Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 80 : Ước định

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


Kiếp trước đã chứng minh, bất luận là Hoàng trưởng tử hay là Nhị hoàng tử, cũng đều không phải là đối thủ của Tứ hoàng tử âm trầm nội liễm, trong nhiều nhi tử của Gia Hòa đế như vậy, chỉ có Tiêu Thiểu Giác thiếu chút nữa có thể đẩy ngã khống chế của Tứ hoàng tử, có thể thấy được hắn có năng lực không tầm thường. Huống hồ sau lưng của hắn còn Trinh Phi, còn có Định Quốc công phủ. Thêm chi kiếp trước nàng tiếp xúc với Tiêu Thiểu Giác nhiều hơn, cảm thấy nhân phẩm của hắn còn có thể tin được.



Huống chi đời này Tiêu Thiểu Giác đối với nàng chăm sóc đủ điều, nàng sao lại không cảm giác được?



Nàng đắn đo suy nghĩ chuyện này cảm thấy chỉ có hợp tác với hắn mới có nắm chắc nhất, lúc này mới cố ý tiết lộ chuyện này cho Tiêu Thiểu Giác.



“Được rồi.” Lục Thanh Lam giống như cam chịu, buông đầu xuống giống như một con gà trống đá thua, “Dưới đất của Bành Nam trang là mỏ vàng, chẳng qua tất cả khế đất của Bành Nam trang đều ở trong tay của ta.” Nàng nhướng mày, ý kia là ngươi có thể làm gì chứ, chẳng lẽ còn muốn giết người cướp tiền hay sao?



Trong lòng Tiêu Thiểu Giác hưng phấn dị thường, chỉ cảm thấy lần này mình tới coi như là tới đúng rồi. Đầu óc của hắn xoay chuyển thật nhanh, rất nhanh liền sửa sang hiểu rõ mọi việc. Nụ cười trên mặt của hắn càng thâm thúy: “Dựa theo luật Đại Tề, tất cả tài nguyên khoáng sản dưới đất đều thuộc về triều đình, không có triều đình cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được tự mình khai thác. Cho dù ngươi lấy được khế đất của Bành Nam trang, mỏ vàng này cũng vẫn thuộc về triều đình. Không có nửa phần quan hệ đến ngươi!”



Lục Thanh Lam xùy một tiếng, “Lời này cũng chỉ để lừa gạt lão bách tính, chuyện nhóm Tổng đốc Tuần phủ tỉnh ngoài trộm khai thác tài nguyên khoáng sản cũng không không phải là việc một việc hai, triều đình cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở mà thôi.”



Tiêu Thiểu Giác cảm thấy nàng còn nhỏ tuổi mà có giải thích khôn khéo như hồ ly vậy, thật sự không phải tùy tiện là có thể lừa gạt đâu, cười nói: “Quả thực là như thế, nhưng bọn họ có thể ở làm chuyện gạt triều đình như vậy, là bởi vì bọn hắn có đầy đủ thế lực, ở trên địa bàn của bọn họ bọn họ có thể một tay che trời, giống như vua một cõi, ta xin hỏi ngươi, một cô nương gia nho nhỏ như ngươi, ngươi có loại năng lực làm được thần không biết quỷ chẳng hay như vậy sao? Nếu bị người khác phát hiện, có người tới cướp đoạt mỏ vàng của ngươi ngươi sẽ làm như thế nào? Triều đình phái binh tới thu hồi mỏ vàng của ngươi thì sao? Đừng để đến lúc chưa kiếm được tiền ngược lại rước lấy một thân tanh tưởi.”



Thấy Lục Thanh Lam không nói tiếp, hắn lại tiếp tục nói: “Loại này giống như ích lợi rất lớn, cũng đủ ép buộc người khác bí quá hoá liều rồi. Ngươi đại khái còn không biết đi, Tứ hoàng huynh ta đã biết chuyện mỏ vàng rồi, hắn người này vì đạt được mục đích không từ một thủ đoạn nào, đến lúc đó ngươi chẳng những không giữ được mỏ vàng của ngươi, rất có khả năng còn có thể cho thêm một cái mạng nhỏ.”



Lục Thanh Lam giống như hiện tại mới nghĩ tới những chuyện này, vội la lên: “Vậy làm thế nào mới được?” Bộ dạng rất sợ hãi Tứ hoàng tử.



Tiêu Thiểu Giác hồ nghi nhìn nàng một cái, nghĩ thầm tiểu nha đầu nhà ngươi sao vậy, ta cũng là hoàng tử sao ngươi không sợ ta chút nào?



Hắn áp chế sự không vui trong lòng, nói: “Những chuyện này cũng không phải là không có cách giải quyết. Chỉ cần ngươi đồng ý hợp tác với ta, tất cả chuyện khai thác bán ra ngươi không cần phải để ý đến, chỉ cầ ngồi một chỗ nhận tiền, ta đương nhiên có cách làm cho Tứ hoàng huynh biết khó mà lui, hơn nữa tuyệt đối sẽ không để ngươi thiệt thòi.”



Lục Thanh Lam nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói: “Vậy được rồi, ta đang lo không biết nên bắt đầu làm chuyện này như thế nào, vậy tất cả chuyện khai thác mỏ vàng liền giao cho ngươi.”



Tiêu Thiểu Giác không ngờ nàng đồng ý thống khoái như vậy, hồ nghi nói: “Ngươi không cần thương lượng cùng người lớn trong nhà một chút sao?”



Lục Thanh Lam nói: “Chuyện này chỉ có một mình ta biết, còn thương lượng cái gì?”



Toàn thân Tiêu Thiểu Giác chấn động: “Ngươi nói thật ư?” Không ngờ chuyện lớn như vậy lại chỉ do một tiểu cô nương mười hai tuổi như nàng một tay xử lý.



Lục Thanh Lam nói: “Ta lừa ngươi làm gì!”



Tiêu Thiểu Giác vẫn còn hơi không tin, chẳng qua mặc kệ tin hay không, mỏ vàng này hắn vô luận như thế nào cũng phải kiếm một chén canh. Hai người thương lượng chi tiết một chút, liền nói đến vấn đề trọng yếu, đó chính là vấn đề chia chiến lợi phẩm như thế nào.



Tiêu Thiểu Giác cũng biết được ý nghĩa của mỏ vàng, nói: “Mỏ cái này là ngươi phát hiện, ta liền chịu chút thiệt thòi, chúng ta phân chia năm năm, thế nào?” Vàng là tiền tệ mạnh, có thể lưu thông không trở ngại tại Đại Tề, Đại Chu, Đại Lương, Tiêu Thiểu Giác vừa mở miệng liền chiếm đi năm phần, kỳ thật trong lòng cũng cảm thấy hơi đuối lý. Nhưng hiện tại hắn rất cần tiền, cho nên đê tiện một chút cũng không ngại.



Lục Thanh Lam lắc đầu nói: “Năm năm không được, chúng ta chia ba bảy.”



Sắc mặt Tiêu Thiểu Giác trầm xuống: “Ngươi bảy ta ba ư? Ngươi không cảm thấy ngươi quá mức công phu sư tử ngoạm sao?”



“Ai nói ta bảy ngươi ba? Là ta ba ngươi bảy!”



À? Tiêu Thiểu Giác sửng sốt, không thể tin nhìn nàng, không ngờ có người sẽ đẩy vàng ra bên ngoài.



Lục Thanh Lam cũng hiểu được mỏ vàng này dồi dào bao nhiêu, cho dù ba phần, cũng là con số rất lớn, đủ để nàng trở thành tiểu phú bà giàu có nhất kinh sư rồi.



“Chẳng qua có một điều kiện kèm theo!” Lục Thanh Lam nói.


Lục Thanh Lam sắp bị tức chết, tức giận nói: “Còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau múc nước tới giúp ta rửa thứ này đi.”



“Nô tỳ này đi múc nước.”



Mặc Cúc mới vừa định đi ra ngoài, Lục Thanh Lam lại kêu nàng trở lại.” Chuyện này ngươi nhất định phải giữ bí mật, ngàn vạn không được cho bất luận kẻ nào biết, hiểu chưa?”



Mặc Cúc gật đầu.



Mặc Cúc múc nước tới, hai chủ tớ rửa hồi lâu, trên trán vẫn còn có một chút rửa không sạch được.



Đợi đến lúc Lục Văn Đình và Tiêu Kỳ tìm đến nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là nói dối là lúc viết chữ không cẩn thận để mực bắn lên mặt.



Tiêu Kỳ cười đến đau bụng.”Bảo Nhi ngươi cũng quá chăm chỉ rồi, sáng sớm đã bắt đầu luyện chữ rồi ư?”



Lục Văn Đình cũng hồ nghi nhìn muội muội, cô muội muội này lười biếng ghét học cỡ nào hắn rõ hơn bất luận kẻ nào, nói nàng sáng sớm dậy luyện chữ, đánh chết hắn cũng không tin.



Lục Thanh Lam cũng lười giải thích với bọn họ, tức giận nói với bọn họ: “Hôm nay bộ dáng này của ta cũng không thể đi ra ngoài cưỡi ngựa rồi, hai người các ngươi tự mình đi đi. Thật là thuận lợi cho hai người các ngươi rồi.”



Lục Văn Đìng nghe không hiểu, “Sao lại thuận lợi cho hai người chúng ta rồi?”



Mặt của Tiêu Kỳ lại thoáng cái đỏ lên.



Lại nói Tiêu Thiểu Giác trở lại Ngọc Minh điện, mỏ vàng mang tính trọng đại, liền phái người mời đại tế sư đến, hai người thương lượng. Mỏ vàng nhất định phải mở, nếu Tứ Hoàng tử biết chuyện này rồi, muốn dấu diếm hắn nhất định là không thể, muốn để hắn không mở miệng, biện pháp duy nhất chính là khiến hắn lầm tưởng người khai thác mỏ vàng là Gia Hòa đế.



Gia Hòa đế phải nói là cũng từng có tiền lệ, ở các nơi trên cả nước có không ít tài nguyên khoáng sán đều là Gia Hòa đế phái thái giám khai thác, cuối cùng tất nhiên toàn bộ đều rơi vào trong nội khố của hắn, thuộc về tiêu pha hằng ngày của chính hắn.



Làm thế nào để lừa gạt Tứ Hoàng tử một cách thiên y vô phùng, cái này phải xem bản lãnh của Tiêu Thiểu Giác.



Bởi vì Tứ Hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền sắp tới kỳ tuyển phi, hai người liền thương quyết định phải vận hành mỏ vàng trong vòng hai tháng.



Đại tế sư biết được không cần cắt bỏ Bí doanh, trong lòng cao hứng.



Hạ tộc nhân tài đông đúc, ở trong cung chẳng những có cơ sở ngầm đông đảo, mười hai giám bốn ty tám cục trong nội đình đều có nhân thủ, vừa vặn dễ dàng dùng, Tiêu Thiểu Giác an bài người xong xuôi.



Bận rộn cả ngày rất nhanh liền đến bữa tối. Vệ Bân cùng Đại Vân mang theo mấy tiểu thái giám đem đồ ăn Nhiễm Ninh làm  lên, bày ở phòng kế xong, Vệ Bân tới mời Tiêu Thiểu Giác dùng bữa.



Tiêu Thiểu Giác nhìn một bàn thức ăn tinh xảo, nhớ tới bánh trôi gạo nếp ở sơn trang Dương Khê, không biết tại sao có chút giảm hứng thú, không muốn ăn gì.



Vệ Bân cùng Đại Vân liếc mắt nhìn nhau, cũng nhìn ra chủ tử hôm nay tâm tình không cao.



Đợi Tiêu Thiểu Giác ăn xong, Vệ Bân múc nước để cho hắn lau mặt, lại đem khăn đã giặt sạch sẽ nhiều lần cho hắn lau mặt. Tiêu Thiểu Giác mới nhớ tới khăn của Lục Thanh Lam còn không biết đâu rồi, liền lấy khăn từ trong tay áo ra, đối nói với Đại Vân: “Ngươi giặt sạch cái khăn này, rồi đưa cho ta!”



Đại Vân cùng Vệ Bân thấy Tiêu Thiểu Giác lại đặt một cái “khăn bẩn” ở tay áo suốt một ngày, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Hắn có bệnh sạch sẽ rất mạnh, làm sao chịu được?



Tiêu Thiểu Giác dùng bữa tối, ở thư phòng xem sách một lát, mới về tẩm phòng của mình nghỉ ngơi. Nằm ở trên giường ngọc la hán mạ vàng, hắn cảm thấy cái giường này trống rỗng, trong lúc nhất thời không thể ngủ được.



Mất khoảng một canh giờ hắn mới thật không dễ dàng ngủ, ngủ thẳng đến nửa đêm lại bị cơn ác mộng kia thức tỉnh. Tiêu Thiểu Giác tung mình ngồi dậy, thật là tưởng niệm cái giường của tiểu cô nương kia a.