[Dịch]Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 72 : Nhu tình thiết cốt*
Ngày đăng: 01:03 19/09/19
*Nhu tình cứng rắn như thép
Gió tiêu điều thổi qua cánh rừng rập rạp để lại âm thanh như tiếng dã thú trầm thấp thở dốc. Trước bình minh trời lại bắt đầu mưa xối xả, mặt đất đầy nước bùn. Sở Kiều nửa quỳ trên cỏ, ánh mắt sắc bén như mắt sói xuyên qua cánh rừng rậm nhìn thẳng về phía trước.
Một đội ngũ khoảng hơn trăm người đang cẩn thận nhích lại gần. Tất cả đều mặc y phục đen che kín mặt, trường đao rời vỏ, mỗi bước đi đều cẩn thận nhìn quanh, dẫn đường phía trước là bốn con chó săn to lớn, chậm rãi tiến dần đến chỗ thiếu nữ đang ẩn mình.
Hiện tại đã không còn thời gian suy tính làm thế nào ẩn úp nữa rồi, Sở Kiều thu liễm toàn bộ suy nghĩ, lẳng lặng giấu mình đợi chờ nguy cơ đến.
Đám chó săn đột nhiên sủa to, đám người nhất thời dừng chân, sau đó liền lập tức chỉnh tề chạy như điên về phía Sở Kiều. Thiếu nữ rút trường kiếm Phá Nguyệt ra, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng lóng lánh phản chiếu lên khuôn mặt tái nhợt nhưng kiên cường của nàng.
“Lên!” Một tiếng quát khẽ vang lên.
Đám hắc y nhân đồng loạt tiến lên, đao phong lạnh lùng xét nát màn đêm. Kiếm quang trong trẻo của Sở Kiều như cắt gió, hai cái đầu bay lên trời, thân thủ nàng linh hoạt nhìn qua như bóng chim diều hâu vồ mồi, nhìn không chút nào giống người đang bị thương. Thiếu nữ chậm rãi thu kiếm, hai cỗ thi thể không đầu sau lưng ngã oạch trong nước bùn, máu nhiễm đỏ giày nàng.
Tung người, phi đao, chém xuống, thu thế, không hề phô trương cũng không có động tác dư thừa, cước bộ linh hoạt, đều là một chiêu chí mạng. Một tiếng sét thật lớn vang lên, lúc tia chớp rọi sáng khuôn mặt tái nhợt nhưng kiên cường của thiếu nữ, không ai là không chùn bước. Bọn thích khách quen giết người chưa bao giờ e ngại nhưng giờ này lại sợ hãi khi đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo cùng quyết tuyệt của thiếu nữ.
Chỉ do dự trong nháy mắt, đầu lĩnh thích khách lập tức khẽ quát một tiếng, gần trăm gã thích khách cầm đao vọt tới, ánh mắt vô cùng hung hãn.
Sấm chớp giật cuồn cuộn, mưa to tầm tã, hơn trăm gã thích khách chân dẫm lên nước bùn lẫn máu ào ào lao lên bao vây lấy thiếu nữ. Không có tiếng thét ầm ĩ, không có tiếng chém giết, hết thảy đều bị tiếng mưa lấn áp, song trong màn mưa lạnh như băng là vô số bóng dáng hỗn loạn không ngừng múa bay, máu tươi phun tới tấp lên thân cây cùng tứ chi gãy lìa. Nhiều năm rèn luyện đã kiến thân thể thiếu nữ uyển chuyển như du long, tuy ở thế hạ phong nhưng vẫn không hề khuất phục.
Bọn thích khách tim đập loạn, nhiệt huyết sôi trào đồng loạt vung đao quét kiếm. Sau một đợt công kích, tất cả đều lùi lại vây thành một vòng tròn, hai mắt như chim ưng nhìn chằm chằm thiếu nữ đang giữ yên tư thế chuẩn bị đánh trả. Gã đầu lĩnh phất tay ra hiệu, đám thích khách liền rối rít đưa tay sờ phía sau eo. Ở đó là một thanh đoản thương ánh bạc dài khoảng nửa thước.
“Giết!” Thích khách đầu lĩnh bỗng nhiên khẽ quát một tiếng.
Hơn trăm người đồng thời xuất thủ, vô số đoản thương từ bốn phương tám hướng lao về phía Sở Kiều, để lại giữa không trung một tia sáng bạc. Gió lạnh rền vang, mưa rơi xối cả, cho dù thiếu nữ có ba đầu sáu tay cũng không thể thoát được một phen này.
Song, ngay lúc này chỉ nghe *xoẹt* một tiếng, một kình tiễn trắng bạc từ giữa giời đột nhiên bay đến, theo sát sau đó là một ngọn roi linh hoạt như rắn quấn vươn tới quấn quanh eo nhỏ của thiếu nữ, trong nháy mắt thương ảnh đầy trời sắp cắm vào người nàng liền giật kéo nàng về một phía.
Đám thích khách áo đen kinh hãi, nhanh chóng ngẩng đầu về phía tên bắn, chỉ thấy một bóng dáng xẹt qua nhanh như lưu tinh, trường kiếm sáng loáng nắm trong tay. Trong nháy mắt hắn đã quăng đầu móc lên cây, ôm lấy thiếu nữ tung người đáp xuống ở một góc. Sấm chớp cuồn cuộn, lúc đám thích khách ngẩng đầu lên nhìn thì vô số người áo đen bịt mặt quang móc câu đu người lao đến, đồng loạt đáp mình xuống trên mặt đất.
“Chủ nhân hãy đi trước!” Hắc y nam tử cầm đầu vung đao chặt vào dây cương buộc cổ ngựa của đối phương, lớn tiếng hét to.
Mấy hắc y nhân khác tiến lên che ở trước người nam nhân và Sở Kiều vừa rơi xuống đất, mấy chục chiến mã thoát khỏi xiềng xích cất vó chạy, hất bùn đất bắn tung tóe.
“Đi!” Nam tử cất giọng trầm thấp không lộ hỉ nộ, ôm eo thiếu nữ nhảy lên một chiến mã, vung roi thúc ngựa chạy.
“Ngăn cản bọn chúng!” Gã đầu lĩnh lớn tiếng quát, đám thích khách lập tức xông lên ngáng đường.
Nam nhân hừ lạnh một tiếng, lưỡi kiếm nhọn xuyên qua yết hầu một gã thích khách, máu tươi phun xối xả vào mắt một gã khác, gã nọ còn bối rối chưa kịp phản ứng thì đã bị một kiếm đâm thủng ngực. Nam nhân bỗng nhiên ghìm chặt cương ngựa, chiến mã đứng thẳng người, hai chân trước đá thẳng vào hai gã thích khách trước mặt. Một cú đá này đã khiến xương ngực hai gã vỡ vụn, miệng ọc đầy máu tươi, cả người bay ra xa hơn ba thước, đâm sầm vào bốn gã thích khách khác.
Đầu lĩnh thích khách mắt thấy quân mình địch không lại thì lập tức rút ống pháo tròn bên hông ra bắn lên trời, một tia lửa màu lam nhạt bay vụt lên, lan tỏa khắp bầu trời.
“Nắm chặt!” Nam tử trầm giọng nói, kéo cương thúc ngựa chạy như điên.
Vô số tiếng vó ngựa truy kích ở phía sau, Sở Kiều được nam nhân ôm chặt vào trong ngực, gió lạnh và nước mưa đều tạt qua hai bên chứ không đánh vào trên người nàng. Sườn núi cùng trong rừng sáng rực ánh đuốc, không rõ địch nhân đến tột cùng là có bao nhiêu người, cũng không rõ ai là thích khách áo đen, ai là quân binh của đế đô.
“Là thiếu chủ!”
Phía trước đột nhiên có tiếng hô gọn lỏn, đội hắc y nhân che mặt lướt đến bên cạnh bọn họ, đồng loạt cung kính gật đầu rồi ngay lập tức rút vũ khí, không chút do dự xoay người lại nghênh đón truy binh ở đằng sau.
“Thiếu chủ, hướng chính diện!”
“Thiếu chủ, tám mươi bước phía Tây có địch nhân!”
“Thiếu chủ, cánh Nam có quân tiếp ứng!”
“Thiếu chủ, Tây Bắc có tiếp ứng!”
“Thiếu chủ, hướng chính Đông có người tiếp ứng!”
Được thuộc che chở, nam nhân mặt không đổi sắc, tay ôm chặt thiếu nữ chạy thẳng một đường, dần dần bỏ xa tiếng động ồn ào ở phía sau.
Cánh rừng rậm rạp đột nhiên biến mất, thảo nguyên như sóng biển dập dờn hiện ra ở trước mắt, Sở Kiều chợt ngẩng đầu lên trầm giọng nói: “Tay huynh bị thương.”
Nam nhân vẫn che mặt như cũ, một thân y phục đen cưỡi thần câu đen tuyền, cúi đầu xuống, chậm rãi híp mắt lại thành một đường, hỏi: “Lý Sách ở đâu?”
Sở Kiều thành thực trả lời: “Chạy rồi.”
“Muội đi trước đi.” Nam nhân nhất thời nhảy xuống ngựa, nói với hộ vệ bên người: “Đưa cô nương trở về thành.”
“Yến Tuân!” Sở Kiều vội vàng xuống ngựa, hai chân mềm nhĩn suýt nữa đã té ngã ra trên mặt đất.
Nam tử nhanh tay xoay người lại đỡ lấy nàng, trầm giọng nói: “Muội làm gì vậy?”
“Ta phải hỏi huynh mới đúng.” Sở Kiều cau mày, “Huynh muốn làm gì?”
Yến Tuân nhíu chặt mi tâm, lạnh giọng nói: “Đi giết hắn.”
“Huynh điên rồi. Lục doanh quân và kiêu kỵ binh đều ở trong đó, muộn rồi, thời cơ đã qua.”
Yến Tuân lạnh lùng lắc đầu, “Muội không cần phải lo lắng, ta tự có biện pháp. Muội cứ trở về thành trước.”
“Không được!” Sở Kiều níu chặt lấy tay Yến Tuân, kiên định nói: “Tuy Lý Sách chết sẽ mang đến rất nhiều lợi ích, nhưng phiền toái trong đó cũng không ít. Ngay cả ta cũng sẽ bị liên lụy, còn huynh sẽ là đối tượng bị hoài nghi đầu tiên. Hơn nữa kế hoạch rời thành của chúng ta sắp tới, một sơ suất nhỏ cũng sẽ bị Hạ hoàng bắt làm người gánh tội với Biện Đường. Bây giờ giết Lý Sách sẽ không có lợi cho đại cục, không có lý do gì phải làm như vậy. Ta không thể để huynh mạo hiểm quay lại đó!”
“Hắn thiếu chút nữa đã hại chết muội, đó chính là lý do lớn nhất.”
Ánh mắt Yến Tuân vô cùng kiên định, hắn vươn tay ra ôm chặt vai Sở Kiều, sau đó buông ra trầm giọng nói: “Người này quá nguy hiểm, ta không thể thuyết phục bản thân cho phép hắn lưu lại trên đời này. Huống chi hắn ở gần với muội như vậy, thêm một ngày cũng không được. A Sở, trở về chờ ta.”
Sở Kiều đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Yến Tuân thúc ngựa biến mất trong bóng tối mịt mù mà lòng như sôi trào, cảm giác đau lòng cùng tự trách như đàn kiến gặm cắn tim nàng. Nàng chưa bao giờ phạm phải sai lầm như vậy, nàng rõ ràng có cơ hội không để chuyện này xảy ra, mà dù có xảy ra nàng cũng có cơ hội thay đổi mọi chuyện, khiến cho chuyện diễn ra theo hướng có lợi cho mình. Nhưng cái gì nàng cũng không làm, cho nên hiện giờ mới kéo Yến Tuân xuống nước. Nàng sai rồi, có hối tiếc cũng không còn kịp.
Sở Kiều rướn người bò lên lưng ngựa, quất roi giục ngựa chạy như điên theo hướng Yến Tuân vừa biến mất.
“Cô nương!” Hộ vệ cả kinh, vội vàng đuổi theo, lớn tiếng kêu to: “Cô nương muốn làm gì? Thiếu chủ đã phân phó thuộc hạ đưa người trở về thành.”
“Quay lại lấy đầu của Thái tử Biện Đường.” Thiếu nữ lạnh lùng đáp một câu, sau đó lại vung roi thúc ngựa tăng tốc.
……………………………………………………………………………………
Trong màn đêm đen nhánh lờ mờ bóng một con chiến mã đứng trên đường núi hiểm trở, nam tử trên lưng ngựa một thân áo đen, tóc đen nhánh, cũng mang tạo hình che mặt hết sức phổ biến trong buổi tối ngày hôm nay, sau lưng là vô số hắc y nhân tay cầm đao.
Từ xa truyền đến tiếng vó ngựa thanh thúy xen lẫn tiếng mưa rơi, lính do thám tung mình xuống ngựa, quỳ gối trong nước bùn, thấp giọng báo cáo: “Tứ thiếu gia, bọn thuộc hạ đã lần theo đầu mối tìm kiếm nhưng không phát hiện được mục tiêu. Tất cả những kẻ giao đấu với nữ tử bên cạnh mục tiêu đều chết thảm.”
Nam tử nhất thời nhướng cao mày, sắc mặt lãnh khốc, trầm giọng nói: “Nữ tử kia thì sao?”
Viên lính do thám có chút khẩn trương, dập đầu lắp bắp nói: “Bọn thuộc hạ rõ ràng đã gần đắc thủ nhưng không rõ từ đâu lại nhảy ra một đám người áo đen thân thủ rất cao, bọn chúng đã cứu nữ tử kia đi.”
“Người áo đen?”
“Dạ, không phải là người của kiêu kỵ binh lẫn lục doanh quân. Càng không phải là quân giữ thành hay người của Biện Đường.”
Nam tử nhíu chặt mi tâm, thật lâu không nói, một lúc sau mới trầm giọng hỏi: “Nàng bị thương?”
Viên binh sĩ sửng sốt, cẩn thận hồi đáp: “Chuyện này, thuộc hạ cũng không rõ. Bất quá nàng một mình giết hơn mười người của chúng ta, làm mười mấy huynh đệ bị thương, có lẽ hiện tại cũng ổn lắm, cho dù chúng ta không ra tay cũng chưa chắc có thể sống sót.”
Nam tử trầm mặc một hồi lâu, sau đó đột nhiên giơ roi thúc ngựa chạy về phía trước.
Mưa lạnh, sấm chớp cuồng phong, thiết kỵ tung hoàng trên cao nguyên bao la hùng vĩ.
……………………………………………………………………………………
Toàn bộ tướng sĩ đều mặc y phục đen, không có phục sức đặc biệt, không có cờ hiệu riêng, nhân mã hai bên cũng không định tiến lên giới thiệu một phen. Đột nhiên đụng mặt ngay trên đường hẹp khiến đội ngũ hai bên nhất thời có chút lúng túng, tuy có cùng đồng phục, cùng khí chất lạnh lùng nhưng chỉ nhìn cách thức bày bố hàng ngũ cùng vẻ mặt trầm mặc thì cũng biết đối phương là địch chứ không phải bạn. Một cơn gió lạnh thổi đến, thời gian như vô tận, trong bóng tối không ai dám phát ra một lời cùng động đao, hai bên chỉ trầm lặng giữ khoảng cách không tới trăm bước thủ thế, mặc cho mưa to gió lớn đập vào người.
Một tiếng *rắc* giòn tan đột nhiên vang lên, không rõ là tiếng động từ binh khí của bên nào nhưng đó tựa hồ là tiếng ra hiệu, vô số chiến đao đồng loạt rời vỏ, cung tên nhất nhất căng dây nhắm vào phía đối diện, chiến mã dựng thẳng người. Trong khoảng khắc trận chiến hỗn loạn liền nảy ra.
Một tiếng ngựa hí dài đột nhiên truyền lại, thiếu nữ thúc ngựa chạy đến, nhìn thấy dàn trận lạnh lùng giữa hai bên thì nhất thời cả kinh, nhưng ngay sau đó liền tăng tốc tiến lên.
“Đối phương là ai?” Sở Kiều đi đến bên cạnh Yến Tuân trầm giọng hỏi.
Yến Tuân nhăn mày, “Hôm nay muội hành sự quá luống cuống. Nhanh như vậy đã quên hết lời ta vừa nói?”
“Chỉ ta mới có thể tìm được hắn.” Sở Kiều trầm giọng nói: “Huynh muốn diệt trừ hắn thì không nên đuổi ta đi.”
Nam nhân chậm rãi nheo mắt lại, khẽ nghiêng đầu nói: “Nếu muội gặp chuyện không may thì ta giết hắn có ích gì?”
Sở Kiều đau xót trong bụng, kéo kéo ống tay áo của Yến Tuân, thấp giọng nói: “Yến Tuân.”
“A Sở, hiện giờ tâm tình ta không được tốt, muội không nên nói chuyện với ta, ta không muốn trút giận lên đầu muội.”
Sở Kiều còn đang sửng sốt thì Yến Tuân đã thúc ngựa tiến lên phía trước, bóng lưng thẳng tắp mang theo vẻ tiêu điều không nói nên lời. Trong bóng tối nhân số đối phương dường như cũng không ít, người đứng dày đặc như đàn dơi trong đêm đen đang chờ tập kích. Địch nhân trước mặt dĩ nhiên cũng nhìn thấy Sở Kiều chạy tới, nam tử đầu lĩnh nhíu chặt mi tâm, ánh mắt đen như mực nhìn chằm chằm phía đối diện. Lại một cơn cuồng phong thổi qua, kéo theo mưa bụi đập vào người, lạnh lẽo như băng.
Nam nhân càng nhíu chặt mày hơn, cánh tay đột nhiên giơ lên không trung. Tất cả chiến đao liền được tra vào vỏ, cung tên được buông xuống, người của Yến Tuân cảm giác đối phương không có ý địnnh đánh nữa thì cũng buông vũ khí xuống.
Hai bên nhất thời thu lại chiến ý, thấy đối phương không có dị nghị thì cũng không nói lời nào liền thúc ngựa vượt lên. Trong khoảng khắc lướt qua, ánh mắt đôi bên chạm nhau, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sắc bén trên mặt nam tử dẫn đầu.
“Thiếu gia.” Thị vệ tiến lên trầm giọng nói: “Cô gái kia chính là nữ nhân đi theo bên cạnh mục tiêu lúc nãy.”
“Ừ.”
Thị vệ sửng sốt, mặt có mấy phần sốt ruột, “Mười mấy huynh đệ chúng ta chính là bị giết bởi tay nàng.”
“Thích khách còn sợ chết?” Nam tử tà mị giương ánh mắt lạnh như băng, nói: “Ngay cả mục tiêu cũng không rõ là ai, tùy tiện động thủ sai người, ta quả thực rất kỳ quái là ngươi có thể sống tới bây giờ.”
Thị vệ sửng sốt, nhất thời đáp không nên lời. Đột nhiên bầu trời phía trên cánh rừng xuất hiện pháo tín hiệu màu bạc, nam tử dẫn đầu nhướng mày, lập tức đi về phía rừng rậm.
Yến Tuân cũng không tiếp tục tiến vào rừng mà theo ngõ tắt trở về thành Chân Hoàng. Sở Kiều theo ở đằng sau nghi ngờ hỏi: “Chúng ta không đi sao?”
Yến Tuân cau mày, trầm giọng nói: “Muội không nhìn thấy đội nhân mã vừa rồi sao? Nếu ngay cả bọn họ cũng không thể đắc thủ thì chúng ta cũng rất khó khăn.”
“Yến Tuân?”
“Đừng nói nữa. Trở về phủ rồi hãy nói sau.”
Đội ngũ đi đến phía Tây thành Chân Hoàng, ở đó đã có một chiếc xe ngựa bọc vải xanh chờ sẵn. Yến Tuân mang Sở Kiều và mấy người hầu cận nhanh chóng xuống ngựa rồi lên lên xe, chậm rãi đi về phía cửa thành. Trên đường đều có người bí mật tiếp ứng nên bọn họ thần không biết quỷ không hay an toàn lặng lẽ vào thành.
Thời điểm trở lại biệt viện đã là rạng sáng, chân trời nổi lên ánh sáng mờ mờ, sau một đêm mưa rền gió dữ, trời rốt cuộc cũng quang tạnh. Bởi vì Thái tử Biện Đường bị bắt, trong hoàng cung vô cùng tĩnh mịch, chẳng qua bên dưới vẻ tĩnh mịch này có bao nhiêu người có thể thật sự yên giấc thì không thể nói rõ.
Xe ngựa lặng lẽ đi qua cổng, tiến vào biệt rồi dừng lại, Yến Tuân không hề nhìn đến thiếu nữ phía sau liền lập tức xuống xe trước, vừa đi vừa cởi cổ áo ướt đẫm, phiền não đẩy nha hoàn vừa tiến tới đưa khăn nóng ra.
Đám hạ nhân câm như hến, nhận thấy tâm tình của chủ nhân đang hết sức không vui thì đều hoảng sợ quỳ trên mặt đất, cũng không dám thở mạnh dù chỉ một hơi.
Yến Tuân quả thật đang rất tức giận. Hắn giận Sở Kiều từ trước đến giờ luôn hành sự cẩn thận lại đi theo tên hồ ly Lý Sách sâu cạn không rõ kia ra khỏi thành, bực bội nàng quyết định đi mà cũng không cho người báo cho hắn một tiếng, càng khiến hắn tức giận hơn chính là tại sao thời gian dài như vậy mà nàng vẫn không thể trốn thoát, dựa vào thân thủ cùng kinh nghiệm tác chiến trong rừng của nàng, tại sao lại để bị thương nghiêm trọng đến thế, tại sao lại bị bức cảnh tuyệt cảnh như vậy? Hắn không thể tưởng tượng nếu mình đến trễ một bước thì cục diện sẽ ra sao, nàng làm sao trốn thoát khỏi trận thương dày dặc kia?
Rất nhiều nghi vấn tích tụ trong lòng khiến Yến Tuân phi thường tức giận, hắn mím môi ngồi trong đại sảnh mà giận đến xanh mặt, một mực đợi tội nhân phạm sai lầm nghiêm trọng tối hôm qua kia tới giải thích vuốt giận cho mình, lời thoại chất vấn nàng cũng đã được chuẩn bị sẵn trong đầu.
Nhưng lửa giận cháy phừng phừng hồi lâu vẫn không thấy người nọ chủ động đến.
Đã xảy ra chuyện gì?
Yến Tuân càng lúc càng nhíu chặt mày hơn, chẳng lẽ nàng cũng không thèm tự mình giải thích làm hòa mà đã trở về phòng rồi?
Đợi thêm một thời gian khoảng chừng hai ly trà (30 phút), Yến Tuân rốt cuộc không ngồi yên nữa, bật đứng dậy sải bước ra khỏi đại sảnh. Tất cả bọn hạ nhân vẫn còn quỳ trên mặt đất, không một ai dám ngẩng đầu lên hay mở miệng nói chuyện.
Hắn nhanh chóng đi tới phòng Sở Kiều, đẩy cửa phòng ra, vô cùng khí thế quát lên: “Muội ra ngoài cho ta!”
Không có tiếng đáp lời, Yến Tuân cau mày nhìn vào, bên trong không một bóng người. Hắn cẩn thận đi đến trước phòng ngủ, khẽ đập cửa, nhưng vẫn không có người trả lời.
Hiện tại Yến thế tử thật sự tức giận. Xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng nàng cũng không chủ động tới hạ mình giải thích với hắn, chẳng lẽ nàng không biết hắn đã nóng lòng đến độ nào khi biết tin nàng bị ám sát sao? Chẳng lẽ nàng không biết bản thân có ảnh hưởng nghiêm trọng đến cỡ nào đối với đại cục sao? Chẳng lẽ nàng không nhận thấy bản thân đi lại với Thái tử Biện Đường có chút quá thân mật rồi sao?
Hành lang, thư phòng, phòng khách, phòng sưởi, hoa viên. Tất cả mọi nơi đều đến nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Sở Kiều, sắc mặt Yến Tuân càng lúc càng khó coi. Chẳng lẽ nàng thậm chí cũng không nói với hắn một tiếng liền đã trở về thương nghi phường rồi?
“Thế… Thế tử.”
Một tiếng gọi nho nhỏ đột nhiên vang lên ở bên tai, Yến Tuân quay ngoắt đầu lại, chỉ thấy nha hoàn bên người Sở Kiều là Lục Liễu đang e dè đứng ở trước mặt mình, cẩn thận hỏi: “Có phải ngài… có phải là đang tìm Sở cô nương không?”
Yến Tuân nhướng mày, “Nàng đang ở đâu?”
Lục Liễu giơ ngón tay lên nhẹ nhàng chỉ về phía xe ngựa.
Yến Tuân sửng sốt, cau mày đi tới trước xe ngựa hất tung rèm xe, ngay sau đó lập tức sửng sờ, sắc mặt giận dữ dần dần trở nên nhu hòa, tựa hồ có mấy phần buồn cười cùng bất đắc dĩ, cũng có mấy phần đau lòng. Cuối cùng hắn thở dài một tiếng, tất cả lời oán hận cùng lửa giận trong lòng thoáng chốc đã không cánh mà bay.
Suốt một ngày một đêm liên tục đánh giết vào sinh ra tử, cả người đầy thương thích cộng thêm mất nhiều máu tựa hồ như đã tiêu hao hết sức lực của Sở Kiều. Lúc trước còn miễn cưỡng chống đỡ, nhưng vừa nhìn thấy hắn thì tinh thần nàng liền được thả lỏng, xe ngựa còn chưa vào thành nàng đã chìm vào giấc ngủ. Hiện tại y phục dạ hành trên người ướt đẫm, sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, vai nhuốm máu, đầu tóc tán loạn, bộ dạng vô cùng chật vật. Nhưng chân mày nàng lại giãn ra không còn nhíu chặt như trước, giống như cuối cùng cũng được về nhà, không phải e ngại mưa gió bên ngoài nữa.
Lửa giận của Yến Tuân như trôi theo dòng nước chảy, hắn đau lòng nhăn mày, cẩn thận đưa tay ôm lấy thiếu nữ nhẹ bỗng như mèo con đã thu gọn mọi nanh vuốt sắc bén. Nàng an tĩnh nằm trong ngực hắn, nửa điểm cũng không nhìn ra nàng là nữ tử xuống tay giết người nhanh gọn kia.
Cảm giác được ấm áp cùng hơi thở quen thuộc khiến người an lòng, Sở Kiều ngủ càng sâu, không hề muốn tỉnh lại. Cơ thể nàng khẽ giật giật khiến Yến Tuân cả kinh, nhưng nàng cũng không mở mắt ra mà chỉ động đậy tìm tư thế thoải mái, sau đó lại tiếp tục ngủ say.
Nam nhân trên mặt có mấy phần buồn bực, lẩm bẩm nói: “Gây ra chuyện lớn như vậy, định thế này vượt ải sao?”
Thiếu nữ trong ngựa vẫn không động, dường như đã tự động cởi bỏ toàn bộ phòng vệ trên người. Yến Tuân ôm Sở Kiều đứng hồi lâu, đột nhiên bất đắc dĩ thở dài rồi nhấc chân đi về phía phòng nàng.
Ra lệnh cho nha hoàn chuẩn bị nước nóng tắm cho nàng, gọi đại phu đến, mọi chuyện tuần tự diễn ra mà đương sự vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Yến Tuân đứng ở đầu giường thiếu nữ đang ngủ say, nhìn vết thương dữ tợn trên vai nàng mà đau lòng nhíu chặt chân mày, đưa tay sờ nhẹ lên khuôn mặt tinh tế, bất đắc dĩ thở dài, “Chờ muội tỉnh lại sẽ tính sổ với muội sau, nếu như lúc đó ta vẫn còn giận.”
Dứt lời hắn liền nhẹ nhàng khéo chăn phủ kín người thiếu nữ, vuốt ve tóc trên trán nàng rồi xoay người ra khỏi phòng.
Cửa phòng vừa được đóng lại thì thiếu nữ đang ngủ say nhất thời mở mắt, cẩn thận nhìn chung quanh một vòng, sau đó thở dài ra một hơi.
Không ai bị cởi hết y phục ném vào bồn tắm mà còn có thể ngủ được, ngay từ lúc được Yến Tuân ôm xuống khỏi xe ngựa thì nàng đã tỉnh, chỉ là một mực cố không mở mắt mà thôi.
Đầu vai tuy đã được bôi thuốc nhưng vẫn ẩn ẩn đau, Sở Kiều chậm rãi ngồi dậy, bụng đói đến cồn cào nên đành xuống giường đi đến cạnh bàn. Nhìn một vòng không thấy chút điểm tâm nào thì đành chau mày rót trà bưng lên uống một hớp. Nước trà lạnh như băng vô cùng khó uống, hiển hiện là trà mấy ngày trước.
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Sở Kiều cả kinh, vội vàng bò lên giường nhắm mắt giả vờ còn đang ngủ. Cửa phòng bị đẩy ra, mùi thơm thức ăn phảng phất tràn đến, Yến Tuân bưng một khay đầy những món xào thơm ngon cùng cơm nóng hôi hổi bước vào. Hắn liếc nhìn cái chăn có chút xộc xệch trên người Sở Kiều, trong nháy mắt như hiểu ra, nhưng vẫn lặng lẽ đặt khay lên bàn, sau đó liền đi ra ngoài.
“Khi nào nguyện ý tỉnh lại thì đến thư phòng tìm ta.”
Bên tai truyền đến giọng nam trầm trầm, Sở Kiều buồn bực mở mắt ra, bất đắc dĩ thở dài.
Là phúc không phải họa, là họa tất tránh không khỏi. Nàng nghe lời đứng dậy, ăn một bữa no rồi nghiên người ngủ một giấc say.
Giải thích? Nói sau đi! Bây giờ nàng chỉ muốn đánh một giấc.
Mộng dài đến đâu cũng có lúc phải tỉnh dậy, ngày qua rồi đêm cũng qua, khi mặt trời lại lên cao thì nàng biết mình cũng tránh không khỏi nữa. Thu hết dũng khí, Sở Kiều đẩy cửa thư phòng ra.
Bên trong thư phòng yên tĩnh không một bóng người, Sở Kiều cau mày nhìn một vòng, thấy dưới bình phong lộ ra một đôi giày trắng dùng đi trong phòng thì biết Yến Tuân đang ở sau bình phong.
“Ừm, khụ.” Sở Kiều cố tình thấp giọng khụ một tiếng nhưng người bên trong vẫn không chút phản ứng nói ra nửa câu.
Sắc mặt Sở Kiều có chút khó coi, xem ra lần này Yến Tuân thật sự giận. Lúc trước nàng cũng từng có mấy lần không nghe lời hắn một mình hành động, sau đó trở về vòng vo né tránh một lát thì hắn liền hết giận.
Nhưng lần này dường như không giống vậy, nàng cắn nhẹ môi dưới, chậm rãi nói: “Yến Tuân, ta biết mình lần này sai rồi, xin lỗi.”
Yến Tuân vẫn như cũ không nói gì, Sở Kiều bất đắc dĩ đành phải tiếp tục: “Ta không nên theo đi Lý Sách ra khỏi thành. Biết rõ hắn sẽ có chuyện nhưng lại không đề phòng nguy hiểm, không nhận rõ tình thế. Nhưng ta chỉ muốn tiếp cận hắn để hiểu thêm về nội chính Biện Đường, nhân tiện thám thính cách nhìn của hoàng thất Biện Đường đối với nô lệ, Đại Đồng Hành luôn muốn thành lập thêm một nhánh ở Biện Đường nên ta muốn dò la một chút. Ngoài ra cũng biết thái độ của hoàng thất Biện Đường đối với Bắc Yến, tương lai sau khi chúng ta thoát khỏi Đại Hạ, có được sự ủng hộ của Biện Đường sẽ trợ lực rất lớn.”
Yến Tuân vẫn một mực không nói gì, Sở Kiều bắt đầu khẽ nhíu mày, khóe miệng mấp máy tiếp tục nói: “Ta biết mình không nên cứu hắn sau khi đụng độ thích khách, nên nhân cơ hội giết chết hắn. Mấy lần có cơ hội hạ thủ nhưng ta đều làm không thành, ta không nên vô duyên vô cớ bỏ lỡ cơ hội vực dậy Bắc Yến tốt như thế. Còn liên lụy huynh phải ra khỏi thành cứu ta, phải vận dụng đến cả lực lượng sát thủ của Đại Đồng Hành, ta biết mình lần này đã gây ra đại họa rồi.”
Yến Tuân vẫn không nói nửa lời, Sở Kiều càng lúc càng không thoải mái trong lòng, cau mày nói:“Yến Tuân, ta đã giải thích hết lời mà huynh còn không chịu tha thứ cho ta?”
“Cô nương!”
Tiểu nha hoàn Lục Liễu đột nhiên đẩy cửa ra, kêu lên: “Thế tử mời người đến ăn cơm!”
“Gì cơ?” Sở Kiều sửng sốt, mặt có mấy phần kinh ngạc, “Hắn? Ở phòng ăn?”
“Dạ.” Tiểu nha hoàn có chút sợ hãi, nói: “Nô tỳ cũng không chú ý là Thế tử vừa mới ra ngoài.”
Trong thoáng chốc sắc mặt Sở Kiều liền trở nên hết sức khó coi, bước đến sau bình phòng thì phát hiện chỉ có một đôi giày. Nàng cầm đôi giày lên tức giận ném xuống đất, bực bội nói với tiểu nha hoàn: “Sao lại ném đồ đạc lung tung như thế? Nuôi các ngươi còn có ích lợi gì chứ?” Dứt lời liền xoay người rời khỏi thư phòng.
Tiểu nha hoàn ủy khuất nhặt đôi giày lên, nghẹn miệng nói: “Giày này vẫn luôn để ở đây mà.”
Trong phòng ăn, Yến Tuân đang ngồi cạnh bàn cơm, nhìn thấy Sở Kiều nổi giận đùng đùng đi tới thì từ tốn ngẩng đầu lên, đuôi lông mày khẽ nhướng, sau đó điềm nhiên hỏi: “Tỉnh rồi?”
Sở Kiều nhìn hắn một cái, không nói gì mà chỉ đi tới ngồi xuống trước bàn bắt đầu ăn cơm, thậm chí còn huơ đũa khua chén leng keng.
Yến Tuân khẽ cau mày, “Muội làm sai mà còn bày thái độ như vậy?”
Lúc này A Tĩnh trùng hợp đi vào phòng ăn, vẻ mặt quỷ dị nhìn Sở Kiều một cái rồi đến bên cạnh Yến Tuân nhỏ giọng rỉ tai mấy câu. Yến Tuân nghe xong thì mặt lộ chút kỳ quái nhưng cũng không nói gì mà chỉ tiếp tục ăn cơm. Ăn cơm xong, hạ nhân thu dọn chén đũa, i dâng trà lài mới pha lên rồi đều lui xuống.
Yến Tuân nâng ly trà lên uống một hớp, từ tốn nói: “Lý thái tử không có chuyện gì, người của kiêu kỵ binh đã tìm được hắn. So với ta và muội, hắn còn trở về cung sớm hơn cả chúng ta.”
Sở Kiều trầm mặc không nói, cúi đầu thành thật uống trà.
“Hắn đem chuyện muội anh dũng cứu mình báo cáo lên với Hạ hoàng, khiến hoàng thượng vô cùng ngợi khen muội, đưa đến rất nhiều ban thưởng, hơn nữa còn đặc cách cho muội tiếp tục dưỡng thương, tạm thời không cần trở về thượng y phường công tác.”
“Tạm thời vẫn chưa tìm được thích khách, trong thành hiện giờ vô cùng hỗn loạn, ngay cả giá xa của Công chúa Hoài Tống cũng dời ngày vào thành.” Nói tới đây, Yến Tuân đột nhiên cười một tiếng, ôn hòa nói: “A Tinh nói khi nãy bọn hạ nhân vừa gặp nàng ở trong thư phòng của ta thì thầm gì đó, nàng nói gì thế?”
“Ta thì thầm cái gì, sao phải nói cho huynh biết?”
Yến Tuân sửng sốt, đây là lần đầu tiên nghe Sở Kiều dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với mình, hắn khẽ cười một tiếng, nói: “A Sở, muội làm sao vậy? Sao lại giống như một tiểu hài tử thế? Không giống muội chút nào.”
“Vậy thì ta nên thế nào?” Sở Kiều chợt đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: “Cả ngày phải e dè cẩn trọng? Là người thì ai chẳng phạm sai lầm, ta cũng là người vậy. Yến Tuân, dù gì ta cũng đã nói lời xin lỗi.”
Yến Tuân dở khóc dở cười, “A Sở, ta còn chưa nói gì muội mà, huống chi muội cũng còn chưa nói xin lỗi.”
Sở Kiều nghẹn đã lâu nên bộ dáng có chút bất cần, nói: “Ta đây bây giờ nói xin lỗi có được chưa? Yến thế tử, ta biết sai rồi, đã làm phiền người nhiều, ta cũng nên rời đi, chúng ta sau này không vướng bận nhau nữa.”
“Đứng lại!” Yến Tuân đột nhiên lạnh giọng quát lên, bật người đi đến trước mặt Sở Kiều, trầm giọng nói: “Muội rốt cuộc quậy cái gì? A Sở, muội chưa từng như vậy, cũng không nên như vậy!”
Sở Kiều có chút chua xót trong bụng, cảm xúc tích tụ cả ngày nhất thời bùng phát, vành mắt hồng lên nhưng vẫn quật cường nói: “Bởi vì ta chưa từng làm chuyện gì sai, cũng chưa từng làm vướng chân huynh cho nên chỉ một lần thì huynh liền không thể tha thứ cho ta sao?”
Yến Tuân nhất thời ngây ngẩn cả người, Sở Kiều ngửa đầu lên, hai mắt hồng hồng trên khuôn mặt nho nhỏ, “Một ngày một đêm, ta không biết phải nói thế nào với huynh. Ta cũng oán hận chính mình vì sao lại khinh nhường, vì sao lại mềm lòng do dự như vậy. Ta suýt nữa làm hỏng đại sự, ta suýt chút nữa đã hại chết huynh, ta bỏ lỡ thời cơ tốt như vậy. Yến Tuân, ta tự biết mình sai rồi, ta vốn phải giúp đỡ huynh nhưng hiện giờ lại đang vướng chân huynh, ta hối hận có được không? Ta không biết nên làm thế nào đối mặt với huynh, làm sao đối mặt với bọn A Tinh. Tại sao ta có thể phạm sai lầm như vậy?”
“A Sở, đừng nói nữa.”
“Chúng ta bị đã chết rất nhiều người, bên ngoài nhất định cũng có người chỉa hoài nghi lên người huynh. Huynh ẩn nhẫn che giấu nhiều năm như vậy nhưng lại suýt thất bại chỉ vì ta, ta…”
“A Sở!” Yến Tuân đột nhiên ôm lấy Sở Kiều, sắc mặt ngưng trọng, mày kiếm chau lại, đặt cằm trên đỉnh đầu nàng, trầm giọng nói: “Là ta không tốt, ta nên sớm đi nhìn muội, không nên để muội suy nghĩ lung tung như vậy.”
Sở Kiều tựa vào trong ngực Yến Tuân, cảm thụ hơi ấm từ trên người hắn, hai mắt càng hồng tợn, nước mắt như chực rơi.
“A Sở, ta không có trách muội, ta không sợ nguy hiểm, không sợ hoài nghi, những điều muội vừa nói ta đều không sợ. Ta chỉ tức giận muội để bản thân bị thương, giận muội để mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, tức muội hành sự cũng không thương lượng trước với ta mà lại tự minh đâm đầu vào hang cọp. A Sở, ta và muội nhiều năm đồng sinh cộng tử, ta sao lại có nửa câu oán hận với muội? Ta chỉ tức giận mình năng lực không đủ, không cách nào bảo vệ muội, để muội bị khi dễ mà không thể đứng ra chắn ở trước mặt muội trước tiên.”
“Ta không muốn trêu muội, cũng không còn giận muội. Ta cả đêm cũng ngủ không ngon, ta quả thật rất sợ hãi, vạn nhất ta tới trễ một bước thì muội sẽ như thế nào? Nếu những kẻ đó thật giết muội rồi, ta phải làm sao? Ta không dám nghĩ tới kết quả nhưng ta biết, khi đó ta sẽ không có biện pháp khống chế mình, ta cũng sẽ không thể tưởng tượng bình sẽ làm ra đến chuyện gì trong tình huống đó. A Sở, muội thật hù chết ta, lúc nhìn thấy muội bị thương ta quả thật chỉ muốn giết người.”
Sở Kiều mím chặt khóe miệng, vươn tay ôm eo Yến Tuân, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, lại đi phát hỏa lên người huynh.”
Yến Tuân thở dài, “Ta cũng hiểu muội chẳng qua là đau lòng, đều tại ta không kịp thời nói cho muội biết, tối qua người của chúng ta không ai bị giết, chỉ có vài người bị thương nhẹ nhưng cũng kịp lui ra. Còn nữa, không có ai biết ta ra khỏi thành, muội không cần phải lo lắng.”
Sở Kiều rời khỏi ngực Yến Tuân, đột nhiên có chút thẹn thùng, đã nhiều năm nàng chưa bao giờ luống cuống, đột nhiên mất khống chế như vậy thật sự không thể giải thích được. Yến Tuân nói đúng, từ khi bị phục khích nàng luôn một mực hối hận, sợ sẽ liên lụy Yến Tuân, sợ hắn sẽ ra khỏi thành tìm mình, sợ hành tung của Đại Đồng Hành bại lộ. Kết quả, tất cả chuyện nàng lo sợ không có cái nào xảy ra. Nàng luống cuống có lẽ là vì nàng không mặt mũi đối mặt với thất bại của bản thân. Trong hoàn cảnh hiện giờ của bọn họ, thất bại chính là chờ chết, nàng có thể tự sát nhưng không thể lôi kéo người khác cùng chết.
“Yến Tuân, về sau ta sẽ rất mực cẩn thận.”
Yến Tuân bất đắc dĩ cười một tiếng, giữ bả vai nàng, “Muội không cần đi đâu hết, ngoan ngoãn ở bên cạnh ta là tốt rồi, chờ ta dẫn muội rời đi.”
Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Yến Tuân, chỉ một thoáng có chút hoảng hốt. Một đêm chém giết đã khiến nàng vạn phần mệt mỏi, cơ thể vừa được buông lỏng thì căng thẳng nặng nề liền chạy lên não. Nhưng có mệt hơn nữa thì bọn họ cũng không có thời gian nghỉ ngơi, bọn họ vẫn còn chưa rời khỏi đây, hoàng thành canh phong cẩn mật khắp nơi đều là bẫy rập, không biết khi nào sẽ khiến mình thiệt mạng. Nàng không có phép bản thân lại phạm sai lầm như vậy thêm lần nào nữa.
“Được rồi, chúng ta nắm tay giảng hòa, có thể ăn cơm tử tế rồi.”
Sở Kiều sửng sốt, “Không phải mới vừa ăn xong sao?”
“Là ta ăn xong, muội có ăn mấy đâu.”
Sở Kiều toàn thân đầy vết thương, bụng cũng không buồn ăn lắc đầu nói: “Ta ăn không vô, không ăn đâu.”
“Ăn không vô cũng phải ăn.” Yến Tuân ra lệnh cho hạ nhân bày một bàn thức ăn lên, an vị ngồi một bên nhìn Sở Kiều ăn cơm.
Sở Kiều bị hắn nhìn đến không thoải mái, cau mày hỏi: “Huynh không có chuyện gì khác để làm sao?”
Yến Tuân cười nói: “Hôm nay toàn bộ người trong thành đều bận rộn nhiều việc, chỉ có ta nhàn nhã nhất. Sáng nay Trưởng công chúa Hoài Tống vào thành, văn võ bá quan đều đi đón rồi.”
“Trưởng công chúa Hoài Tống, Nạp Lan Hồng Diệp?” Sở Kiều lẩm bẩm, “Huynh có gặp qua nàng?”
Yến Tuân gật đầu, “Nhiều năm trước từng có gặp qua một lần.”
“Nghe nói nàng rất lợi hại.” Sở Kiều thấp giọng cảm thán rồi không nói thêm gì khác.
Yến Tuân gặp một miếng thịt vào trong chén nàng, nói: “Ăn nhiều một chút, muội quá gầy.”
Sở Kiều khẽ mỉm cười, tâm tình thoải mái nên cũng ăn được nhiều cơm hơn bình thường.
Mới vừa cơm nước xong, bên ngoài đột nhiên có tiếng ầm ĩ huyên náo, Sở Kiều nhướng mày, A Tinh vội vàng chạy vào báo: “Thế tử, hoàng thượng có chỉ bảo người đến tiền điện dự tiệc.”
Yến Tuân nhướng mày, “Đại yến đón gió tẩy trần?”
A Tinh gật đầu, đáp: “Dạ phải.”
Yến Tuân đứng dậy nói: “A Sở, muội nghỉ ngơi tử tế, đến tối ta sẽ về.”
“Không được, hoàng thương còn hỉ danh muốn cô nương cũng cùng tham dự.”
“Ta?” Sở Kiều sửng sốt, không ngờ hoàng đế lại chủ động triệu nàng. Phải biết rằng cấp bậc tầng lớp ở Đại Hạ nghiêm mật đến cỡ nào, lần trước nếu không phải Lý Sách càng quấy thì nàng cả đời cũng không có cơ hội bước vào tiền điện.
“Hẳn là bởi vì muội cứu Lý thái tử, A Sở, thương thế của muội ra sao, có đi được không?”
Sở Kiều đứng dậy, gật đầu: “Vô luận thế nào cũng phải đi một chuyến. Ta về thay y phục trước.”
Sau một nén nhang (1 tiếng), Sở Kiều và Yến Tuân cùng lên xe ngựa, chậm rãi đi về phía tiền điện.
Hôm trước mưa lớn một trận cung Thịnh Kinh rực rỡ hẳn lên, thảm cỏ non mới nhú xanh mượt. Sở Kiều một thân cung trang xanh nhạt cùng áo ngắn trắng thuần, không quá hoa lệ cũng không quá đơn sơ, hoàn toàn phù hợp với thân phận nữ quan của mình.
Yến Tuân ngồi ở bên cạnh thấy nàng có chút không được tự nhiên thì khẽ cười một tiếng, kéo tay nàng chậm rãi nói: “Có ta ở đây rồi, đừng sợ.”
Sở Kiều cười một tiếng, đang muốn mở miệng nói thì xe ngựa đột nhiên giật một cái khiến nàng chúi nhũi vào trong ngực Yến Tuân.
Yến Tuân cả kinh, vội vàng đỡ nàng dậy, khẩn trương hỏi: “Có đụng phải vết thương không?”
Sở Kiều lắc đầu, Yến Tuân ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Có tiếng của A Tinh bên ngoài truyền vào, “Thế tử, là xa giá của công chúa Hoài Tống.”
Yến Tuân sửng sốt, “A Tinh, nhường đường.”
Một trận tiếng vó ngựa chậm rãi truyền đến, binh lực Hoài Tống không mạnh nhưng đất nước giàu có và đông đúc, trước giờ vốn là đối tượng mượn lực của Đại Hạ, quan hệ với Đại Hạ còn thân cận hơn mấy phần, chỉ nhìn đội ngũ nghênh đón Công chúa thì biết.
Chỉ chốc lát sau đoàn xe đã đi tới, xe ngựa của Yến Tuân nép vào ven đường nhường lối. Không ngờ xe ngựa của công chúa Hoài Tống đột nhiên ngừng lại, một đặc phái viện tiến lên nói: “Công chúa chúng ta có lời muốn hỏi đối diện là xe của Thế tử Bắc Yến?”
A Tinh đang định đáp lời thì Yến Tuân đã vén rèm lên nói với đặc phái viên: “Chính là bổn vương, không thể lên trước nghênh đón Công chú quả thật thất lễ, mong Công chúa thứ lỗi.”
“Yến thế tử không cần đa lễ.” Một thanh âm ôn hòa thoải mái vang lên, rèm xa giá ở đối diện chậm rãi được vén lên, một nữ tử che mặt nhìn không rõ dung mạo, chỉ nghe giọng nói mềm mại như nước, nhìn không giống Trưởng công chúa sắc bén quyết đoán trong truyền thuyết.
“Năm đó từ biệt đã là mười năm, Thế tử phong thái vẫn như cũ, Hồng Diệp sâu sắc vui mừng.”
“Từ biệt mười năm, Công chúa điện hạ còn nhớ rõ bổn vương, thật khiến bổn vương thụ sủng nhược kinh (được quan tâm mà lo sợ).
Nạp Lan Hồng Diệp cười nhạt, nói: “Chỉ cần gặp qua Thế tử một lần thì cũng rất khó quên được, Thế tử cần gì phải tự hạ thấp mình?”
Yến Tuân cung kính đáp lễ, “Công chúa quá khen.”
Nạp Lan Hồng Diệp gật đầu rồi buông màn xe xuống, người hầu đi lên phía trước nói: “Công chúa chúng ta mời xa giá của Yến thế tử đi trước.”
Yến Tuân lắc đầu, nói: “Ở xa tới là khách, Công chúa thân phận tôn quý, Yến Tuân sao dám đi trước.”
Một hồi sau người hầu kia lại tiến đến nói: “Công chúa chúng ta cám ơn Yến thế tử. Có cơ hồi ngày khác sẻ gặp mặt tạ ơn.” Dứt lời cỗ xe lại chậm rãi lăn bánh.
Sở Kiều nói: “Công chúa Hoài Tống này quả thật rất khách sáo.”
Yến Tuân lắc đầu, “Bách gia Chu Tử đều từ Hoài Tống, Hoài Tống từ trước đến nay luôn rất coi trọng lễ giáo.”
Sở Kiều xem thường, “Ta thấy là nàng xem trọng huynh thì đúng hơn.”
Yến Tuân cười một tiếng, cũng không đáp lời. Cỗ xe tiếp tục lăn bánh đi tiếp, chẳng qua chỉ một mực giữ khoảng cách nhất định với xa giá phía trước. Ngay lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một trận kêu gào, Sở Kiều cùng Yến Tuân đồng thời nhướng mày, nghe được phía sau vang lên tiếng kêu khàn khàn chói tai, “Xe ngựa phía trước, chờ một chút!”
A Tinh thăm dò ló đầu vào, âm trầm báo: “Điện hạ, cô nương, là Lý thái tử ở phía sau.”
Sở Kiều nhất thời cau mặt, sắc mặt Yến Tuân cũng thực khó coi. Sở Kiều vừa muốn lên tiếng thì Yến Tuân đã giữ vai nàng lại, trầm giọng nói: “Muội ở đây chờ ta, ta đi xuống gặp hắn.”