Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 67 : Kỳ lạ (3)

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


Lục Thanh Nhàn rưng rưng nước mắt lôi kéo tay của Kỷ Hải, trên tay Kỷ Hải có mấy cái lỗ nhỏ, đỏ máu chảy ra, Lục Thanh Nhàn đang cầm lấy khăn của mình cẩn thận băng bó cho hắn. Vẻ mặt Kỷ Hải hạnh phúc không ngăn được, trên mặt đều là nụ cười ngu ngơ.



Lục Thanh Nhàn cúi đầu khóc nức nở nói: “Biểu ca việc gì ngươi phải chịu tội như vậy?”



“Thế này là thế nào…?” Lục Thanh Lam nhìn thấy mấy con bò cạp nát bét bị ném trên tủ treo quần áo, dù nàng không động não đi nữa cũng hiểu được vừa rồi bên trong tột cùng đã xảy ra chuyện gì.



Thì ra Kỷ Hải đi vào phòng, nhìn thấy ba con bò cạp đang bò về phía nữ thần trong lòng hắn, mà Lục Thanh Nhàn và Đan Hương núp ở một góc run rẩy.



Không thể được! Kỷ Hải nhất thời tức sùi bọt mép, không hề nghĩ ngợi liền vọt tới, hắn chỉ có một suy nghĩ, chính là cho dù mình bị bò cạp cắn độc chết, cũng quyết không thể để cho Lục Thanh Nhàn chịu một chút thương tổn. Trong tay hắn cũng không có công cụ thuận tiện, liền lấy tay trực tiếp bắt lấy bò cạp hung hăng quẳng lên trên tủ quần áo gỗ lê hoa.



Bò cạp bị ném như vậy, hiển nhiên là nát bét rồi, nhưng hắn cũng không ổn lắm, bị bò cạp chích liên tiếp mấy cái. Lục Thanh Nhàn thấy hắn vì bảo vệ mình mà ngay cả mạng cũng không cần, rất cảm động, vội vàng lấy khăn tay ra băng bó vết thương cho hắn.



Kỷ Hải chỉ cảm thấy động tác đôi tay nhỏ bé của người trong lòng ấm áp nói không nên lời, hai người trong lúc lơ đãng đụng chạm da thịt quả thực làm cho hắn như rơi vào tiên cảnh.



Lục Thanh Nhàn thì ngược lại, thấy muội muội tới thất kinh: “Bảo Nhi, sao ngươi lại tới đây?”



Lục Thanh Lam thông minh bực nào, vừa nhìn bộ dáng này, liền đoán được tám, chín phần. Ý niệm trong đầu nàng thay đổi, không đáp lời Lục Thanh Nhàn, câu đầu tiên liền nói: “Vừa rồi tiếng kêu của các ngươi nói không chừng đã kinh động đến người khác, nhanh rời đi thôi.”



Lục Thanh Nhàn nghe xong lời này sắc mặt cũng trắng, váy nàng hiện tại còn ẩm ướt chưa đổi lại, bị nhìn thấy có nói cũng nói không rõ ràng, nhưng là… Nàng dù sao cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa: “Nhưng biểu ca bị bò cạp chích, nếu bò cạp có độc, huyết mạch gia tăng lưu động trúng độc càng nặng thì làm sao?”



Kỷ Hải cũng hiểu điểm mấu chốt ở đây, vội nói: “Ta không sao, chúng ta vẫn là đi mau, khuê dự của Nhàn biểu muội quan trọng hơn.” Lục Thanh Nhàn thấy lúc này hắn còn xem trọng khuê dự của mình, lại càng thêm cảm động.



Lục Thanh Lam gật đầu, nàng muốn cho Lục Thanh Nhàn gả cho Kỷ Hải, nhưng là muốn mang đại kiệu tám người khiêng nở mày nở mặt ngẩng cao đầu đi qua, quyết không thể để cho tỷ tỷ gánh tội tư hội tình lang, nhân phẩm có danh tiếng. Huống chi còn có Chu Hạo ở một bên nhìn chằm chằm, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây.



Lúc này Lục Thanh Lam phân phó: “Đan Hương, Đan Khấu! Mau đỡ biểu ca lên trước.”



Hai nha hoàn nghe lệnh tiến lên, Lục Thanh Nhàn do dự một chút nói: “Để ta đi.” Cùng Đan Khấu đỡ Kỷ Hải, mọi người vội vã ra khỏi phòng, từ xa truyền đến tiếng bước chân, nghĩ là động tĩnh vừa rồi quá lớn, kinh động đến người trong phủ, Lục Thanh Lam lúc này mới an bài: “Biểu ca ngươi đi ra ngoài từ cửa nhỏ, Đan Khấu ngươi đi theo hầu hạ, Mặc Cúc ngươi cũng đi cùng, đi tìm Tam gia, bảo Tam gia tìm cách đưa biểu ca đi y quán trị liệu. Tỷ tỷ, chúng ta trở về!”



Để giữ được khuê dự của Lục Thanh Nhàn, chuyện Kỷ Hải bị thương tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài.



Thấy Lục Thanh Nhàn lôi kéo cánh tay của Kỷ Hải không tha, bộ dạng không yên lòng. Lục Thanh Lam vội la lên: “Tỷ tỷ chúng ta mau trở về, có thời gian lại đến thăm biểu ca.”



Kỷ Hải cũng nói: “Nhàn biểu muội ngươi mau trở về đi thôi, ta không sao.”



Lúc này Lục Thanh Nhàn mới nói: “Biểu ca ngươi bảo trọng, ta có thời gian nhất định đi thăm ngươi.” Kỷ Hải có được cam đoan của nàng, cao hứng cả người đều sắp bay lên trời.



Lục Thanh Lam phất tay một cái để cho bọn họ nhanh đi ra ngoài từ cửa nhỏ, còn bảo Đan Hương đóng cửa lại, khóa trái từ bên trong, bởi vì nàng nghe thấy ngoại viện bên kia cũng truyền đến động tĩnh, lúc này mới lôi kéo Lục Thanh Nhàn trở lại phòng thay y phục. Để có thể nói cho kín kẽ, nàng bảo Đan Hương cầm một cái mâm trà lưu ly ở trong phòng, để Đan Hương chịu đựng buồn nôn đập lên trên thân bò cạp hai cái.



Chỉ qua một lát, người của An Bình Hầu phủ liền tới. Cầm đầu không ai khác, chính là đại phu nhân Đậu Thị, phía sau còn không ít phu nhân theo tới xem náo nhiệt, trong đó cũng bao gồm Kỷ thị.



Mọi người vừa vào phòng nhìn, liền thấy ba nữ tử lui ở một chỗ run rẩy thấp giọng khóc nức nở. Trên mặt đất có ba đống huyết nhục dinh dính, cũng không rõ là cái gì.



Đây là tình huống gì, mọi người đều trợn tròn mắt.



Kỷ thị nhìn thấy hai nữ nhi bộ dạng kinh sợ quá độ, nhất thời đau lòng vạn phần, vội la lên: “Nhàn tỷ nhi, Bảo Nhi, các ngươi không có chuyện chứ?” Vừa xoay người lại nói với Đậu Thị: “Đại phu nhân, đây tột cùng là xảy ra chuyện gì?”



Đến lúc xem diễn rồi. Lục Thanh Lam vốn đang thấp giọng khóc nức nở, nghe được thanh âm Kỷ thị “Oa” một tiếng liền khóc lớn lên, lao vào trong ngực của Kỷ thị nói: “Mẫu thân, bò cạp, có bò cạp, bò cạp thật đáng sợ!” Nước mắt ào ào chảy xuống, tựa như mưa rơi.



Lục Thanh Nhàn dở khóc dở cười, diễn thật giỏi a? Rõ ràng vừa rồi còn tỉnh táo hơn bất cứ ai, hiện tại lại làm bộ bị dọa cho bể mật gần chết. Nàng theo dặn dò của Lục Thanh Lam vừa rồi, cũng cúi đầu lau nước mắt.



Mọi người nhất thời nổ tung, “Bò cạp, tại sao có thể có bò cạp?” Lại nhìn ba đống huyết nhục mơ hồ trên mặt đất, dùng não liên tưởng ra một chút, nhất thời liền có kết luận. Có mấy người phu nhân đức cao vọng trọng liền hỏi: “Đại phu nhân, đang yên lành sao lại có bò cạp trong phòng?” Trong giọng nói đã có ý chất vấn, phải biết rằng những người này hôm nay cũng đều dẫn theo nữ nhi hoặc là con dâu tới tham gia hôn lễ, vạn nhất kinh sợ đến thân nhân của các nàng, các nàng sao có thể nguyện ý?



Não Đậu Thị nhão như bột, riêng chuyện xảy ra hôm nay, công lao lúc trước nàng tân tân khổ khổ chuẩn bị hôn yến liền bị xoá bỏ toàn bộ rồi, chuyện này nếu truyền đi, nàng làm sao có thể quản lý cái nhà này, nào có đạo đãi khách như vậy, ngoại nhân còn nhìn đại phu nhân nàng quản gia như thế nào, sau này nàng làm sao còn có thể đặt chân trong giới phu nhân kinh thành?



Trên đầu Đậu Thị cũng toát ra mồ hôi lạnh.



“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tam cô nương Lục cô nương, sao các ngươi lại đến nơi này?”



Lục Thanh Nhàn cũng đã nhìn ra, cái bẫy hôm nay là An Bình hầu thiết kế cố ý muốn hại nàng. Nàng cũng không phải là bánh bao, bị thua thiệt chỉ biết nuốt xuống bụng, liền lau nước mắt nói: “Hồi bẩm đại phu nhân, vừa rồi ở trên yến tịch, lúc nha hoàn của quý phủ châm trà không biết sao lại làm đổ lên váy của ta, nha hoàn kia tự đứng ra muốn mang ta đi thay y phục, ta đi theo nàng đến nơi này, còn chưa kịp thay y phục, liền thấy ba con bò cạp bò ra khỏi tủ quần áo, ta kinh hãi gần chết, nhờ có nha hoàn của ta mạo hiểm bị bò cạp chích độc cầm mâm trà đánh chết bò cạp. Ta cũng không biết đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”



Đan Hương đúng lúc giơ khay trà lưu ly trong tay lên.



Ngữ khí Lục Thanh Nhàn dịu dàng, không có một câu chỉ trích An Bình Hầu phủ, chỉ trích Đậu Thị. Lục Thanh Lam lại đang trong ngực của Kỷ thị vặn vẹo uốn éo, đề cao giọng nói: “Bò cạp! Bò cạp thật đáng sợ!” Mọi người nghe xong lại càng đồng tình với tiểu tỷ muội, liền có người mở miệng nói: “Thật là đáng thương, đều là thiên kiều bách sủng nuôi lớn, ai từng thấy qua cái này đâu chứ? Vạn nhất bị sợ hãi thì làm sao.”
Lục Thần tự biết Lục Kháng tuyệt sẽ không đáp ứng cửa hôn sự này, có thể nói dụng tâm lương khổ.



Kỷ Thành nói: “Chuyện này ta cũng hiểu biết, ta cũng nhờ tiểu thúc nói đến chỗ Lương tiên sinh, nhưng ngươi cũng không phải là không biết Lương tiên sinh, lấy danh hiệu thu đồ đệ nghiêm khắc lưu hậu thế, hắn lấy cớ đã thu đủ đồ đệ rồi.” Lương Di Nhượng rất ít thu đồ đệ, mỗi đồ đệ cũng đều là người thông minh phẩm hạnh tốt, cho nên Kỷ Thành vấp phải trắc trở có thể nói là hết sức bình thường.



Lục Thần có chút đắc ý nói: “Ta và Lương tiên sinh có mấy phần giao tình, để ta tới tiến cử một phen, có thể thành hay không, chỉ có thể xem vận khí của Hải ca nhi.”



Kỷ Thành kinh hãi. “Tử Hòa cư nhiên lại có giao tình với Lương tiên sinh ư?” Lương Di Nhượng học vấn cao, tư thái cũng lớn, cho dù vương công công khanh cũng không bán chút mặt mũi nào, không nghĩ tới Lục Thần có thể có giao tình với hắn.



Lục Thần cười nói: “Vận khí, vận khí thôi.” Nếu nói Lục Thần là có một tuyệt chiêu đặc biệt, đó chính là chế nghiên mực, hắn từ nhỏ thích cái này, lại học qua vài năm với đại sư chế nghiên mực Mạnh quang trước khi thành danh. Tuyệt chiêu chế nghiên mực này, đến Hàn Lâm viện không lâu liền bị mọi người biết được.



Mà Lương Di Nhượng lại nổi danh ưa thích thu thập nghiên mực. Một ngày có một lão nhân tìm tới cửa, xin hắn hỗ trợ bắt chước chế tác vài khối nghiên mực cổ thất truyền, Lục Thần ngay từ đầu không biết đó chính là Lương Di Nhượng đại danh lẫy lừng, hắn thấy lão nhân gia khí độ bất phàm, hắn lại là người hòa khí, liền thống khoái đáp ứng.



Thường xuyên qua lại, lão nhân này tìm hắn làm nghiên mực mấy lần, hai người từ từ quen thuộc mới biết được hắn chính là Lương Di Nhượng, bắt người tay ngắn, Lương Di Nhượng thiếu nhân tình của hắn, hắn đương nhiên có thể mặt mũi trước mặt hắn.



Kỷ Thành nghe xong ngọn nguồn, lúc này đẩy nhi tử: “Còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau cám ơn cô trượng ngươi.”



Lục Thần tự mình đưa tay dìu hắn, trong lời có lời nói: “Hài tử tốt, khoa thi Hương tiếp theo ngươi dù thế nào nhất định phải trúng cử mới được.”



Kỷ Hải kính cẩn trả lời: “Chất nhi nhất định cố gắng gấp bội, không cô phụ kỳ vọng của cô trượng và cô mẫu.”



Nói tới đây cũng không xê xích gì nhiều, trước đây Lục Thần và chất nhi này tiếp xúc không nhiều lắm, hôm nay nói chuyện lần này làm cho hắn đổi cái nhìn không ít với Kỷ Hải, cuối cùng nói với hắn vẫn là thật hài lòng.



Lục Thần liền nói: “Mấy hài tử các ngươi đều đi ra ngoài chơi đi, người lớn chúng ta nói chút chính sự. ”



Bọn nhỏ đáp ứng một tiếng đi ra ngoài.



Tòa nhà Kỷ gia không tính là lớn, hoàn toàn không cách nào so sánh được với Trường Hưng Hầu phủ, vừa khéo phía sau còn có một vườn nhỏ, dựng lên vài giàn nho, rất thú vị, Kỷ Hải liền dẫn mọi người chạy tới đấy giải nhiệt.



Lục Văn Đình và Lục Thanh Lam là một đôi quỷ tinh nghịch, hai người đi ở xa xa phía sau, dáng điệu xem cuộc vui không sợ đài cao. Lục Thanh Nhàn đương nhiên biết rõ hai người này xấu xa không yên lòng, nhưng nàng quả thật có không ít lời muốn nói rõ với với biểu ca, liền chỉ làm như không nhìn thấy ánh mắt trêu tức của hai người kia.



Kỷ Hải có Lục Thanh Nhàn ở bên người nên cái gì cũng đều mặc kệ, khóe miệng quả thực đều sắp liệt rồi.



Đi một hồi, Lục Thanh Nhàn xấu hổ hỏi hắn: “Biểu ca, tay ngươi còn đau không?”



“Không đau không đau!” Kỷ Hải liên tục nói, “Một chút cũng không đau, không tin ngươi xem đi!” Nói xong muốn nắm chặt nắm tay để cho Lục Thanh Nhàn kiểm tra.



Lục Thanh Nhàn hoảng sợ, vội vàng nói: “Mau buông tay, vạn nhất xé rách vết thương làm sao bây giờ?”



Kỷ Hải sờ lên cái ót, cười ngây ngô.



Lục Thanh Nhàn còn nói: “Lần sau gặp loại chuyện như vậy, biểu ca không nên liều mạng như vậy, cũng nên thương tiếc thân thể của mình.”



Kỷ Hải nói: “Ta nhìn thấy những con bò cạp kia muốn thương tổn biểu muội, nhất thời váng đầu, chỉ muốn bảo vệ biểu muội chu toàn, cái gì cũng chưa nghĩ. Ta… Làm biểu muội sợ sao.” Hắn có chút ảo não.



Lục Thanh Nhàn cúi thấp đầu nói: “Không phải, biểu ca đối với ta thật rất tốt, ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.”



Cho dù Kỷ Hải có ngốc cũng nghe ra được ý trong lời nói của nàng, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy hạnh phúc khổng lồ trong lòng lan tràn ra, hắn ấp úng nửa ngày mới nói ra một câu: “Có những lời này của biểu muội, cho dù lập tức chết, ta cũng cam tâm tình nguyện!”



Lục Thanh Nhàn mắng nói: “Chớ nói nhảm! Ta muốn ngươi sống tốt, vẫn…” Rốt cuộc là đại gia khuê tú, mấy chữ “vẫn ở cùng ta”



Cuối cùng vẫn không nói ra, Lục Thanh Nhàn che mặt chạy xa.



Kỷ Hải còn có chút không hiểu ra sao cả, Lục Thanh Lam đã đi tiến lên lôi kéo tay áo của hắn, Kỷ Hải có chút mờ mịt nhìn nàng, Lục Thanh Lam cười nói: “Ngươi đồ ngu ngốc này, còn không cho người đến chỗ cha nương ta cầu hôn!”



Kỷ Hải quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, “Nhàn biểu muội… Ý là?”



Lục Văn Đình đi tiến lên, đánh một quyền lên bả vai hắn, “Không phải là ý này, thì còn là ý gì? “Hắn một tay ôm bả vai của Kỷ Hải, một tay nắm đấm quơ quơ trước mắt của hắn: “Sau này ngươi chính là tỷ phu của ta, ta nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám khi dễ tỷ tỷ ta, quả đấm của ta cũng không tha cho ngươi đâu.”



Kỷ Hải mừng như điên, liên tục nói: “Sẽ không! Sẽ không! Nếu ta làm Nhàn biểu muội chịu một chút ủy khuất, ngươi cứ một quyền đánh chết ta!”



Bên trong nhà chính, Lục Thần bưng chén trà trầm tư một lát nói: “Cữu huynh, tẩu tử, chúng ta người một nhà không nói hai lời, có lời gì ta cũng nói thẳng. Hai nhà chúng ta kết thân gia được chứ?”