiểu dài màu đà thêu cành mẫu đơn, tuy nhạt nhòa, không chút phấn son, nhưng khó che được mặt mày xinh đẹp, cho dù cả vườn hoa này nở bừng rực rỡ, dưới nhân gian lệ sắc, cũng có vẻ mờ đi mấy phần.



Mới nửa năm không thấy, tiểu nha đầu này lại xinh đẹp đến trình độ như vậy, nàng năm nay cũng mới mười một tuổi, tiếp qua vài năm, còn chịu nổi sao?



Lục Thanh Lam đi theo Tam công chúa hành lễ cho ba vị thiếu niên, ngoan ngoãn chào hỏi. Tiêu Thiểu Giác thấy động tác của nàng hành vân lưu thủy(lưu loát), quen thuộ thuần thục lễ nghi trong cung, còn hơn cả cái vị muội muội bướng bỉnh kia, đúng là không thể so sánh nổi. Lại thấy lễ nghi của nàng giống như có thước đo, cho dù lão ma ma hà khắc đi chăng nữa, cũng tìm không ra một lỗi sai.



Hiển nhiên là một vị đại gia khuê tú giáo dưỡng tuyệt giai.



Khóe miệng Tiêu Thiểu Giác nhẹ nhàng nâng lên. Ánh mắt của hắn trượt một vòng trên người tiểu nha đầu, lại thu trở về.



Tiêu Thiểu Giác luôn luôn tích chữ như vàng. Tiêu Thiểu Hủ lại bắt chuyện cùng Lục Thanh Lam vài câu: “Hai ngày trước nghe muội muội nói ngươi cảm nhiễm phong hàn, đã tốt rồi sao?”
Đan Hương và Đan Khấu cũng cùng rất quen thuộc với  Lục Thanh Lam, che miệng cười nói: “Lục cô nương hôm nay sao lại lấy bọn nô tỳ ra trêu ghẹo chứ?”



Lục Thanh Nhàn cười dùng tăm bạc xiên một miếng dưa hấu đưa cho Lục Thanh Lam, nói: “Biết ngươi thích ăn đồ nhiều nước, chẳng qua nữ tử chúng ta không nên ăn quá nhiều đồ tính chất lạnh, chỗ này của ta ngươi liền lấy dùng chút đi.”



Lục Thanh Lam đương nhiên sẽ không ghét bỏ đồ của tỷ tỷ, tiện tay nhận lấy nói: “Ta cũng không phải là trêu ghẹo các ngươi, ta đây nghĩ gì nói nấy, các ngươi cũng biết ta cũng không tùy tiện khen người khác.”



Tất cả mọi người đều cười, Lục tiểu thư khéo nói có thể ngọt chết người, độc cũng có thể độc chết người, Tam Thiếu gia lớn hơn nàng nhiều như vậy, đấu võ mồm với nàng, cũng không chiếm được tiện nghi.



Lục Thanh Nhàn cười theo một hồi nói: “Được rồi được rồi, trời nóng chạy đến tìm ta, là có chuyện gì sao?”



Dưới ánh mắt thản nhiên sáng ngời của tỷ tỷ, Lục Thanh Lam thật sự không có cách nào nói dối, liền trực tiếp nói: “Là có chuyện.”



Lục Thanh Nhàn mỉm cười nhìn nàng, chờ nàng tự nói ra.



Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút, nói thẳng: “Mẫu thân đang đề thân cho tỷ tỷ, tỷ tỷ biết chuyện này sao?”



Sắc mặt đỏ lên, trách cứ: “Ngươi hỏi ta biết hay không làm gì.”



Lục Thanh Nhàn xấu hổ nói: “Hôn nhân đại sự chính là mệnh lệnh cha mẹ, chuyện này không nên nói, cho dù ta biết cũng chính là không biết.” Nàng nói lời này súc tích, lại hết sức rõ ràng, đó chính là chuyện Kỷ thị đề thân cho nàng, nàng biết đến.



Lục Thanh Lam gật đầu. Lục Thanh Nhàn đã mười lăm tuổi, đã đến tuổi bàn chuyện cưới xin, cho dù nàng tin tưởng cha mẹ ruột, lòng kiêu ngạo của tiểu tỷ Hầu phủ không thể tự đi nghe ngóng, nhưng nàng gả cho người nào, liên quan đến lợi ích và tiền đồ của bản thân, nhóm nha hoàn bà tử sợ là càng quan tâm hơn cả nàng, cho nên hễ có chút phong phanh, nhất định là phải báo với nàng.



Lục Thanh Lam cầm một miếng dưa hấu cắt thật mỏng cho vào miệng, “Ta có một vấn đề muốn hỏi tỷ tỷ, ngươi muốn tìm tỷ phu như thế nào? Ngươi là thích văn nhược một chút, hay là anh tuấn uy vũ một chút, ngươi muốn gả vào nhà công khanh Hầu bá, hay là muốn gả vào thư hương môn đệ?”



Ý định ban đầu của nàng là muốn hỏi sở thích của tỷ tỷ một chút, nàng nghĩ ra rất nhiều lý do giải thích, ở ngoài nói là gia đình huân quý mục nát sa đọa không chịu nổi như thế nào, không bằng gả vào thư hương môn đệ, mặc dù phương diện tiền bạc không hào phóng bằng Hầu phủ bá phủ, nhưng là gia phong thanh chính, cuộc sống sau này trôi qua thanh tịnh.



Lục Thần và Kỷ thị đều là người yêu thương con cái, cũng không phải là cha mẹ cậy mạnh lộng quyền, nếu Lục Thanh Nhàn có thể biểu đạt ý tứ, Kỷ thị nhất định sẽ giúp nàng đạt được tâm nguyện, khi đó Chu Hạo đương nhiên cũng là không diễn được nữa rồi.



Nàng nghĩ rất tốt đẹp, không ngờ Lục Thanh Nhàn căn bản là không theo kế sách của nàng.



Lục Thanh Nhàn nghe xong lời nói này của nàng, thần sắc nghiêm túc. Thả quạt tròn trong tay ra nói: “Bảo Nhi, ngươi năm nay mười một tuổi, cũng không còn nhỏ rồi. Có chút đạo lý ngươi cũng nên hiểu được, hôn sự của chúng ta, không phải là việc chúng ta nên nhúng tay, cũng không phải là việc chúng ta nên quan tâm, cho dù nghe được một lời nửa câu cũng nên xoay người rời đi mới phải. Công khai đàm luận hôn sự của mình như thế, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, trong viện này cũng không có người ngoài, không sao, nhưng nếu người bên ngoài biết được, nhất định nghị luận chúng ta không có phụ đức.”



Lục Thanh Nhàn là đại gia khuê tú chân chính, từ nhỏ chịu sự dạy dỗ của nữ tử khuê các chính thống, lời nói này của nàng cũng không phải là làm bộ, mà là nói ra ý nghĩ chân thật, nói cũng cực kỳ tha thiết.



Lục Thanh Lam bị nàng làm không nói được lời nào. Nàng vội vàng giải thích: “Ta là người không biết nặng nhẹ sao, ta đây không phải là quan tâm người được chọn làm tỷ phu tương lai sao? Chẳng lẽ tỷ tỷ không muốn nói cho mẫu thân ngươi muốn gả cho hạng người gì sao?”



Lục Thanh Nhàn chém đinh chặt sắt mà nói: “Không quan tâm! Dù sao ta tin tưởng phụ thân và mẫu thân sẽ không hại ta là được rồi. Chúng ta mới sống được bao nhiêu năm, ánh mắt nhìn người sao có thể big kịp cha mẹ?”



“Tỷ tỷ!” Lục Thanh Lam nóng nảy.



Lục Thanh Nhàn lại đứng lên, “Nếu ngươi lại nói mấy lời này với ta, ta liền báo cáo với mẫu thân bắt tất cả hạ nhân bên cạnh ngươi lại trước tiên đem tra khảo một phen, xem kẻ nào không có mắt, dám nói lung tung những lời này với ngươi, dạy hư tiểu thư Hầu phủ. Bảo Nhi, ta lặp lại lần nữa, việc này không phải là việc chúng ta nên quan tâm.”



Lục Thanh Lam thấy nàng tức giận thật sự đành phải chịu thua: “Được được được, ta không nói! Ta không nói, ngươi cũng không cần sửa trị người bên cạnh ta, bọn họ cũng không ai dám nói lung tung trước mặt ta.”



Lục Thanh Nhàn bất đắc dĩ cười cười: “Ngươi nha, thật không biết ngươi nghĩ cái gì!”



Lục Thanh Lam ỉu xìu trở lại tiểu viện của mình. Vốn muốn từ chỗ tỷ tỷ có đột phá, thế nhưng mà phản ứng của tỷ tỷ ra ngoài dự liệu của nàng, xem ra nàng quả thực không có khái niệm về người nàng sẽ gả cho, thêm chi nàng cực kỳ tín nhiệm Lục Thần và Kỷ thị, cho nên đây là ý định hoàn toàn tuân theo lệnh cha mẹ rồi.



Lục Thần và Kỷ thị cũng không có hỏa nhãn kim tình, đối với những gì kẻ cặn bã kia che dấu. Bọn họ cũng chưa chắc có thể nhìn thấu.



***



Buổi tối Lục Thần từ nha môn Hàn Lâm viện trở về phủ, trước tiên đi thăm Vinh ca nhi mới đến phòng trong đổi một thân đạo bào màu xanh đi ra. Hắn thấy Kỷ thị mặc bối tử màu hồng đỏ điểm hoa, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, liền nói: “A Hành có chuyện tốt gì sao?”



Chuyện tình Triệu Huệ Lan đã qua nhiều năm như vậy, hai người sớm đã hòa hảo như lúc ban đầu.



Kỷ thị nói: “Đúng là có chuyện tốt, muốn cùng ngươi thương lượng.”



Lục Thần ngồi bên cạnh Kỷ thị, “Vi phu rửa tai lắng nghe.” Thấy trong phòng không ai, tay cũng có chút không thành thật để lên bụng của nàng.



Kỷ thị sẳng giọng: “Đã là cha của bốn hài tử rồi, hiện giờ lại làm quan lão gia, còn lỗ mãng như vậy.”



Lục Thần để sát vào bên tai của nàng, thổi khí vào bên trong: “Ta còn muốn ngươi sinh cho ta đứa thứ năm đây, nam hài hay nữ hài ta đều thích!”



Kỷ thị có chút chịu không nổi khiêu khích như vậy, nói: “Ta nói ngươi chính sự đây, là hôn sự của Nhàn tỷ nhi.”



Lục Thần nghe nói là chuyện này, lúc này mới nghiêm túc. Vui vẻ nói: “Hôn sự của Nhàn nhi có manh mối gì sao?” Lục Thanh Nhàn đã mười lăm rồi, nếu không quyết định sẽ phải chậm trễ. Thật ra ngay từ hai ba năm trước, vợ chồng hai người đã định thu xếp hôn sự cho Lục Thanh Nhàn rồi, chẳng qua chọn tới chọn lui lại cảm thấy không có người nào có thể xứng đôi nữ nhi nhà mình.



Hiện giờ đường làm quan của Lục Thần thuận lợi, thân phận bên ngoài của Lục Thanh Nhàn là đích nữ hầu môn, lại thêm thân phận nữ nhi của tiến sĩ, nước lên thì thuyền lên, phạm vi có thể chọn cũng càng lớn. Vợ chồng hai người thương lượng tốt lắm, năm nay nhất định phải định ra hôn sự của Lục Thanh Nhàn, phải biết rằng lấy thân phận của Lục Thanh Nhàn, của hồi môn bắt đầu chuẩn bị cũng không phải là chuyện một ngày hay hai ngày, thật sự là không chậm trễ nổi rồi.



Bởi vậy Lục Thần cũng có mấy phần vội vàng: “Nói nhanh lên!”