Hoàng Gia Sủng Tức
Chương 61 : Ngọn nguồn
Ngày đăng: 16:37 27/05/20
Lại nói Lão thái gia tiễn Kỷ Thành xong, lập tức đứng dậy đi Mục Nguyên đường. Trương thị thấy hắn tới hơi có chút giật mình, hiện giờ Lão Hầu gia lớn tuổi rồi, cũng không thường xuyên đến chỗ nàng. Nàng cũng đã sớm tắt tâm tư tranh thủ tình cảm, phái một di nương già nua hầu hạ Lão Hầu gia ở thư phòng.
Sai người dâng trà, Lão phu thê lại không có lời gì để nói. Lão Hầu gia liền đi thẳng vào vấn đề: “Ta nghe nói ngươi muốn gả Nhàn tỷ nhi cho chất tôn Trương Đào của ngươi, có chuyện này không?”
Ngữ khí của Lão Hầu gia không vui, Trương thị sao lại nghe không hiểu, lúc này cũng có chút không vui. “Là ai kiện cáo ta đến chỗ ngươi vậy? Có phải là Lão Nhị hay là tức phụ Lão Nhị?”
Lão Hầu gia “Hừ” một tiếng: “Ta chỉ hỏi ngươi có chuyện này hay không?”
Trương thị nói: “Đào Nhi là đích tử của Ngạc quốc công phủ ta, thân tôn tử của huynh trưởng ta, thân phận quý trọng, tài mạo đều là đệ nhất, môn đăng hộ đối với Nhàn tỷ nhi, đúng là một đôi trời đất tạo nên, ý của Lão thái gia là làm sao, là đích tử của quốc công phủ chúng ta còn không xứng với một tiểu thư của Hầu phủ sao?”
“Tài mạo đều là đệ nhất ư?” Lão Hầu gia cười lạnh không ngớt: “Ngươi cho là ta không biết tình huống thật sự của Ngạc quốc công phủ các ngươi sao? Hiện giờ ngoại trừ chức Tướng Quân phụng quốc hão huyền của Lão quốc công, mỗi năm bổng lộc mấy trăm lượng bạc, đường đường một cái quốc công phủ vậy mà không có một người nàora làm quan. Mấy cái nhi tử của Lão công gia, văn không thành võ chẳng phải, ngày ngày chỉ biết miệng ăn núi lở, cho dù ngồi trên một núi vàng núi bạc cũng sớm bại hết. Huống hồ chuyện đám Ngạc quốc công phủ bọn họ hư hỏng, kinh thành ai không biết ai không hiểu, cho là Lục Kháng ta là kẻ điếc người mù phải không? Mấy cái chất tử của ngươi, kẻ nào không phải là háo sắc như mạng, trong nhà nuôi mười mấy phòng tiểu thiếp không đủ, còn trêu hoa ghẹo nuôi ngoại thất bên ngoài. Trương Đào năm nay mới mấy tuổi, trong nhà đã có mấy thông phòng rồi, ngươi nói xem?”
Lão phu nhân nhất thời cứng họng: “Hài tử của nhà phú quý người nào không tam thê tứ thiếp, đợi Nhàn tỷ nhi gả đi rồi, quản thúc hắn nhiều hơn, hắn cũng sẽ từ từ biết thu liễm. Lão thái gia cần gì ngạc nhiên?”
“Nữ hài của Hầu phủ chúng ta thiên kiều bách sủng nuôi lớn, cũng không phải gả cho người ta chà đạp. Chuyện này đừng nói là Lão Nhị hay tức phụ Lão Nhị không đồng ý, ta cũng kiên quyết không đồng ý!” Nghiêm khắc mà nói, Lục Thanh Nhàn là hài tử đầu tiên trong đám tôn bối của Lão Hầu gia, cộng thêm rất hiểu chuyện, Lão Hầu gia hết sức yêu thương, đương nhiên cũng không muốn nàng chịu khổ.
Lão Hầu gia nổi giận đùng đùng nói: “Vũ Tiến bá phủ kia mặc dù tước vị thấp một chút, nhưng gia phong rất tốt, Chu Hạo thân là thế tử tiền đồ tương lai không tệ, nhân phẩm cũng là tiếng lành đồn xa, là một cọc hôn sự tốt, ngày mai ngươi trả thiếp canh (ghi ngày, giờ, năm, tháng sinh) của Nhàn tỷ nhi lại cho tức phụ Lão Nhị.”
Sắc mặt Trương thị xanh mét, khóe miệng nàng hiện ra một nụ cười lạnh: “Lão thái gia hôm nay thật là thông suốt, không nhìn trúng quốc công phủ chúng ta, cảm thấy nhà mẹ đẻ ta là kẻ sa cơ thất thế. Nhưng ngươi đã quên lúc trước, nếu không phải cha ta dốc toàn lực tương trợ, tước vị của Trường Hưng Hầu phủ sớm đã bị hoàng thượng thu về.” Đương kim hoàng đế lúc mới đăng cơ, tiến hành loại trừ các thế lực gia tộc trước kia từng phản đối hắn, Trường Hưng Hầu phủ có chút liên quan đến tiền thái tử, suýt chút nữa bị đoạt tước vị, vẫn là lúc đó Lão Ngạc quốc công giúp thu xếp khắp nơi, mới vượt qua cửa ải khó khăn này. Chẳng qua Ngạc quốc công phủ không người nối nghiệp, hiện nay mỗi năm một sa sút.
Lão Hầu gia bị chọt trúng chỗ đau, sắc mặt cũng đỏ lên, “Ngươi nói những thứ này làm cái gì, dù sao chuyện này cứ quyết định như vậy.” Hắn cũng biết lời Trương thị nói rất ác lại hết sức khó chơi, quẳng xuống một câu liền phẩy tay áo đứng dậy đi.
Trương thị tức đến thở hồng hộc, Hứa ma ma bưng một chén trà nóng đi đến, cẩn thận nói: “Lão phu nhân uống chén trà đi, Lão Hầu gia cũng chỉ là mặt đắng tâm ngọt thôi, người cần gì giận tức với hắn chứ, chọc tức thân mình cũng không đáng?”
Lão phu nhân “Hừ” một tiếng. “Mặt đắng tâm ngọt ư? Ngươi cho ta không biết sao, qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn nhớ mãi không quên nguyên phối Lạc thị, chẳng quan tâm ta và tam phòng, ta há có thể nuốt trôi cơn tức này?”
Hứa ma ma không dám nói thêm gì, chỉ có thể vuốt thuận lông, “Lão thái gia vẫn đối xử với Tam Lão gia chúng ta rất tốt.”
“Tốt ư? Tốt thế sao không giúp hắn tìm một công việc, Lão Nhị đã là biên tu Hàn Lâm viện rồi. Hôm trước ta bảo Lão thái gia tìm cho Lão Tam một chức danh, vậy mà hắn nói không thể là làm quan, chỉ chịu giúp hắn tìm được chức ngũ thành binh mã ti còn khuyết thiếu. Ngũ thành binh mã ti chỉ là một tiểu quan lại, dãi nắng dầm mưa, lên chức lại chậm, làm sao so được với hàn lâm thanh quý!” (học thì dốt mà cứ mơ làm quan to, mệt bà này quá -_-)
Hứa ma ma không nói gì, nghĩ thầm Nhị lão gia có thể lên làm hàn lâm, là bằng bản lãnh của mình, người ta đây gian khổ học tập mười năm mới khảo trúng Tiến sĩ. Tam Lão gia đọc sách không được, thứ vụ kinh doanh lại không biết, dựa vào cái gì muốn ngồi ngang hàng với Nhị lão gia?
Nhưng lời này cũng không dám nói trắng ra như vậy, chỉ nói: “Lão Hầu gia kiến thức rộng rãi, nói như vậy luôn luôn đạo lý của hắn. Vả lại nô tỳ nghe nói chức quan của ngũ thành binh mã ti mặc dù không cao, nhưng quyền hạn lại lớn đáy chứ, nghĩ chắc không tệ đâu!”
Trong lúc nhất thời Lão phu nhân cũng tiêu tan không ít tức giận.
Bên kia Kỷ Thành chỉ ngồi ở nhị phòng một lát rồi trở về Kỷ phủ. Hai tỷ muội Lục Thanh Lam tiễn cữu cữu cữu mẫu ra cửa, trở về Lục Thanh Lam liền theo Lục Thanh Nhàn đi Nam Sơn cư của nàng.
Lục Thanh Nhàn sai người bưng trà, lại mang dưa hấu ướp lạnh lên, Lục Thanh Lam ăn một miếng, thích ý tựa vào trên gối dựa màu nghệ thêu cành xanh đầu giường, nói: “Chỗ này của tỷ tỷ thật là thoải mái, chờ thêm hai năm ngươi xuất giá rồi sẽ không còn người thương ta như vậy nữa.”
Mặt Lục Thanh Nhàn đỏ lên, mắng nàng: “Miệng chó không phun nổi ngà voi, ngươi mới lớn bao nhiêu tuổi rồi, suốt ngày chỉ biết nói cái này?” Tính tình muội muội tinh quái, nhưng lại thông minh trưởng thành sớm, nàng cũng quen bị nói đùa, cũng sẽ không cho là thật.
Lục Thanh Lam cười nói: “Ta chỉ nói là lời nói thật nha, chẳng lẽ ngay cả lời nói thật cũng không để cho ta nói?”
Lục Thanh Nhàn không có biện pháp với nàng, nói: “Ngươi còn nói những cái này nữa cẩn thận ta đuổi ngươi ra ngoài!”
Lục Thanh Lam nói: “Được rồi được rồi, ta không nói.” Lần này nàng tới chủ yếu là thử thăm dò thái độ của Lục Thanh Nhàn đối với Kỷ Hải, nói: “Tỷ tỷ, hôm nay Hải biểu ca không báo với cữu cữu một mình lén chạy đến phủ chúng ta, ta thấy cữu cữu có vẻ rất tức giận, trở về nhất định sẽ bị cữu cữu giáo huấn một trận, nói không chừng còn bị đánh gậy đấy chứ?”
Lục Thanh Nhàn nghe xong vẻ mặt giật mình, nàng không ngốc, Kỷ Hải làm trái với lệnh của phụ thân là vì cái gì nàng sao lại không biết, trong lòng không khỏi hơi day dứt.
Lục Thanh Lam thấy nàng khẽ ngẩn người, trong lòng có chút vui sướng, biết tỷ tỷ cũng không phải là không có chút hảo cảm nào với Kỷ Hải. Nếu không cũng không lo lắng cho hắn, giống như thực tùy ý nói: “Hải biểu ca thật đúng là đáng thương, ngươi thấy đúng không tỷ tỷ?”
Lục Thanh Nhàn thở dài một tiếng nói: “Đúng vậy. Chỉ tiếc chuyện này chúng ta cũng không giúp được gì.”
Lục Thanh Lam đột nhiên giảo hoạt cười một tiếng: “Thì ra tỷ tỷ cũng cảm thấy Hải biểu ca thích một vị cô nương, mà vị cô nương này lại không để hắn ở trong lòng, rất đáng thương a!”
Lục Thanh Nhàn nghe xong hiểu ra, thì ra muội muội xảo quyệt phá phách chờ nàng nói cái này, hai gò má không khỏi đỏ ửng, thẹn quá hoá giận kêu một tiếng: “Lục Thanh Lam, ngươi nói hưu nói vượn nữa, xem ta có xé miệng của ngươi ra không!”
Nhào tới bắt Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam nhẹ nhàng linh hoạt trốn, tránh đến một bên, lớn tiếng nói: “Tỷ tỷ không cảm thấy bộ dạng Hải biểu ca tuấn tú hơn Chu hạo kia ư, ta không thích Chu Hạo, không bằng tỷ tỷ gả cho Hải biểu ca đi.”
Lục Văn Đình nói: “Đây vẫn chỉ là một góc của núi băng thôi. Chu gia chẳng những khống chế phần lớn lương điền của Dĩnh Xuyên, thậm chí còn lũng đoạn tuyệt đại đa số ngành nghề của Dĩnh Xuyên. Bọn họ ở huyện Dĩnh Xuyên mở sòng bạc, kỹ viện, ép lương dân thành kĩ nữ, đem nhiều nữ tử của người ta bán vào kỹ viện, nếu có người không tuân, liền vận dụng hình phạt riêng, mấy nữ hài tử đang sống đem đánh chết. Theo điều tra của ta, trong tay người Chu gia có ít nhất hơn mười cáo trạng mạng người, chẳng qua là trời cao hoàng đế xa, cũng không ai tra những án tử này. Ở Dĩnh Xuyên, dân chúng nhắc tới Chu gia, không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lột da róc xương!”
Lục Thần thông suốt đứng lên: “Ngươi nói thật sự ư?”
Lục Văn Đình nghiêm mặt nói: “Nhi tử cũng biết chuyện này trọng đại, không dám xem thường, tất cả tình báo cũng đều trải qua xác nhận liên tiếp, không dám có nửa chữ nói ngoa.”
Kỷ thị tin tưởng nhi tử, nói với trượng phu: “Đình ca nhi tính tình mặc dù có chút tuỳ tiện, nhưng đại sự chưa bao giờ qua loa, hắn nói ta tin.” Nàng nhìn thoáng qua Lục Thần, sắc mặt ngưng trọng nói: “Lão gia, ngươi nói những chuyện này, Vũ Tiến bá Chu Quang Vinh rốt cuộc có biết hay không?”
Không đợi Lục Thần nói chuyện, Lục Văn Đình đã cướp lời: “Người Chu gia nếu không phải là có Chu Quang Vinh ở sau lưng làm chỗ dựa, sao dám làm càn không kiêng sợ như thế? Chu Quang Vinh cũng chỉ là bá tước của vùng, trong nhà lại là núi vàng biển bạc, nếu không phải dựa vào Dĩnh Xuyên liên tục truyền máu không ngừng, hắn làm sao có thể sống phú quý tiêu sái như thế?”
Lục Thần suy nghĩ một chút, không thể không thừa nhận nhi tử nói rất có đạo lý. “Dựa theo như lời Đình ca nhi, người Chu gia ở Dĩnh Xuyên có thể một tay che trời, lũng đoạn tuyệt đại đa số ngành nghề của Dĩnh Xuyên, nhất định kinh doanh nhiều năm, Chu Quang Vinh cho dù là nhất thời không biết, làm sao có thể vĩnh viễn cũng không biết.”
Kỷ thị run giọng nói: “Vậy vì sao chuyện Dĩnh Xuyên, cả kinh sư vậy mà không có một tiếng gió truyền đến?”
Lục Văn Đình nói: “Nhi tử nghe nói, người Chu gia ở Dĩnh Xuyên đặc biệt nuôi một nhóm người, hễ có người muốn lên phủ thành tỉnh thành thậm chí là kinh thành kiện cáo, cũng bị bọn họ vừa đấm vừa xoa chặn lại, Chu gia sở dĩ luôn có danh tiếng tốt ở kinh thành, đại khái là vì vậy.”
Lục Thanh Lam vỗ bàn: “Uổng công cái lão tặc Chu Quang Vinh kia ra vẻ cương trực trước mặt một đám huân quý ở kinh thành a, bộ dạng rất có khí phách, hóa ra lại là ngụy quân tử. Chuyện này khẳng định chính là lão tặc này một tay sai sử, không cho dân chúng huyện Dĩnh Xuyên vào kinh cáo trạng với hoàng đế, chính là vì bảo vệ bộ mặt ngụy quân tử của hắn. Lão tử như thế, Chu Hạo kia cũng không khá hơn chút nào, tỷ tỷ quyết không thể gả cho người như vậy!”
Lục Văn Đình nói: “Bảo Nhi nói rất có đạo lý.”
“Phụ thân! Mẫu thân!” Lục Thanh Nhàn nghe đến đó chợt đứng lên.
Kỷ thị cùng Lục Thần liếc nhau một cái, cũng sinh ra ý nghĩ kính nhi viễn chi đối với Chu gia. Kỷ thị tiến lên bắt lấy tay của Lục Thanh Nhàn nói: “Nhàn Nhi yên tâm, nếu ngươi không nguyện ý, nương sẽ đem cửa hôn sự này...” vừa định nói chối từ cửa hôn sự này, chợt nhớ tới mình đã bảo Tống ma ma đem thiếp canh của Lục Thanh Nhàn đưa qua.
Không khỏi bối rối: “Không ổn, ta đã để Tống ma ma đem thiếp canh của Nhàn tỷ nhi đưa qua. Làm sao đây?” Dựa vào biểu hiện sốt ruột của Chu gia đối với việc hôn sự này, lấy được thiếp canh của Lục Thanh Nhàn, tất nhiên không dễ dàng chịu trả lại, đến lúc đó cho dù ép bọn hắn giao thiếp canh, chỉ sợ danh tiếng của Lục Thanh Nhàn cũng sẽ bị hủy.
Mặt của Lục Thanh Nhàn xoát một cái trắng bệch.
Lục Thần cũng biết chuyện này, vội vàng đứng dậy nói: “Ta kêu người đuổi theo Tống ma ma.”
Sắc mặt Lục Văn Đình cổ quái nhìn thoáng qua Lục Thanh Lam, đứng dậy ngăn cản Lục Thần: “Cha, nương! Các ngươi không cần lo lắng, Tống ma ma cũng không đưa thiếp canh qua, nửa đường ta đã ngăn cản nàng.”
Kỷ thị nghe xong cao hứng trở lại: “Thật ư?”
Lục Văn Đình nói: “Ta còn có thể lừa gạt nương sao!”
Kỷ thị hai tay chắp thành chữ thập, liên tục nói: “Thật là Bồ Tát phù hộ.” Kỷ thị vẫn có chút không yên lòng, sai người kêu Tống ma ma vào, để cho Tống ma ma trả thiếp canh của Lục Thanh Nhàn trở về.
Tống ma ma không hiểu ra sao bị Lục Văn Đình mang về phủ, nàng muốn khiếu nại, tuy nhiên ngay cả mặt Lục Văn Đình cũng không thấy, đang không hiểu ra sao cả, nghe nói phu nhân muốn gặp nàng, sợ mình làm hỏng việc khiến phu nhân nổi giận. Lại thấy phu nhân cũng không hỏi mình làm xong chưa, chỉ bảo mình giao thiếp canh của Tam cô nương, rồi hết sức cao hứng bảo mình đi. Thấy phu nhân cao hứng, Tống ma ma cũng yên lòng.
Từ đầu đến cuối nàng cũng không biết người khởi xướng chuyện này, chính là Lục cô nương Lục Thanh Lam đang ở một bên cười híp mắt nhìn mình.
Kỷ thị cầm lại thiếp canh, lòng cuối cùng thả lại trong bụng. Nói với Lục Thần: “Cửa hôn sự này ta thấy không được rồi. Ai, thật là bận rộn, trừ Vũ Tiến bá thế tử Chu Hạo, ta thật không biết còn có hậu sinh nào có thể xứng đôi với Nhàn tỷ nhi của chúng ta.”
Lục Thần cũng nghĩ đến cái này: “Hôn sự của Nhàn tỷ nhi... ” lại nhìn ba đứa con, Lục Thanh Nhàn tiến lui không được hết sức khó xử, hai đứa khác, đều là vẻ mặt bát quái bộ dạng cảm thấy vạn phần hứng thú. Hắn coi như hiểu, hai hài tử này cũng là loại không để lễ giáo ở trong lòng, thật đúng là làm cho người đau đầu.
Từ trước đến giờ hắn rất nghiêm khắc với bọn nhỏ, ho khan một tiếng nói: “Ta và mẫu thân các ngươi có việc thương lượng, các ngươi về phòng trước đi.” Rồi nói với Lục Văn Đình: “Ngươi về tắm rửa trước, chỉnh lý một phen, lại cùng ta đi bái kiến Lão thái gia.”
Ba hài tử không dám vi phạm mệnh lệnh của phụ thân, rối rít đứng dậy cáo từ. Lục Thanh Lam đi theo ca ca tỷ tỷ ra cửa, Lục Văn Đình đưa mắt liếc nàng, Lục Thanh Lam lại nói: “Ngươi chờ một chút, ta nói với tỷ tỷ hai câu, lại nói chuyện với ngươi.” Liền đuổi theo.
Lục Thanh Lam lôi kéo tay của tỷ tỷ nói: “Tỷ tỷ, muốn xúc tiến một mối hôn sự thiên nan vạn nan, muốn phá hư một mối hôn sự lại rất dễ dàng. Nếu cha mẹ nhận rõ chân diện mục của người Chu gia, nhất định sẽ để cho tỷ tỷ vừa ý.”
Lục Thanh Nhàn nghe lời của muội muội quả nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó nàng phản ứng: “Cái gì gọi là để cho ta vừa ý?”
Lục Thanh Lam cười hì hì: “Ta thấy rõ ràng, tỷ tỷ nghe nói không cần gả cho Chu Hạo kia bộ dạng như trút được gánh nặng, tỷ tỷ đích thị là cảm thấy Chu Hạo còn không bằng Hải biểu ca biết thấu hiểu có phải không?”
Lục Thanh Nhàn vừa rồi quả thật giống như muội muội nói, nghe nói không cần gả cho Chu Hạo tâm tình rất tốt, rất là thả lỏng. Nhưng nghe thấy muội muội chế nhạo nàng như vậy, nàng không khỏi thẹn hoá giận, “Bảo Nhi hư hỏng, ngươi lại nói hưu nói vượn, hôm nay ta nhất định phải thay cha mẹ giáo huấn ngươi! Xem ngươi sau này còn dám đùa giỡn tỷ tỷ của ngươi hay không!”