Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 53 : Mừng thọ

Ngày đăng: 16:37 27/05/20


Lục Văn Đình cũng không phải là người dễ lừa dối như vậy, “Nhưng cái này cũng không xem là tật xấu lớn. Dù sao tiểu tử kia biểu hiện biết tròn biết méo, ngươi đẩy người ta vào đầm sâu, người ta cũng không có trách cứ ngươi, ta thấy mẫu thân vẫn là rất hài lòng về hắn. Hôn sự của tỷ tỷ, dù sao phải do phụ thân và mẫu thân làm chủ, cho dù chúng ta không thích họ Chu kia đi nữa, cũng không có tác dụng gì. Ta thấy không bao lâu nữa, chúng ta sẽ trao đổi thiếp canh với Vũ Tiến bá phủ rồi.”



Một khi trao đổi thiếp canh, hôn sự này coi như cơ bản đã định ra rồi, muốn đổi ý cũng không phải dễ dàng.



Lục Thanh Lam lo lắng chính là cái này, vội la lên: “Ngàn vạn lần không thể để cho mẫu thân và Bá phủ trao đổi thiếp canh.”



Nắm tay Lục Thanh Lam nắm chặt, khuôn mặt nghiêm túc.



Lục Văn Đình không khỏi tò mò, cô muội muội này nhà hắn, cho tới bây giờ đều là dù trời có sập vẫn mang chủ nghĩa tinh thần lạc quan sảng khoái. Hắn cũng quen nhìn nàng còn nhỏ tuổi đã tìm cách tham gia các loại quyết sách của gia đình, thế nhưng thật tình như vậy, vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.



Lục Văn Đình không nhịn được nói: “Ngươi không phải là làm thật chứ?”



Lục Thanh Lam nói: “Nếu ngươi không muốn để cho tỷ tỷ không người phó thác, nhất định phải nghe ta, giúp ta làm một việc.”



Lục Văn Đình hồ nghi nói: “Ngươi muốn ta làm chuyện gì?”



Lục Thanh Lam nói: “Ta muốn ngươi đi Dĩnh Xuyên quê quán của Vũ Tiến bá một chuyến, đem gốc gác nhà bọn họ tra rõ ràng. Đến lúc đó diện mục ngụy quân tử nhà bọn họ tự nhiên vừa xem là hiểu ngay.”



Dù sao nàng chỉ là muội muội, lại thêm tuổi còn quá nhỏ, hôn sự của tỷ tỷ Kỷ thị và Lục Thần cũng sẽ không cho phép nàng tham gia, cho nên nàng mới nghĩ tới một cái sách lược quanh co như vậy. Vũ Tiến bá phủ ở kinh sư giả bộ là chính nhân quân tử, không có nhược điểm có thể cầm được, nhưng ở quê hắn lại làm trời làm đất.



Kiếp trước, Lục Thanh Lam báo thù thay tỷ tỷ, nhưng Vũ Tiến bá biết rõ tâm tư của nàng, lại cẩn thận chặt chẽ, nàng nhất thời khó có thể bắt được chuôi. Về sau nàng nghĩ đến một kế sách, chính là động thủ từ tội danh mà tộc nhân Chu gia ở dưới Dĩnh Xuyên, cẩn thận thăm dò, nhổ cây nhổ cả củ, cuối cùng mới một mẻ hốt gọn cả Bá phủ.



Kiếp này mặc dù sớm vài năm, nhưng suy nghĩ này tuyệt sẽ không sai. Mà sở dĩ lựa chọn Lục Văn Đình, một là nàng thân là nữ tử không tiện xuất đầu lộ diện, mà giao cho quản sự đi làm nàng lại không yên lòng; một phương diện khác, ca ca mặc dù mới mười ba, nhưng năng lực của hắn, Lục Thanh Lam tín nhiệm một vạn phần.



Lục Văn Đình có chút im lặng: “Ngươi chán ghét Chu Hạo như vậy, không ngáng chân hắn không được ư? Ta biết, nương vì tìm con rể tốt, lần này gần như nát tâm. Chu Hạo mặc dù không phải là thập toàn thập mỹ, nhưng cũng không kém chỗ nào. Nếu là Chu Hạo không được, còn phải tìm người có khi tệ hơn hắn, cũng không dễ dàng. Nếu không ta chín bỏ làm mười, thích hợp một chút được rồi?” Nhưng hắn là biết danh tiếng của Vũ Tiến bá ở kinh thành, cảm thấy đi Dĩnh Xuyên vị tất có thể tra được cái gì.



“Ca ca, ta chưa bao giờ van xin ngươi cái gì, lần này coi như ta van cầu ngươi, vì tỷ tỷ!” Lục Thanh Lam chợt quỳ trước mặt Lục Văn Đình, nghĩ đến bi thảm của tỷ tỷ gặp phải kiếp trước, Lục Thanh Lam lòng như đao cắt, hai mắt liền nổi lên nước mắt.



Lục Văn Đình hoảng sợ: “Ngươi làm cái gì vậy? Mau đứng lên, mau đứng lên!” Liền đưa tay kéo nàng.



Chớ nhìn hắn cũng bình thường không có việc gì thích đấu võ mồm với Lục Thanh Lam, trên thực tế cô muội muội này hợp tính hắn nhất, hắn cũng thương yêu cô muội muội này nhất.



Lục Thanh Lam quật cường nói: “Nếu ca ca không đáp ứng ta, ta sẽ không đứng lên.”



“Được được được! Ta đáp ứng ngươi, ta đáp ứng ngươi vẫn không được sao?” Lục Văn Đình suy nghĩ một chút, dù sao là vì hạnh phúc tương lai của tỷ tỷ, điều tra lai lịch của Chu gia nhiều một chút cũng tốt.



Lục Thanh Lam lúc này mới đứng dậy, nói một câu: “Vẫn là ca ca tốt nhất!”


Lão phu nhân càng cảm thấy tiểu cô nương này lanh lợi động lòng người. Lão phu nhân lại khen vài câu, đột nhiên tháo ban chỉ ngọc lục bảo mang trên ngón cái, nói: “Chúng ta lần đầu gặp mặt, ta đem ban chỉ này cho ngươi, coi như là kết thiện duyên đi.”



Chu thị hoảng sợ, ban chỉ này tuy rằng nàng không biết lai lịch ra sao, nhưng nàng gả vào Nam An Hầu phủ sắp được bốn mươi năm rồi, Lão phu nhân vẫn luôn đeo trên tay, có thể thấy được mức độ coi trọng đối với ban chỉ này, không ngờ hôm nay lại cứ như vậy cho tiểu cô nương này.



Lục Thanh Lam mặc dù không biết lai lịch cụ thể của ban chỉ này, nhưng nàng thấy bên trên ban chỉ kia khảm ngọc lục bảo khoảng chừng ngón cái, vả lại cả viên lục bảo thạch trong suốt, vừa nhìn đã biết đẳng cấp quý giá. Năm đó nàng được sủng ái trong cung, dạng bảo bối gì chưa từng thấy, biết đồ tốt như vậy, cho dù là trong cung cũng không thấy nhiều. Vì vậy vội vàng từ chối: “Lão phu nhân, vật này quá mức trân quý, vãn bối không dám đoạt thứ yêu thích của người.”



Lão phu nhân không nói gì, vẫn cứ đưa cho nàng, “Không phải là vật gì tốt, ngươi cầm lấy chơi đi.” Lục Thanh Lam thật sự từ chối không được, đành phải tạ ơn nhận lấy.



Lão phu nhân vốn định đeo lên ngón cái cho nàng, nhưng ngón tay của nàng nhỏ hơn, đành phải gọi người tìm một cái dây trang sức, lồng ban chỉ vào, mang lên cổ Lục Thanh Lam.



Lục Thanh Lam mang theo “thu hoạch” khổng lồ trở lại đứng bên người mẫu thân. Chỉ cảm thấy hiện tại ánh mắt bốn phương tám hướng tập trung trên người của nàng. Lúc trước nàng đã sớm quen với loại cuộc sống vạn chúng chú mục này.



Chỉ là có người trong lòng cũng cực độ khó chịu. Chỉ nghe thấy cách đó không xa truyền tới một tiếng nho nhỏ, lại có thể làm Lục Thanh Lam nghe thấy: “Tiểu nhân đắc chí.”



Lục Thanh Lam khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy cách đó không xa một cái tiểu cô nương đứng thẳng. Nhìn tuổi cũng là mười một mười hai tuổi, mặc áo nhỏ bạc lăng hải đường cổ chéo, trên đầu mang trâm cài tóc ngũ thải Lưu Ly (ngũ thải= năm màu), tiểu cô nương tuổi mặc dù không lớn, tuy nhiên lại có nhan sắc mười phần. Chỉ là lúc này ngẩng cao đầu, dáng vẻ dùng lỗ mũi nhìn người khác, hết sức cao ngạo.



Lục Thanh Lam suýt chút nữa bật cười.



Vũ Nguyệt. Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được người quen trong cung kiếp trước.



Vũ Nguyệt là đích nữ của Kỳ quốc công phủ, kiếp trước cùng Lục Thanh Lam kẻ trước người sau gả vào phủ Tứ hoàng tử, cũng đều là người cũ của Tiêu Thiểu Huyền. Về sau nàng làm Thục phi, Vũ Nguyệt làm Hiền Phi, hai người đều hết sức được sủng ái, từ Yến vương phủ một đường đấu đến hoàng cung, suốt mười bốn năm, ai cũng không chịu nhường ai.



Vũ Nguyệt ở sau lưng không biết dùng bao nhiêu âm mưu quỷ kế, Lục Thanh Lam một lần nữa hoài nghi kiếp trước mình không thể sinh con chính là do nàng. Mà Lục Thanh Lam cũng không chịu thua, Vũ Nguyệt liên tiếp hai lần sảy thai, toàn bộ đều là kiệt tác của nàng.



Hai người ở trong cung càng đấu hừng hực khí thế, Trường Hưng Hầu phủ và Kỳ quốc công phủ trên đấu trường chính trị cũng đấu đến chết đi sống lại. Chẳng qua về sau Lục Thanh Lam dần dần hiểu về chính trị, mơ hồ cảm thấy giữa nàng và Vũ Nguyệt oán hận lẫn nhau là thật sự, nhưng đấu tranh hừng hực khí thế giữa hai gia tộc lại có ý tứ là biểu diễn cho tân hoàng xem.



Thử nghĩ xem hai vị phi tần địa vị cao như các nàng, phía sau mỗi người đều có một gia tộc thế lực hùng hậu, nếu hai gia tộc này còn quan hệ tốt đẹp thậm chí xưng huynh gọi đệ, như vậy cái vị ngồi ở trên ghế rồng kia đại khái phải khó ăn khó ngủ rồi, cho nên hai nhà nhất định phải tranh giành, không đấu cũng không được.



Kiếp trước nàng chết sớm, cũng có không ít ân oán chưa thanh toán rõ ràng với Vũ Nguyệt, nàng không ngại kiếp này lại tính sổ với nàng ta đâu.



Vũ Nguyệt bị nàng bỗng nhiên cười một tiếng sợ nổi da gà, vốn là có chút ghen tỵ với nàng, việc này lại càng làm ấn tượng với nàng tệ hơn.



Gặp lại vài người như thế, chỉ nghe thấy có một thanh âm hô lớn nói: “Tôn nhi đã tới chậm.” Vừa dứt lời, liền thấy một cái thiếu niên phong tư tuyệt lệ đi vào cửa.



Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi tuổi, mặc áo dài màu tím, trên đầu cắm một cây trâm gỗ đào. Mới nhìn trang phục có chút tô nhã, nhưng nhìn kỹ lại áo dài màu tím kia cũng không biết là dùng vật liệu gì chế ra, dưới ánh mặt trời lại mơ hồ có ánh sáng lưu động, cạnh góc bên trên thêu hoa mai, lại càng tinh xảo phi phàm, tuyệt không phải thủ bút của tú nương bình thường. Bởi vậy một thân xiêm y này mặc dù kiểu dáng đơn giản, nhưng là tuyệt đối là trân quý tột cùng.



Dáng người thiếu niên khá cao, làn da cực kỳ trắng, ngũ quan lại tinh xảo xinh đẹp, tùy tiện đứng liền hấp dẫn ánh mắt của tất cả nữ hài tử, giống hệt kim đồng từ bên trong bức tranh đi ra, ngay cả Lục Thanh Lam cũng nhịn không được nữa nhìn hắn nhiều một cái. Khóe môi hắn thủy chung mang theo một nụ cười nghịch ngợm như có như không, tựa hồ vô cùng dễ dàng thân cận, thực tế lại lạnh băng cách người ngoài ngàn dặm. Khí chất đó chẳng những không làm cho người ta cảm thấy bất mãn với hắn mà ngược lại lại có một phong cách khác người, vô cùng mị lực.