[Dịch]Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 91 : Oan gia gặp lại
Ngày đăng: 01:03 19/09/19
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Kiều vẫn chưa thể quyết định sẽ rời đi hay không. Đại Hạ và Biện Đường kết thông gia đã khiến nội loạn dần bình ổn, gần đây còn nghe nói sắp tới Hạ hoàng sẽ dời trở về thành Chân Hoàng từ Vân Đô. Sau khi ổn định tình hình, Đại Hạ nhất định sẽ tấn công Bắc Yến để duy trì tôn nghiêm của đế quốc. Suốt ba trăm năm, đây là lần đầu tiên hoàng triều Đại Hạ chịu đả kích trầm trọng như vậy, Bắc Yến sắp phải tiếp nhận cơn giận ngút trời đến mức nào, không cần nghĩ cũng có thể đoán được. Trước lúc đó, nàng nhất định phải trở về Bắc Yến, cùng Yến Tuân kề vai chiến đấu.
Nhưng nàng cũng không thể cứ như vậy mà bỏ mặc các tỷ tỷ Kinh gia. Đây chính là nguyên tắc xử sự của Sở Kiều, nàng có thể độc ác với kẻ địch, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng đối với người thân và bằng hữu, nàng luôn một mực hết lòng đối đãi. Cho dù hiện tại nàng và người Kinh gia không có liên quan nhưng ban đầu chính là Lâm Tích đưa tay tương trợ khi nàng gặp nạn, Hiệp Tương vô cùng yêu thương chăm sóc nàng, hơn nữa thân thể này của Kinh Nguyệt Nhi cũng khiến nàng sinh ra ý thức trách nhiệm không thể kháng cự.
Là một đặc công cấp quốc gia, tiêu chuẩn tiên quyết có lẽ không phải là kỹ thuật cùng thủ đoạn bậc nhất, không phải kỹ năng quân sự vượt trội, không phải thân thể mạnh mẽ hay kinh nghiệm chiến đấu phong phú mà là có tinh thần trách nhiệm cao. Người chiến sĩ nhất định phải giữ lòng trung thành tuyệt đối với tổ chức, với chiến hữu, với cấp trên và quốc gia của mình. Chỉ có như vậy thì họ mới có thể kiên trì bền bỉ chiến đấu trong mọi tình huống cùng hiểm cảnh. Đây chính là lý do vì sao nhóm đặc công nước M với trang bị công nghệ cao cùng nguồn tài phú khổng lồ luôn bại dưới tay tổ chức Mossad của Israel, vấn đề chỉ là vì Mossad được thiết lập tựa trên nền tảng tôn giáo, người của họ đều có lòng trung thành cao độ với quốc gia và tín ngưỡng tôn giáo son sắt. Điểm này khiến bọn họ rất khó có bất kỳ dao động hay làm ra chuyện phản bội tổ quốc.
*Chú thích: Mossad là một trong ba cơ quan tình báo quốc gia chính của Israel, chịu trách nhiệm thu thập thông tin tình báo, chống khủng bố, tiến hành các chiến dịch bí mật như các hoạt động bán du kích, và hỗ trợ aliyah (hoạt động di cư quay trở về quê hương của người Do Thái) tại những nơi hoạt động này bị ngăn cấm. Hai tổ chức còn lại là Aman (tình báo quân đội) và Shin Bet (an ninh nội địa).
Và Sở Kiều chính là giống như vậy. Mặc dù nàng không có tín ngưỡng tôn giáo, nhưng lại có quan niệm kiên định với nhân sinh. Vô luận là làm chuyện gì, nàng luôn tuân theo quy tắc mình đã đặt ra. Đó cũng chính là lý do mấu chốt vì sao ban đầu nàng lại liều mình xông vào thành Chân hoàng cứu quân của trấn phủ sứ Tây Nam.
Theo Sở Kiều được biết, Chiêm phủ sẽ dừng lại ở thành Ổ Bành hai ngày rồi mới đi đến Đường Kinh. Trong hai ngày này, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp cứu các tỷ muội Kinh gia ra khỏi đây.
Khi trời còn chưa sáng thì đã có người nhỏ giọng gõ cửa, Sở Kiều ngồi bật dậy, mặc xong áo ngoài liền ra mở cửa khoang thuyền. Kinh Tử Tô co ro đứng ở cửa, phía sau là một cô gái tuổi không lớn, cũng chỉ khoảng hai mươi, mi thanh mục tú, tuy không xinh đẹp bằng Tử Tô nhưng dáng người rất đẹp, có lồi có lõm, dù mặc y phục nô bộc nhưng cũng khó giấu được vẻ yểu điệu.
“Nguyệt Nhi, có quấy rầy muội không, chúng ta tới hơi sớm một chút.” Kinh Tử Tô rụt vai, xoa xoa hai bàn tay, ngại ngùng cười nói.
Sở Kiều lễ phép lắc đầu, nói: “Mau vào đi, ta cũng đã tỉnh từ lâu.”
“Thái Tần tối qua đi ra ngoài cùng với Ngũ tiểu thư đến giờ còn chưa trở lại, chờ muội ấy trở lại rồi tỷ sẽ dẫn đến gặp muội sau.”
Lương Thiếu Khanh đứng ở một bên, có chút ngạc nhiên nhìn hai người Tử Tô, thấy cái nàng nhìn sang mình thì luống cuống chắp tay, nói: “Chào hai vị cô nương, tại hạ Lương Thiếu Khanh, tên chữ…”
“Đừng dài dòng, ra ngoài canh chừng cho chúng ta.” Sở Kiều lạnh lùng ngắt lời.
Lương Thiếu Khanh sửng sốt, đang định phản đối nhưng nhìn thấy Sở Kiều dựng lông mày lên thì nhất thời xìu xuống, đành tiu nghỉu đi ra ngoài, vừa đi vừa nhỏ giọng lầm bầm: “Quả thật quen biết không ít.”
Nhìn cửa được đóng lại, Sở Kiều chợt nở nụ cười, nhường đường: “Hai vị tỷ tỷ mời ngồi.”
“Nguyệt Nhi, đây là Cẩm Liêm nhà Tứ thúc, lúc muội còn nhỏ từng ôm muội đi chơi, nhớ không?”
Sở Kiều chỉ có thể cười hai tiếng, làm sao mà nhớ được chứ, chưa nói tới chuyện nàng là đồ giả tá thi hoàn hồn vào cơ thể này, cho dù thật sự là Nguyệt Nhi cũng e sẽ không nhớ được chuyện lúc nhỏ như vậy. Ba người ngồi cùng một chỗ nhất thời không biết nói gì khiến không khí có chút lúng túng. Cẩm Liêm tựa hồ là người hướng nội, chỉ thỉnh thoảng âm thầm dùng khóe mắt liếc nhìn Sở Kiều chứ không dám mở miệng bắt chuyện. Sở Kiều nhìn kỹ thì thấy thân hình nàng khá gầy, bên dưới cổ áo dường như có dấu roi quật, mặc dù đã cố gắng dùng áo che giấu nhưng vẫn bị lộ ra một góc nhỏ.
Xem ra cuộc sống của các nàng cũng không tốt. Sở Kiều im lặng ghi nhớ ở trong lòng, càng thêm nung nấu ý định phải dẫn bọn họ rời khỏi đây.
Cẩm Liêm nhìn quanh một lần, đột nhiên hé môi cười cười, rụt rè nhỏ giọng nói: “Nguyệt Nhi, chỗ này của muội thật là tốt, có giường có cửa sổ, chăn cũng rất dày.”
Tử Tô cũng cười nói: “Nguyệt Nhi còn nhỏ tuổi nhưng có bản lãnh. Hôm qua tỷ về nói với Cẩm Liêm rằng thiếu niên chỉnh cho đám người Trần Song một trận chính là muội muội của chúng ta, muội ấy còn không chịu tin. Nhưng thật ra mà nói, đến tỷ vẫn còn không dám tin, cứ như là đang nằm mơ vậy. Nguyệt Nhi, muội có học võ công, đúng không?”
“Ừm.” Sở Kiều gật đầu, nói: “Có học mấy chiêu phòng thân.”
Cẩm Liêm dạn dĩ nói: “Muội không biết chứ, ngày đó toàn bộ đám người Trần Song bị nhốt lại, tất cả mọi người đều vui mừng chết đi được.”
“Thảo nào Nguyệt Nhi vừa vào liền được ở trong khoang trên, quả nhiên chính là vì có bản lãnh.”
Sở Kiều thấy hai người vui vẻ thì cũng thấy ấm áp trong lòng, nàng ôn hòa hỏi: “Tử Tô tỷ, hiện tại hai người làm công việc gì? Đang ở đâu?”
“Công việc chính của chúng ta là quét dọn lau chùi, đang ở khoang dưới, tháng trước ở khoang hai mươi người chung một giường, nhưng vài ngày trước đã chuyển sang khoang cho mười hai người rồi. Đó là nhờ có Thái Tần mới được vậy, hiện giờ muội ấy là nha hoàn bên người Ngũ tiểu thư, rất được lòng chủ nhân.”
“Thế à?” Thấy các nàng nói năng vô cùng hưng phấn, Sở Kiều cũng lơ đễnh phụ họa theo, “Giỏi thật.”
Tử Tô nói tiếp: “Thì đấy, vài ngày trước Ngũ tiểu thư còn cho Thái Tần một bộ y phục bằng tơ lụa. Tỷ đã rất nhiều năm cũng không sờ đến chất vải mềm mịn như vậy. Tiểu thư rất thích Thái Tần, muội ấy thật tốt số. Nói không chừng trong tương lai tiểu thư cao hứng sẽ cho muội ấy một hôn sự tốt, chỉ cần có thể gả cho phu xe chính hay đầu bếp chính thì đời này không phải lo nữa rồi.”
Sở Kiều mỉm cười dịu dàng, đột nhiên có chút chua xót trong lòng, nhìn vết thương trên người Tử Tô và Cẩm Liêm thì khẽ thở dài, xoay người lấy thuốc trị thương lần trước còn dư lại ở trong hòm ra, nói: “Đừng nói chuyện người khác nữa, đến đây để ta bôi thuốc cho hai tỷ.”
Kinh Tử Tô nhất thời sửng sốt, có chút lúng túng muốn che giấu nhưng vết thương đều ở trên mặt và cổ, muốn che cũng che không hết, đành ngượng ngập cười cười: “Hôm trước có làm sai chút chuyện nên mới bị phạt, còn liên lụy Cẩm Liêm đỡ đòn cho ta mấy bận. Không sao đâu, sẽ khỏi nhanh ấy mà.”
Ở đâu cũng có chuyện quý tộc chèn ép thường dân, còn thường dân thì sẽ ức hiếp nô lệ, ngay cả giữa nô lệ với nhau cũng có phân chia cao thấp.
Sở Kiều cũng không nói gì, chỉ kéo nàng sang vừa bôi thuốc vừa nói: “Các tỷ tỷ, hai người định làm nô lệ cả đời? Chưa từng có ý muốn rời đi sao?”
“Rời đi?” Tử Tô sửng sốt, mù mờ hỏi: “Rời đi đâu?” Chúng ta không có giấy tờ tùy thân, không có tiền cũng không có người thân có thể nương tựa, đi ra ngoài không phải sẽ lại bị bắt sao? Chủ khác chưa chắc đã tốt hơn Chiêm gia. Thật ra Chiêm gia đối đãi với nô bộc rất tốt, trừ Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư tính tình có hơi xấu, còn lại đều rất tốt, Tử Du thiếu gia thì càng hiền lành hơn.”
Nói đến đây, Tử Tô đột nhiên sững người, quay ngoắt lại, hỏi: “Nguyệt Nhi, không phải muội định bỏ trốn đấy chứ?”
Sở Kiều sửng sốt, vội vàng lắc đầu.
“Vậy thì tốt.” Tử Tô sờ sờ đầu Sở Kiều, nói: “Dù muội có bản lãnh nhưng cũng không thể hành sự lỗ mãng. Ban đầu có thể được Tử Du thiếu gia mua về thì khó nói liệu tương lai sẽ lại bị bắt bán nữa hay không. Thế đạo là vậy, sẽ không cho tỷ muội chúng ta đường sống. Chúng ta khó khăn lắm mới có thể gặp lại, ngàn vạn lần không được mạo hiểm. Tỷ bây giờ chỉ hy vọng chúng ta có thể cùng nhau sống thật tốt, cẩn thận hầu hạ chủ tử, không phạm sai lầm lớn là được.”
“Đúng vậy đó, nghe nói ở Biện Đường nô bộc cũng được trả tiền công. Tương lai nếu Chiêm phủ dời về Biện Đường, chúng ta sẽ có tiền công, tốt hơn nhiều so với ở Đại Hạ rồi.”
Ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động, Sở Kiều nhướng mày đi ra, vừa kéo cửa khoang thì đã nghe thấy một giọng nói chói tai.
Cô gái kia cũng không thèm để ý đến Sở Kiều đứng ở cửa mà liền thò đầu vào liếc mắt nhìn Kinh Tử Tô và Cẩm Liêm, mở miệng mắng: “Đồ đĩ nhỏ không biết xấu hổ! Quả nhiên là chạy tới đây tìm nam nhân, chờ xem ta thế nào lột da các ngươi!”
Cẩm Liêm nhất thời xám mặt, bật đứng dậy trốn sau lưng Tử Tô, Tử Tô cũng tái mặt, đứng dậy nói: “Tiểu Vân tỷ, chúng ta… chúng ta chỉ chẳng qua tới ngồi chơi một chút mà thôi.”
“Hai tiểu tiện nhân hám trai còn dám già mồm, đều lăn ra đây cho ta!”
Lương Thiếu Khanh lúc này mới lộ đầu ra từ phía sau, cau mày nói: “Vị cô nương này, sao có thể ăn nói cay độc với người khác như vậy?”
Tiểu Vân quay đầu lại hung hăng liếc mắt nhìn Lương Thiếu Khanh một cái, ngoài miệng không phản bác nhưng lúc hai người Tử Tô đi ngang qua thì lại giơ tay ra nhéo mạnh lên tay Cẩm Liêm một cái, lớn tiếng quát: “Đi nhanh chút! Còn đợi ta tới cõng hay sao chứ?”
Cẩm Liêm chỉ kịp ‘ui’ một tiếng, Tử Tô liền kéo nàng qua, vội vàng cúi đầu khom lưng xin lỗi Tiểu Vân. Cẩm Liêm thì nước mắt lưng tròng, ôm tay sợ hãi, không dám nói lời nào.
Tiểu Vân đắc ý hừ một tiếng, quét mắt về phía Sở Kiều và Lương Thiếu Khanh, vẻ mặt như thách thức xem các ngươi có thể khó dễ được ta hay không.
Sở Kiều chậm rãi nhíu chặt mày, chân không tự chủ tiến lên một bước. Ngay lúc đó Tử Tô đột nhiên quay sang ngăn nàng lại, vừa luôn miệng xin lỗi Tiểu Vân vừa len lén giơ tay đè tay Sở Kiều xuống.
Đến tận khi mấy người Tử Tô rời đi, Sở Kiều vẫn cúi đầu ngồi trên giường, không nói một câu, ngực vẫn phập phồng, mi tâm nhíu chặt. Lương Thiếu Khanh nhận ra tâm tình nàng không được tốt nên cũng không dám lại quấy rầy.
Hồi lâu sau, bên ngoài trời đã sáng hẳn, người đi lại trên boong thuyền cũng càng lúc càng nhiều, Lương Thiếu Khanh cuối cùng mới nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Kiều, hôm nay chúng ta rời đi?”
“Ừ.” Sở Kiều thấp giọng đáp, sau đó đứng dậy đi ra khỏi khoang, vừa đi vừa nói: “Ngươi cứ tìm gì ăn trước, ta đi từ giã thiếu chủ.”
Lúc đi đến boong thuyền, Sở Kiều nhìn thấy Cẩm Liêm quỳ trên boong cầm khăn lau chùi mặt sàn, từ rất xa nhìn thấy Sở Kiều, hai mắt nàng liền sáng lên mừng rỡ, nhưng sau đó liền quay đi tiếp tục bận rộn. Một lát sau, Tử Tô ở đằng sau cũng vui vẻ phất tay với Sở Kiều, không có chút gì là khó chịu vì chuyện ban nãy.
Sở Kiều đứng nhìn bộ dạng vui vẻ của các nàng, đột nhiên cảm thấy vô cùng nặng nề, nàng hít sâu một hơi, không suy nghĩ nữa mà tiếp tục đi lên boong trên. Lúc đi trên bậc thang, nàng chợt nhìn thấy dưới mạn thuyền có một con thuyền nhỏ thả neo đậu kế bên. Con thuyền nọ tuy nhỏ nhưng rất tinh xảo, đang nhấp nhô trên mặt nước xanh óng ả, hình ảnh vô cùng thanh nhã.
Dường như là có người ngoài vừa lên thuyền.
Sở Kiều cũng đoán chừng là hạ nhân từ hai con thuyền lớn khác tới thông báo chuyện gì đó nên cũng không quá để tâm, chỉ trực tiếp đi lên.
Vừa lên đến boong trên, gặp được nha hoàn bên cạnh Chiêm Tử Du, Sở Kiều liền cung kính nói rõ ý định. Một lát sau, nha hoàn kia đi ra từ khoang thuyền chính, kỳ quái nhìn Sở Kiều một cái rồi mới nói: “Đi theo ta.”
Sở Kiều theo nha hoàn đi thẳng vào bên trong. Đến trước cửa khoang thuyền chính, tiểu nha hoàn nói: “Chủ nhân đang tiếp khách, ngươi ở đây chờ một lát.”
Sở Kiều gật đầu, lẳng lặng đứng chờ.
Một lát sau, bên trong khoang thuyền truyền ra tiếng động tựa như có người đi đến cạnh cửa khoang, sau đó có tiếng nói vang lên, là tiếng của Chiêm Tử Du, ngoài ra còn có một giọng nam vô cùng quen tai. Khi Sở Kiều còn đang cố gắng nhớ ra xem là giọng của ai thì cửa khoang chợt mở ra, nàng cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, nhưng chỉ một thoáng liền cảm thấy tê dại cả người, suýt nữa cướp đường chạy trốn.
Nam nhân một thân trường bào gấm màu lam, mắt sáng như sao, sống mũi như ưng lộ ra mấy phần tối tăm, mặt cho dù mang ý cười nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy nam nhân này là kẻ bụng đầy suy tính. Người nọ tùy ý đưa mắt nhìn hai người Sở Kiều và tiểu nha hoàn đang đứng ở cửa, tuy Sở Kiều đã nhanh chóng cúi thấp đầu nhưng vẫn bị đối phương vừa vặn nhìn thấy mặt.
Nam nhân nọ nhất thời cả kinh, mày lập tức nhíu chặt, lia mắt sáng quắc như ưng nhìn về phía Sở Kiều, sau đó tiến lại đưa tay nâng cằm nàng lên, không chớp mắt nhìn nàng một cách chăm chú.
“Tiểu vương gia?” Chiêm Tử Du hơi sững sờ, nhẹ giọng gọi.
Sở Kiều như nhận được mệnh lệnh, lập tức tránh khỏi tay nam nhân nọ, sau đó khom mình cung kính hành lễ, “Nô tài thỉnh an chủ tử.”
“Nô tài?” Nam nhân kia nhìn Sở Kiều từ trên xuống dưới một lượt, sau đó đột nhiên cười nói: “Thật là một nô tài dễ coi!”
Chiêm Tử Du nói: “Tiểu vương gia chê cười, sau khi xá muội trở về ta nhất định sẽ chuyển lời cho muội ấy. Phiền tiểu vương gia phải uổng công một chuyến rồi, thật xin lỗi.”
“Chiêm thiếu gia khách khí rồi. Lại nói lúc ngài rời Đại Hạ ta còn chưa kịp đưa tiễn, lần nay gặp nhau trên sông, âu cũng là duyên phận.”
“Tại hạ chỉ là một thảo dân, sao có thể phiền đến tiểu vương gia đại giá đưa tiễn, là muốn mạng của tại hạ sao.”
“Ha ha.” Nam nhân cười ha ha, nói: “Chiêm thiếu gia trước giờ luôn lịch sự như vậy.”
Hắn nói xong, đưa khóe mắt liếc nhìn Sở Kiều đứng ở một bên, hỏi: “Tiểu nô tài, ngươi tên gì?”
Sở Kiều cúi đầu, bình tĩnh đáp: “Nô tài tên Tiểu Kiều.”
“Tiểu Kiều, Tiểu Kiều.” Tiểu vương gia cười cười, “Tên rất hay.” Dứt lời liền xoay người sải bước rời đi.
Tất cả mọi người đều dàn thành hai hàng cung kính đưa hắn ra cửa. Đợi đến khi bốn phía hoàn toàn an tĩnh lại, Sở Kiều mới chậm rãi ngẩng đầu lên, thở ra một hơi thật dài, mồ hôi lạnh rịn đầy trán.
Nàng biết, mình phải lập tức gác lại tất cả mọi kế hoạch, phải lập tức rời đi. Bất luận là nguyên gì, bất luận là ai cần sự trợ giúp, nàng vẫn phải lập tức đi ngay.
Bởi vì, nam nhân vừa đi khỏi chính là người mà nàng quen biết đã lâu – Cảnh tiểu vương gia, Cảnh Hàm.
Lúc đám đông quay trở lại, ai cũng mang vẻ mặt kỳ quái, không chỉ Chiêm Tử Du mà có cả Đại cô gia Cố Công Ân, Đại tiểu thư Chiêm Tử Phương, Lục tiểu thư Chiêm Tử Quân và nhiều thêm một người là Nhị tiểu thư Chiêm Tử Quỳ.
Chiêm Tử Phương lên tiếng hỏi trước: “Ngươi quen biết tiểu vương gia?”
Sở Kiều nhướng mày, chỉ có thể một mực phủ nhận, “Không hề.”
“Vậy tại sao hắn lại đặc biệt chú ý ngươi như vậy?”
“Vì sao thì nô tài không biết.”
“Không phải chứ?” Chiêm Tử Quỳ cau mày nhìn Sở Kiều, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới trầm giọng nói: “Lời đồn bên ngoài không phải là thật chứ?”
Chiêm Tử Phương sửng sốt, “Lời đôn gì?”
“Cảnh tiểu vương gia thích nam nhân.”
Sở Kiều nghe vậy, cổ họng nhất thời nuốt ực một cái, lại nghe Cố Công Ân ở một bên tiếp lời: “Nếu quả thật là vậy thì chúng ta phải thay đổi sách lược rồi. Để cho Ngũ muội tới tiếp đãi hắn có lẽ còn chưa đủ.”
Lời vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người lại tập trung trên người Sở Kiều khiến nàng chợt cảm thấy cả người lạnh như băng, cố gắng lên tiếng: “Ừm… hiện tại ta tới đây là để từ giã thiếu chủ, thiếu chủ đã đồng ý sau khi thuyền cập bờ sẽ để ta rời đi.”
“Không được!” Chiêm Tử Quỳ lên tiếng trước tiên, “Sao lại để hắn đi?”
Chiêm Tử Du cau mày nói: “Nhị tỷ, chuyện này là do ta quyết định.”
“Đó là lúc trước, nay đã khác.” Chiêm Tử Quỳ nói: “Lúc cả nhà rời đi không có chào hỏi Cảnh tiểu vương gia vốn đã không ổn, lần này trở về Đường Kinh chúng ta cũng phải gấp rút tìm chỗ dựa. Huống chi bây giờ Cảnh tiểu vương gia còn tự mình chạy tới tận đây, khó khăn lắm mới có cơ hội tốt như vậy, sao có thể không nắm chặt?”
“Bất quá chỉ là mấy câu nói đùa, cần gì coi là thật?”
“Cho dù là nói đùa đi nữa, chỉ cần chúng ta hành sự đúng mực thì cũng đủ khiến cho tiểu vương gia thấy chúng ta xem trọng hắn.” Chiêm Tử Phương dứt lời liền xoay đầu lại nhìn Sở Kiều, nói: “Ngươi, trở về chỉnh trang lại một chút. Thuyền cập bờ thì theo ta đi bái phỏng Cảnh vương gia.”
Sở Kiều chậm rãi nhíu mày, liếc khóe mắt đánh giá mấy người trước mặt, cố gắng nén lửa giận xuống. Bọn họ tính làm gì đây, định dâng nàng cho Cảnh Hàm sao chứ?
Ngay lúc đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiểu nha hoàn vừa rồi thở không ra hơi đẩy cửa chạy vào, hổn hển nói: “Thiếu chủ, Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, Đại cô gia, Lục tiểu thư… tiểu… tiểu vương gia vừa trở lại!”
“Cái gì?” Mọi người đồng loạt sửng sốt.
Cố Công Ân trầm giọng hỏi: “Hắn trở lại làm gì?”
“Tiểu vương gia mang theo rất nhiều hành lý và hạ nhân, nói là muốn ở lại trên thuyền của chúng ta, cùng chúng ta đi Đường Kinh!”
Chén trà trên tay Chiêm Tử Phương nhất thời rớt xuống đất kêu *loảng xoảng*, tất cả hai mặt nhìn nhau, vui mừng cực độ hồi lâu rồi mới đồng loạt nhìn sang Sở Kiều.
Trong thoáng chốc Sở Kiều liền thấy đầu váng mắt hoa. Nàng biết, kế hoạch chạy trốn đã hoàn toàn thất bại rồi.