Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 85 : Biểu tỷ (3)

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


Lại nói trong lòng Tiêu Thiểu Giác chột dạ, chạy trốn cũng thật xa, mới từ từ chậm lại cước bộ, hắn kịp phản ứng: ta cũng không phải là nữ nhân, ta sợ cái gì chứ?



Vệ Bân nhanh đuổi tới, nhìn khóe môi còn vương vết máu, trong lòng tự nhủ tiểu cô nương này nhìn nũng nịu, thật ra rất cương liệt. Yếu ớt nhắc nhở: “Điện hạ, môi của người...”



Tiêu Thiểu Giác móc khăn ra xoa xoa, Lục Thanh Lam cắn nát môi hắn, hắn lại không có chút cảm giác tức giận nào. Nhớ tới loại cảm giác tuyệt vời vừa rồi, hắn không nhịn được liếm liếm môi, cảm thấy trong miệng có cỗ vị ngọt nhàn nhạt, biết đó là mùi vị son môi của nàng.



Hắn có bệnh sạch sẽ cực nghiêm trọng, đổi lại là ngày xưa đã sớm chịu không được ói lên ói xuống rồi, lúc này chẳng những cảm thấy có thể chịu được, ngược lại trong lòng nghĩ, lần tới phải nhắc nhở tiểu cô nương sau này không được phép bôi son môi nữa. Ừ... Tốt nhất trên mặt cũng không cần bôi son phấn gì.



Vệ Bân nhìn thấy sắc mặt Vương gia nhà mình lúc sáng lúc tối, khóe miệng còn mang nụ cười ngây ngô, Vệ Bân chỉ cảm thấy hình tượng cao lớn của chủ tử nhà mình rầm một tiếng vỡ vụn rồi, quả thực muốn điên.



Tiêu Thiểu Giác phục hồi lại tinh thần, phân phó Vệ Bân: “Ngươi phái vài người đi qua nhìn một chút, nếu nàng hồi phủ, thì âm thầm bảo vệ, đừng cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy đến nàng nữa.



Vệ Bân đương nhiên biết “Nàng” trong miệng hắn là chỉ người nào. Đáp ứng một tiếng liền đi.



Bên này Tiêu Kỳ đưa Lục Thanh Lam ra cung, Lục Thanh Nhân đợi nàng không được, đã đi trước, còn có một cỗ xe ngựa sơn son của Hầu phủ ở đây. Bên cạnh xe ngựa, Mặc Cúc và Mặc Hương đều đang lo lắng đợi nàng.



Lục Thanh Lam từ biệt Tam công chúa, hai đại nha hoàn xông tới, Mặc Hương nhanh mồm nhanh miệng, há miệng liền nói: “Cô nương, người ra rồi, Tứ cô nương đã đi trước.”



Lục Thanh Lam nói: “Vừa rồi đụng phải Tam công chúa, tán gẫu cùng nàng vài câu, làm trễ nãi chút thời gian. Chúng ta đi thôi.”



Hai đại nha hoàn đỡ nàng lên xe, các nàng không có tư cách theo Lục Thanh Lam tiến cung, vẫn đợi ở bên ngoài. Sau khi Lục Thanh Lam lên xe, hai người cũng trèo lên theo, liền phân phó phu xe xuất phát.



Mặc Cúc là một người cẩn thận, thấy cô nương nhà mình chẳng biết lúc nào đã lau hết son môi, bờ môi lại hơi sưng đỏ, trong lòng không khỏi cả kinh, chần chờ một chút, mới mới mở miệng nói: “Cô nương, son môi của người sao lại mất hết rồi?” Không dám hỏi tại sao môi của nàng lại sưng lên?



Lục Thanh Lam biết đại nha hoàn này của nàng cũng không dễ lừa gạt giống như Tiêu Nguyên San, cũng không giải thích, nói với nàng: “Các ngươi có mang theo son môi không?”



Mặc Hương vội vàng nói: “Mang theo! Mang theo!” Liền lấy son môi ra cho Lục Thanh Lam. Lục Thanh Lam cầm lấy một tấm gương đồng nhỏ, cẩn thận bôi son môi lên một lần nữa thật dày, đôi môi sưng sẽ không dễ dàng nhìn ra.



Nàng soi trái soi phải trước tấm gương, nhìn thế nào vẫn còn có chút dấu vết, trong lòng hết sức không thoải mái.




Tiêu Thiểu Giác không nhịn được liền đưa thay sờ sờ gương mặt của nàng, xúc cảm ôn nhuận mềm mại, làm cho hắn không nhịn được rung động trong lòng. Lục Thanh Lam lại lập tức tỉnh thức dậy, nàng ngủ tỉnh như vậy, vẫn là bởi vì kiếp trước ở trong cung đã thành thói quen, khi đó kẻ địch của nàng ở trong cung quá nhiều, nói không chừng lúc nào đó liền bị người ta hại chết, đương nhiên ngủ phải tỉnh một chút.



Trong mơ màng, nàng phát hiện một người ngồi bên giường, trong lòng kinh hãi mãnh liệt, đột nhiên ngồi dậy, thấp giọng hỏi: “Ai?”



Tiêu Thiểu Giác không ngờ nàng cảnh giác như vậy, lại càng hoảng sợ, hắn chợt đưa tay, bụm miệng nàng lại, thấp giọng nói: “Là ta, ngươi đừng sợ, ta buông tay ra, ngươi đừng hô!”



Lục Thanh Lam khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác, đại khái là bởi vì chung đụng với một mình hắn rất nhiều lần, nàng đã hơi quen, rất nhanh liền trấn định, gật với đầu hắn.



Kỳ thật Tiêu Thiểu Giác hơi không muốn buông ra, hiện tại cái tư thế này của hắn, một tay che miệng nàng, nửa thân mình đều lấn đè lên thân nàng, có thể cảm nhận được thân thể không xương nhu nhược phía dưới, cánh tay chạm vào tẩm y tơ tằm của nàng, cái loại cảm nhận loáng thoáng được nhiệt độ của làn da, trong tâm khẽ rung động, loại cảm giác tuyệt vời kỳ dị khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung. Thật ra hắn đã mười lăm tuổi, nhưng cho tới bây giờ còn chưa từng thưởng thức chuyện nam nữ, đối với loại chuyện đó cũng là nửa hiểu nửa không.



Lục Thanh Lam cũng cũng là người cực kỳ cương liệt, thấy hắn còn không chịu buông ra, nhất thời liều mạng giằng co, Tiêu Thiểu Giác hoảng sợ, chỉ cảm thấy tiểu cô nương yếu ớt giống như là một đồ sứ tinh xảo, mình hơi vừa dùng sức là có thể làm bị thương nàng, sợ nàng bị thương, vội vàng nói: “Ngươi đừng lộn xộn, ta lập tức buông ngươi ra ngươi đừng kêu.”



Lục Thanh Lam gật đầu, hắn lúc này mới buông nàng ra.



Lục Thanh Lam lập tức cầm lấy chăn bao lấy mình, lăn vào trong.



Nam nhân thấy nàng che mình cực kỳ chặt chẽ, không hề lộ nửa điểm cảnh xuân, trong mắt hiện lên thần sắc thất vọng.



Lục Thanh Lam ban ngày mới vừa bị hắn khinh bạc, trong lòng đang rất tức giận xấu hổ, buổi tối hắn lại chạy đến khuê phòng của mình, thật là tức giận không có chỗ đánh.



Trong mắt phun ra lửa giận: “Sao ngươi lại tới nữa?”



Tiêu Thiểu Giác nghe ra sự phẫn nộ trong lời nói của nàng, kỳ thật mục đích hắn tới rất đơn thuần, tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, cho dù hắn có chút suy nghĩ, cũng không thể làm gì nàng, chỉ là muốn ngủ một giấc an ổn bên người nàng mà thôi. Nhưng lời này không có cách nào nói rõ với người ta a, đoán chừng nói ra cũng chỉ có bị cự tuyệt.



Tiêu Thiểu Giác thân là hoàng tử, hậu duệ quý tộc, thiên chi kiêu tử, từ trước đến nay làm việc mạnh mẽ, bá đạo dị thường, chưa từng có thói quen suy nghĩ thay người khác, nhưng Lục Thanh Lam dù sao cũng không giống người khác, dưới ánh mắt soi mói tràn đầy đề phòng và tức giận của nàng, Tiêu Thiểu Giác vậy mà hiếm khi sinh ra một chút cảm giác áy náy.



Hắn ho khan một tiếng nói: “Ta hôm nay tới tìm ngươi, là có chuyện gấp.”