Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 99 : Biến nguy thành an

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


Lý Ngọc may mà trẻ tuổi, nghỉ ngơi một chút liền hồi phục thể lực, hắn buông lỏng chân ra, mất chút công phu chuyển mình qua, biến thành đầu trên chân dưới.



Như vậy hắn cao hơn Lục Thanh Lam một đoạn, vừa cúi đầu là có thể thấy Lục Thanh Lam.



Lục Thanh Lam đã cởi thắt lưng của mình xuống, cột ngang mình vào trên cây, như vậy nàng không cần dốc hết sức lực gắt gao ôm đại thụ nữa, có thể tiết kiệm một chút khí lực.



Lý Ngọc thấy cảm thấy biện pháp này tốt, liền bắt chước làm theo cũng cột mình vào phía trên, lúc này mới thở ra một hơi thật dài.



Lý Ngọc ở phía trên Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam mới dễ dàng nhìn thấy rõ ràng cái đùi phải kia. Vừa rồi hắn chính là dựa vào cái đùi phải này chống đỡ thể trọng của hai người, cứng rắn chống cứu được hai người. Lục Thanh Lam phát hiện đùi phải của hắn chẳng những mài mất một khối da lớn, hơn nữa huyết nhục mơ hồ, nhìn vô cùng khủng bố dọa người.



Nàng cứ như vậy nhìn cũng cảm thấy nhất định rất đau. Lại hỏi: “Chân của ngươi... Không sao chứ.”



Nàng không đề cập tới thì còn tốt, vừa nhắc tới, Lý Ngọc lập tức cảm thấy trên đùi đau đến xuyên tim. Hắn lại ra vẻ bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì, hẳn là còn chưa gãy.”



Lục Thanh Lam dở khóc dở cười. Nàng suy nghĩ một chút, từ trên làn váy của mình xé xuống một đoạn vải, vừa rồi giày vò một phen như vậy, váy của nàng đã sớm bị nhánh cây kéo rách từng đoạn rồi, cũng dễ dàng cho nàng xé, sau đó cẩn thận băng bó đùi của Lý Ngọc.



Trong lòng Lý Ngọc dâng lên một cảm giác khác thường, đùi phải không nhịn được giật giật.



Lục Thanh Lam đánh một cái trên đùi hắn chỗ không bị thương, trách cứ: “Đừng lộn xộn.”



Lý Ngọc liền nghe lời không động đậy nữa.



Lục Thanh Lam rất nhanh băng bó kỹ miệng vết thương của hắn. Chỉ là băng bằng một đoạn vải, lại không bôi thuốc, kỳ thật căn bản không có nhiều tác dụng. Nhưng Lý Ngọc lại cảm thấy đùi phải của mình không còn đau như vậy nữa.



Lục Thanh Lam thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu dùng tay bóp hai cổ tay của mình, vừa rồi cổ tay của nàng bị Lý Ngọc gắt gao bắt lấy, trên da thịt trắng trắng mềm mại của nàng lưu lại hai vòng dấu vết xanh tím, vô cùng đau đớn. Nàng không khỏi phàn nàn nói: “Ngươi vừa rồi sao dùng khí lực lớn như vậy? Đau chết mất!”



Lý Ngọc nghe khẩu khí của tiểu cô nương mang theo oán trách, nghiêng đầu nhìn là có thể thấy búi tóc có chút tán loạn của nàng, mặt nhỏ vẫn khiều diễm như cũ, bỗng nhiên cảm thấy vị trí hoàn cảnh hiện tại mặc dù nguy cơ tứ phía, tùy thời có thể cắn nuốt tính mạng của hắn, nhưng hắn tình nguyện vĩnh viễn ngốc ở đây, chỉ cần có nàng cùng hắn!



“Sao ngươi không nói chuyện.” Lục Thanh Lam ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Lý Ngọc đang si ngốc nhìn mình, ái mộ thương tiếc trong mắt chỉ cần không phải người mù liền nhất định có thể thấy được.



Trong lòng Lục Thanh Lam thoáng cái lộp bộp. Vốn muốn giận nói hắn một câu “Ngươi nhìn cái gì vậy”, rốt cuộc nhịn xuống.



Vẫn là đừng trêu chọc hắn.



Đời này, nàng vốn quyết định cách xa Lý Ngọc, vừa rồi là bởi vì vừa được cứu, trong lòng nàng cao hứng, nơi này lại chỉ có một mình Lý Ngọc, cho nên mới nhiều lời với hắn vài câu. Lục Thanh Lam lúc này lại có chút hối hận.



Lý Ngọc đợi hồi lâu, thấy tiểu cô nương phía dưới trầm mặc không nói, chỉ nhắm mắt lại, tựa vào trên cành cây, cũng không bóp cổ tay của mình nữa.



Lý Ngọc rất muốn nghe nàng trò chuyện, nhưng lại không tiện chủ động mở miệng nói, đành phải tiếc nuối nhắm mắt dưỡng thần. Có thể là bởi vì quá mệt mỏi, vừa nhắm mắt lại, hắn mới phát hiện thể lực của mình đã tiêu hao đến cực hạn, ngoại trừ đầu óc còn là của mình, còn dư lại hai tay hai chân tựa hồ tất cả đều bãi công không nghe sai sử của mình nữa. Hơn nữa toàn thân cao thấp không có chỗ nào không đau, đại khái là thói quen, sau một thời gian ngược lại không còn cảm giác đau mãnh liệt như trước.



Lý Ngọc tựa vào trên cành cây, cơ hồ vừa nhắm mắt lại sẽ ngủ.



Lục Thanh Lam cũng giống hắn, nàng lại bắt buộc bản thân mở mắt, la lớn: “Lý Ngọc, ngươi đừng ngủ!”



Lý Ngọc bị tiếng hô của nàng đánh thức, cố sức nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt mang theo sự khó hiểu.



Lục Thanh Lam giải thích: “Ngàn vạn lần không được ngủ, bằng không ngươi sẽ từ trên cây ngã xuống.” Đai lưng chẳng qua là thứ có tác dụng trợ giúp trì hoãn, chưa chắc có thể tiếp nhận được trọng lực của một người lớn.


Khối đá kia nhìn có vẻ không lớn, kỳ thật rất sâu, Lục Thanh Lam ôm khối đá bước đi tập tễnh trở về. Lấy tay bưng nước đưa đến bên miệng Lý Ngọc: “Uống nhanh đi!”



Lý Ngọc sốt đến mơ mơ màng màng, loáng thoáng nghe thấy thanh âm của nàng, nghe lời hé miệng, Lục Thanh Lam đổ nước vào trong miệng của hắn, hắn cảm thấy một dòng mát lạnh theo yết hầu chảy xuống, cả người đều thư thái không ít. Lục Thanh Lam đút cho hắn uống mấy ngụm, nước liền hết.



Lý Ngọc đứt quãng nói: “Còn, còn muốn...”



Lục Thanh Lam cũng biết chút nước này không đủ cho hắn uống, mấu chốt là công cụ không thuận tiện. Không thể làm gì khác hơn là lại đem khối đá kia quay về, lại cho Lý Ngọc uống một lần nữa, như vậy liên tiếp bốn lần, Lý Ngọc mới không muốn nữa.



Tảng đá kia nhìn không lớn, thật ra trọng lượng cũng không nhẹ chút nào, Lục Thanh Lam cũng sắp mệt chết đi được, nàng co quắp ngồi dưới đất, từ trên váy rách rưới kéo xuống một tấm vải thấm ướt nước, đắp lên trán Lý Ngọc, giúp hắn hạ sốt. Không có thuốc, nàng cũng không biết y thuật, có thể làm được cũng chỉ có cái này thôi.



Vừa rồi vận động một lát, một lòng muốn tìm nước uống cho Lý Ngọc, thật ra cũng không nghĩ gì. Lúc này dừng lại, trong bụng không có cái gì, cảm giác đói bụng hơn, quả thực váng đầu hoa mắt.



Lục Thanh Lam chưa từng đói như vậy, nghĩ thầm nếu trước mắt có một bàn cơm canh thì tốt rồi, nàng cảm thấy hiện tại nàng có thể ăn một đầu trâu. Nàng quay đầu lại nhìn Lý Ngọc một chút, nghĩ thầm mình đói bụng như vậy, người này lại sốt, lúc trước phí lực còn nhiều gấp mấy lần mình, sợ là càng thêm đói bụng đi.



Vừa rồi nàng đi một vòng trong sơn động, cũng không phát hiện cái gì có thể ăn, nàng nghĩ trong sơn động này nếu có trái cây thì tốt rồi.



Quả tươi, quả khô?



Trong đầu Lục Thanh Lam giống như nhớ ra cái gì đó, chợt ngồi thẳng người. Nàng nhớ tới vừa rồi, khi tỉnh lại, con chuột đồng lớn gặm ngón chân mình kia. Kiếp trước nàng ở hậu cung vô cùng buồn chán, ngoại trừ tranh thủ tình cảm hãm hại lẫn nhau với nhóm cung tần, còn lại là luyện các loại tài nghệ tập cầm kỳ thi họa, về sau nàng thích đọc sử thi, nàng từng đọc qua trong «Hán thư» câu chuyện của Tô Vũ, nàng nhớ rõ có một đoạn như vậy: “Thiền Vu dũ ích dục hàng chi, nãi u vũ... Vũ ký chí hải thượng, lẫm thực bất chí, quật dã thử khí thảo thực nhi thực chi.”



Đoạn văn này có ý tứ nói là Tô Vũ vì sống, đào nơi cất giấu lương thực của chuột đồng để lót dạ. Lúc ấy nàng đọc được đoạn này cảm thấy thú vị, đặc biệt bảo cung nhân bắt chuột đồng tới cho nàng nhìn, khi đó nàng nhìn thấy con chuột đồng kia cùng với con sáng sớm hôm nay bộ dạng không khác lắm, khó trách nàng vẫn cảm thấy con chuột đồng kia nhìn quen mắt chứ.



Nhớ tới thân thể con chuột đồng kia béo ục ục mập chảy mỡ, nghĩ thầm không biết nó giấu bao nhiêu đồ tốt trong sào huyệt đây. Mà con chuột đồng kia nếu sinh tồn trong động, sào huyệt của nó hẳn cũng là ở trong cái sơn động này a. Nghĩ tới đây Lục Thanh Lam cao hứng trở lại, bất chấp mệt mỏi, bắt đầu đứng dậy.



Bỗng nhiên bên cạnh vươn ra một cái tay ôm lấy mắt cá chân Lục Thanh Lam. Lý Ngọc suy yếu thốt ra: “Ngươi muốn đi đâu vậy?”



Vừa rồi thời điểm Lục Thanh Lam lần đầu tiên mớm nước cho Lý Ngọc, hắn liền từ trạng thái nửa hôn mê tỉnh lại, Lục Thanh Lam mớm nước qua lại cho hắn vài lần, hắn cũng biết, chỉ có điều ngay cả khí lực mở mắt cũng không có, càng không nói đến nói chuyện.



Tâm tình Lục Thanh Lam rất tốt, cười nói: “Ta đi tìm đồ ăn cho ngươi, vận khí tốt, nói không chừng chúng ta lần này thật sự được cứu.”



Lý Ngọc có chút không muốn để cho nàng đi, từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, nàng vẫn lạnh lùng với hắn, cho đến một cái chớp mắt mớm nước vừa rồi, hắn hiếm khi cảm nhận được sự quan tâm và ôn nhu của nàng. Hắn cũng không biết là do mình bị bệnh hay là nguyên nhân gì, lúc này tựa hồ đặc biệt hi vọng nhận được quan ái, vừa rồi nàng ngồi ở bên cạnh hắn như vậy, hắn chỉ cần có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng, đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.



Lục Thanh Lam hiển nhiên không thể hiểu rõ tâm tư của Lý Ngọc, nàng trực tiếp tránh thoát khỏi tay của Lý Ngọc, đi về phía trong sơn động tìm kiếm sào huyệt của chuột đồng.



Lục Thanh Lam tìm một khúc gỗ, chăm chú tìm trong sơn động, bên trong sơn động ánh sáng lờ mờ, nàng mở to hai mắt nhìn mới có thể nhìn thấy tình hình bên trong sơn động.



Tìm đại khái một khắc đồng hồ, đã bị nàng tìm được. Thật ra chỗ này vừa rồi nàng đã tới hai lần, chẳng qua là bị một ít cỏ tranh phủ lên, nàng mới không phát hiện.



Lục Thanh Lam nhìn thấy một cửa động lớn đại khái bằng đầu đứa con nít, liền biết mình tìm đúng rồi. Nàng cố nén rung động trong lòng, dùng gậy đào hồi lâu mới đào mở cái động kia, đừng thấy chuột đồng dùng bùn đất làm huyệt động, nhưng lại rất bền chắc, Lục Thanh Lam nghỉ ngơi hai lần, cánh tay đau xót nâng cũng không nổi nữa mới rốt cục đào được thức ăn.



Lục Thanh Lam không khỏi cười khổ, mình thật đúng là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, đến thời khắc mấu chốt thật là chuyện gì cũng không làm được.



Nàng vẫn lo lắng chuột đồng có thể đột nhiên trong động chạy ra hay không, kết quả mãi cho đến cuối cũng không thấy bóng dáng của nó, cũng không biết nó chạy trốn từ một bên khác của sào huyệt, hay là hoàn toàn không ở trong sào huyệt.



Lục Thanh Lam không nhìn lầm, con chuột đồng mập ục ục tròn vo này, quả nhiên ẩn dấu không ít lương thực. Có các loại hạt ngũ cốc, củ, hạt đậu, lúa mì nhiều nhất vẫn là hạt thông và nấm khô, những thứ khác không nói đến, hạt thông có thể trực tiếp đập vỡ ăn, nhìn qua có ít nhất chừng mười cân, đủ hai người bọn họ ăn một chút được.



Lục Thanh Lam nhìn đống lương thực như núi nhỏ trên mặt đất, hạnh phúc sắp ngất mất.