Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 95 : Lên núi (3)

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


Hàn Ký Nhu gả cho Hoàng trưởng tử bảy năm, đã sinh hạ hai nhi một nữ cho Hoàng trưởng tử, cộng thêm Định Quốc công phủ ở kinh thành thế lực khổng lồ, là nhân vật trọng yếu nhất trong đội Hoàng trưởng tử, cho nên địa vị của Hàn Ký Nhu có thể nói là vững như Thái Sơn.



“Bảo Nhi, mấy năm không gặp, ngươi cũng đã thành đại cô nương rồi!” Lục Thanh Oánh lôi kéo tay của Lục Thanh Lam, lộ vẻ có chút kích động, “Cha mẹ ta tốt chứ, Nhị thúc Nhị thẩm có khỏe không?”



Lục Thanh Lam cười nói: “Đại bá phụ Đại bá mẫu và cha mẹ ta đều rất tốt, Đại tỷ tỷ không cần phải lo lắng. Nhị tỷ tỷ năm ngoái gả đi Triệu Hưng phủ An Châu, lúc trước gửi thư nói đã mang thai rồi.”



Đại bá phụ Lục Hãn bản thân tài năng cực kỳ xuất chúng, cộng thêm thân là cha vợ của Hoàng trưởng tử, có Hoàng trưởng tử toàn lực ủng hộ, đường làm quan hanh thông, hiện giờ đã chuyển đến đảm nhiệm Lễ bộ hữu Thị Lang, mặc dù phẩm cấp không thăng, nhưng quyền hạn lớn hơn Chiêm sĩ phủ Thiểu chiêm sĩ lúc trước không phải là một chút nửa điểm.



Vốn dựa theo thân phận địa vị của hắn, hoàn toàn có thể tìm một nhà chồng điều kiện không tệ ở kinh sư cho thứ nữ, nhưng hắn lại chọn trưởng tử Vũ Hạng Minh của Tri Phủ Triệu Hưng phủ An Châu làm nữ tế của mình. Phải biết rằng Tri phủ Triệu Hưng mới được ngũ phẩm, lại là ngoại quan. Ngang hàng phẩm cấp, ngoại quan còn kém quan ở kinh thành một mảng lớn, huống chi Lục Hãn còn có bối cảnh Trường Hưng Hầu phủ.



Rất nhiều người không hiểu lựa chọn của hắn, kể cả đại phu nhân Phùng thị, Lục Hãn chỉ nói nhìn trúng danh tiếng thanh quan của Tri phủ Triệu Hưng, Lục Thanh Lam lại mơ hồ đoán được, Đại bá phụ từ trước đến giờ bố trí sâu xa, là không muốn đặt tất cả trứng gà trong một cái giỏ, vạn nhất Hoàng trưởng tử đoạt đích thất bại thì sao?



Kiếp trước chứng minh, lo lắng của Lục Hãn là hoàn toàn chính xác.



Sau khi Lục Thanh Linh đến An Châu không quá nửa năm liền có bầu, chuyện này Phùng thị từng viết thư nói với Lục Thanh Oánh, cho nên nàng biết. Tỷ muội hai người lại hàn huyên vài câu, đám người Tam công chúa, Hàn Ký Nhu, Tiêu Kỳ đi ở phía trước, cũng không có ý quấy rầy hai tỷ muội.



Ngược lại một vị trắc phi khác của Hoàng trưởng tử phủ Mạnh Vân Phi kéo bước về phía sau, như vậy vô luận hai người nói gì, nàng cũng nghe được rõ ràng. Lục Thanh Lam ban đầu phát hiện vị Mạnh Trắc Phi này vẫn luôn dùng một loại ánh mắt lãnh u u nhìn Đại tỷ tỷ, nàng chìm đắm trong hậu cung của Tiêu Thiểu Huyền mười năm, từng thấy qua vô số ánh mắt như vậy của đám phi tần, từng người đều muốn giẫm nàng để thượng vị, tranh giành sủng ái của Tiêu Thiểu Huyền.



Cho nên Lục Thanh Lam cơ hồ trong nháy mắt liền biết vị Mạnh Trắc Phi này, đại khái là xem Đại tỷ tỷ là kẻ địch tranh giành tình cảm của mình, hẳn là không an tâm.



Hai tỷ muội hơi rơi về phía sau, thấp giọng nói chút việc nhà, thật ra cũng không có bí mật gì không thể cho ai biết. Lúc này thân thể Lục Thanh Oánh hơi nghiêng, thừa dịp người khác chưa chuẩn bị tránh được tai mắt của mọi người, nhẹ nhàng vuốt bụng của mình hai cái, Lục Thanh Lam đột nhiên chấn động, nàng thông minh bực nào, trong khoảnh khắc liền hiểu. Khẽ mở miệng, một chữ “chửa” ở trong miệng tựa có tựa không phun ra, Lục Thanh Oánh thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu một cách khó thấy.



Phụ thân nói Lục muội muội thông minh tuyệt đỉnh, xem ra quả nhiên không nói sai, chỉ mong nàng có thể đem tin tức mình mang thai truyền lại cho phụ thân, khiến phụ thân tìm cách giúp mình thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm hiện tại.



Vừa rồi truyền lời cũng là bất đắc dĩ mạo hiểm, mặc dù Hàn Ký Nhu và Mạnh Vân Phi đi ở phía trước, nhưng cũng không ít nha hoàn ở phụ cận các nàng đâu.



Trong lòng Lục Thanh Lam cũng phức tạp. Đại tỷ tỷ gả cho Hoàng trưởng tử tính ra cũng sáu năm rồi, vẫn không có một nhi nửa nữ, chẳng lẽ là ở Hoàng trưởng tử phủ bị người khác tính kế?



Đang suy nghĩ, Tam công chúa đã ở phía trước gọi nàng: “Bảo Nhi ——”



Lục Thanh Lam đáp một tiếng, gật đầu với Lục Thanh Oánh, cũng bước nhanh về phía trước.



Tam công chúa lôi kéo tay nàng nói: “Bảo Nhi, phía trước chính là Bảo Kiếm phong rồi, càng đi lên địa thế càng dốc, chúng ta đang thương lượng có nên đi không.”



Lục Thanh Lam liền nhìn về phía Hàn Ký Nhu.”Không biết Trữ vương phi thì sao?”




Chẳng qua trải qua nhắc nhở của Tiêu Thiểu Giác, hắn cũng ý thức được, đây là biện pháp duy nhất cứu hoàng đế. Còn chưa kịp chờ hắn phản ứng, Tiêu Thiểu Giác đã đi tới trước mặt hắn, thoáng cái đoạt lấy hai chân hoàng đế từ trong tay Úy Trì An. Úy Trì An ôm nửa người trên của hoàng đế, Tiêu Thiểu Giác lại ôm hai chân của hoàng đế.



Tiêu Thiểu Giác quát to một tiếng: “Phụ hoàng, nhi thần mạo phạm.”



Ném Gia Hòa đế giống như là ném bao cát, Úy Trì An kịp phản ứng, cũng hô  theo một câu: “Vi thần tử tội!” Bắt đầu ném hoàng đế theo Tiêu Thiểu Giác.



“Một, hai, ba... Buông tay!” Tiêu Thiểu Giác hét lớn một tiếng, hai người nhấc mạnh toàn lực, vứt hoàng đế ra ngoài, Gia Hòa đế vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp, hướng về bờ bên kia, hắn thậm chí không rảnh biểu đạt ý nguyện của mình, tỏ vẻ bản thân có nguyện ý để cho nhi tử và Úy Trì An ném mình giống như ném bao cát hay không.



May mà lần này hoàng đế đi ra ngoài, mang thái giám chưởng ấn Ti Lễ Giám Trương Tú đi cùng. Trương Tú là người cầm đầu Ti Lễ Giám, cũng chính là đệ nhất thái giám trong toàn bộ nội cung. Tại Đại Tề, thái giám chưởng ấn Ti Lễ Giám được xưng là nội tướng, ở tình huống nào đó, so với đệ nhất nhân ở bên ngoài triều đình nội các thủ phụ quyền hạn còn lớn hơn, Trương Tú có thể làm được đệ nhất thái giám của Đại Tề, đương nhiên là tâm phúc trong tâm phúc, đáng tin trong đáng tin của hoàng đế. Vốn Hoàng đế đi tới chỗ nào hắn cũng sẽ như là hình với bóng tới chỗ đó, cẩn thận hầu hạ, thế nhưng hôm nay lên núi, Trương Tú dù sao tuổi cũng lớn, leo đến đỉnh núi đã mệt như chó chết, hoàng đế thương cảm hắn, để cho hắn ở bên ngoài bình đài nghỉ ngơi, lúc này mới tránh khỏi trận tai họa này.



Hắn trung thành với hoàng đế, vẫn chú ý động tĩnh của hoàng đế, lo lắng đầu đầy mồ hôi. Bởi vậy thấy hoàng đế bị Tiêu Thiểu Giác và Úy Trì An ném qua, hắn mang theo vài thái giám bổ nhào trên mặt đất trước, làm thành đệm thịt cho hoàng đế.



Hoàng đế ngã xuống, đè gãy xương sườn của hai thái giám trẻ tuổi, càng ép Trương Tú tới thổ ra một ngụm máu, hoàng đế lần này được giảm xóc, không có việc gì.



Cứ như vậy trong nháy mắt, toàn bộ bình đài đã nứt ra hoàn toàn, vô số cát đá ầm ầm rơi xuống vách núi, tràng diện hết sức kinh người. Gia Hòa đế bất chấp thái giám chết sống phía dưới, từ mặt đất bò dậy, khàn cả giọng gọi một tiếng: “Lão Cửu!”



Chỗ Tiêu Thiểu Giác cũng hoàn toàn nứt vỡ rồi, chung quanh đều là mảnh vụn cát đá, hắn cũng rơi xuống phía dưới. Còn chưa trốn ra được. Mắt thấy hắn sẽ rơi xuống vách núi, ngã tan xương nát thịt, hoàng đế vẫn rất có cảm tình với nhi tử này, huống chi đúng là vừa rồi hắn nhanh trí cứu mạng của mình.



Đại đa số người, gặp được nguy hiểm đều sẽ trở nên mất bình tĩnh, cũng có số rất ít người, càng đến thời điểm nguy hiểm, đầu óc càng thanh tỉnh. Tiêu Thiểu Giác không thể nghi ngờ chính là loại người phía sau. Thời khắc mấu chốt, hắn vẫn có thể bình tĩnh quan sát hoàn cảnh chung quanh, phát hiện vách núi trên đỉnh đầu mình mọc ra một gốc cây, lớn bằng cánh tay, độ cao cách mình chừng năm sáu xích.



Khoảng cách này, Tiêu Thiểu Giác ra sức nhảy về là không thể nào. Hắn liền dùng sức điểm dưới chân, mượn lực nhảy lên, có thể nhảy đến bụi cây trước, hắn dùng cánh tay bắt lấy bụi cây kia, bụi cây kia quá mảnh, căn bản không chịu nổi trọng lực của hắn, một tiếng kẽo kẹt đứt đoạn. Tiêu Thiểu Giác mượn lực phía dưới một ít, hắn dùng mũi chân điểm trên vách đá, mượn lực bổ nhào về phía trước hơn một trượng, hắn đã nhìn tốt điểm rơi, ở phía trước điểm rơi có một gốc cây, hắn lại mượn lực, đổi hai lần điểm chân, rốt cục bình an rơi xuống mặt đất.



Tuy là ngàn cân treo sợi tóc, động tác liên tiếp này cũng vẫn hành văn lưu loát tiêu sái dị thường. Mấu chốt là trong nháy mắt này nắm chắc phán đoán tình thế, cùng với quyết định thật nhanh, những điều này nếu thiếu một thứ cũng không được, nếu Tiêu Thiểu Giác không có được những điều này, hiểm cảnh lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ!



Ngay cả Nam An Lão Hầu gia thân kinh bách chiến cũng nhịn không được kêu một tiếng “Hay”, trong mắt tất cả đều là vẻ tán thưởng.



Tiêu Thiểu Giác hơi thở phào nhẹ nhõm, lúc này quỳ rạp xuống trước mặt Gia Hòa đế, nói: “Nhi thần vừa rồi mạo phạm long thể phụ hoàng, thật sự là tội chết!”



Gia Hòa đế tự mình đưa tay đỡ hắn lên, “Nếu không phải ngươi quyết đoán kịp thời, trẫm đã sớm táng thân đáy cốc rồi, sự cấp tòng quyền, ngươi cứu giá có công, thưởng ngươi còn không kịp, làm sao lại trị tội ngươi?” Lúc này một đám hoàng tử phi tần cũng sớm vậy qua, vừa rồi thời khắc nguy cơ mới chân chân chính chính hiện ra tâm ý của các con đối với hắn, vừa rồi bên người hoàng đế, ngoại trừ Đại hoàng tử cách hoàng đế khá xa, thập hoàng tử không có ở đây, thập nhất hoàng tử ngã bệnh không tới, còn lại mấy vị Nhị, Tứ, Ngũ, Lục, Thất, Bát hoàng tử tất cả đều chỉ lo cho bản thân, chỉ có Tiêu Thiểu Giác liều mình cứu giá, hoàng đế không thể không cảm khái.



Ngược lại các vị phi tần, bởi vì trèo núi mệt nhọc, hoàng đế khoan hậu để cho các nàng nghỉ một lát mới đi qua ngắm cảnh, cư nhiên tất cả đều tránh thoát một kiếp, coi như là vận khí đủ tốt.



Các hoàng tử thấy Gia Hòa đế khen Tiêu Thiểu Giác một hồi, tất cả đều cúi đầu có chút ngượng ngùng.