Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 7 : Giao phong*

Ngày đăng: 16:37 27/05/20


(*) 交锋 Giao phong: đánh nhau



Chính là Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác.



Hôm nay hắn mặc một thân áo choàng màu xanh đen hoa văn thủy tiên ẩn, bởi vì quần áo cắt ngắn càng nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn rung động lòng người của hắn. Hắn cực kỳ xinh đẹp tinh xảo, da tuyết trắng, ngũ quan mang lại cảm giác góc cạnh, mắt to thâm thúy còn sáng hơn sao trên trời. Lục Thanh Lam cũng đẹp, Tiêu Kỳ cũng lớn lên vô cùng tốt, nhưng thiếu niên nho nhỏ kia tựa hồ còn đẹp hơn các nàng mấy phần.



Hắn rất xinh đẹp, nhưng mặt mày trong trẻo lạnh lùng, tuổi còn nhỏ mà trên trán đã như dán chữ cách người ngàn dặm đầy lạnh lùng.



Vốn ba tiểu cô nương này chính là đang chơi đùa, hắn cũng lười quan tâm, nhưng là… Hắn sờ chính mình cái mông mơ hồ đau, trong mắt hiện lên một tia kinh dị. Nhưng ngay sau đó trên mặt mang lạnh lẽo đi tới.



Tam công chúa giờ phút này đang cưỡi trên người Lục Thanh Lam, nàng cũng rất thích những người xinh đẹp, từ nhỏ sùng bái nhất là ca ca mặt than này. Lớn tiếng nói: “Cửu ca ca ngươi đến rồi! Mau giúp ta đánh người xấu!”



Tiêu Thiểu Giác mặt không thay đổi đưa tay, nắm lấy cổ áo Tam công chúa, đem nàng nhấc lên. Tam công chúa tuổi còn nhỏ, cho là Tiêu Thiểu Giác cùng nàng chơi đùa, cao hứng cười khanh khách cũng buông Lục Thanh Lam ra, nào biết Tiêu Thiểu Giác giương cánh tay lên, đem nàng vứt trên mặt đất.



Tam công chúa cũng không giống như Lục Thanh Lam có thể nhịn đau được, liền khóc lớn.



Tiêu Thiểu Giác cúi người xuống nhìn xem tiểu cô nương trước mắt. Hôm nay xuất môn Lục Thanh Lam, mặc tiểu áo màu hồng nhạt, trên đầu bối hai cái bím tóc nho nhỏ, buộc hai đoạn gấm rủ xuống vai, trời lạnh, Kỷ thị cho nàng mang một cái mũ đầu hổ*, càng làm nổi bật vẻ ngọc tuyết khả ái của nàng, béo béo mềm mềm, mặc dù hơi béo nhưng nhìn cực kỳ đáng yêu.



Tiêu Thiểu Giác lại nhớ tới lần trước gặp nàng. Lần đó hắn đang muốn hồi cung, đi tới ao sen phụ cận Vĩnh Hòa cung, tiểu cô nương này vội vã chạy tới, va phải đùi của hắn. Ôm đùi hắn khóc lớn đòi tổ mẫu, nước mắt nước mũi đều bôi lên áo choàng của hắn.



Hắn từ nhỏ đã vô cùng khiết phích*, làm sao chịu được như vậy? Lấy tay đẩy ra, nhưng không nghĩ đến nàng lại nhẹ như tờ giấy vậy, lập tức bị hắn đẩy vào ao sen.



(*) khiết phích: thích sạch sẽ




Lục Thanh Lam không biết hắn muốn làm gì, muốn xoay người ngồi dậy, Tiêu Thiểu Giác vỗ vai nàng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nói: “Đừng động!”



—— làm đau mông nhỏ của nàng, hắn cũng sẽ đau theo.



Lục Thanh Lam sợ chọc giận vị hỉ nộ vô thường này, da thịt mình lại chịu khổ, cũng không dám cử động nữa.



Vừa rồi Vệ Bân thấy Tiêu Thiểu Giác ôm tiểu nữ oa trở về đã cảm thấy khó tin, không ai rõ ràng hơn hắn tiểu chủ tử khiết phích nghiêm trọng bao nhiêu, hắn ghét nhất cùng người ngoài có tiếp xúc thân thể. Mà hôm nay hành động của Tiêu Thiểu Giác lại cho hắn một nhận thức mới. Cái giường này, chính là cấm huyệt tuyệt đối của Ngọc Minh cung, phàm có ai ngồi trên nó một chút, hắn sẽ có cảm giác người khác làm ô uế giường của hắn, cả buổi tối cũng ngủ không ngon.



Hôm nay thật sự là mặt trời mọc đằng tây.



Tiêu Thiểu Giác đem Lục Thanh Lam ôm trở về, cũng không biết nên xử trí tiểu nữ oa này như thế nào. Liền để cho Vệ Bân hầu hạ hắn đổi một tiểu áo choàng màu xanh lam trong trẻo, dọc theo vạt áo thêu hoa văn Mai Cúc Trúc Lan. Cái áo choàng kia mới nhìn tựa hồ cũng không có gì đặc biệt, thật ra là vải do Cao Ly tiến cống.



Loại vải được tiến cống, có tên là “Cao lệ cẩm”, trong cung mỗi năm cũng chỉ có mười mấy cuộn, nếu không phải thực sự được Gia Hòa đế yêu thương, thì dù là hoàng tử cũng đừng mong có được. Có thể nói bản số lượng có hạn.



Hắn đối với ăn mặc vô cùng coi trọng. Điều này cũng bình thường, bởi vì kiếp trước hắn khiết phích vô cùng nghiêm trọng, với người hay vật cũng cực kỳ khó tính. Lục Thanh Lam tuổi còn nhỏ, cần nhất là ngủ, buổi sáng nàng thức dậy quá sớm, vốn hết sức buồn ngủ, vừa rồi cùng Tam công chúa đánh nhau, lại càng hao tổn không ít thể lực, hiện giờ nằm sấp trên giường lớn mềm mại thoải mái, chỉ cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, ban đầu nàng tự nhắc nhở chính mình không thể ngủ ở chỗ này, nhưng buồn ngủ không làm sao ngăn được, bất quá chốc lát nàng liền ngủ thiếp đi.



Hắn đổi xong áo choàng quay lại, thấy nàng thế nhưng ôm gối ngủ màu xanh lăng trúc của mình ngủ thiếp đi. Bởi vì là nằm úp sấp ngủ, trong miệng tiểu cô nương chảy ra một dòng nước bọt trong suốt, hết sức chói mắt, rơi xuống gối màu xanh lăng trúc kia của Tiêu Thiểu Giác.



Vệ Bân thầm kêu một tiếng xong rồi, tiểu cô nương dùng cách này làm bẩn gối của tiểu chủ tử, tiểu chủ tử không thể không giết nàng.



Con ngươi Tiêu Thiểu Giác tối sầm lại, ánh mắt lập tức âm trầm.