Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 3102 : Nguy cơ chạm mặt

Ngày đăng: 19:03 19/04/20


Chu tướng công, phía trước chính là thành An Bách. Chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đó một đêm rồi sáng mai lại tiếp tục lên đường. Đi thêm hai ngày nữa là tới Đường Kinh rồi.” Một gã đại hán tráng kiện có râu quai nón, vẻ mặt thật thà chất phác quay sang hướng về cỗ xe ngựa bọc vải bố Thanh Hoa, lớn tiếng nói.Ngay sau đó, một đôi tay thanh mảnh nhưng không gầy, thoạt nhìn lại có vẻ tao nhã quý phái đưa ra vén rèm lên, để lộ một khuôn mặt tuấn lãng phóng khoáng. Nam tử một thân trường bào vải xanh đơn giản mà thoải mái, đôi mắt xếch nửa híp, sắc mặt trầm tĩnh, khí chất bất phàm, vừa nhìn liền biết xuất thân đại phú gia, nụ cười trên môi làm tăng thêm mấy phần cao quý khiến người khác không dám đến gần.



Nam tử nói với gã đại hán: “Đa tạ đại ca.”



Gã đại hán bật cười lớn, lộ ra hàm răng trắng bóc, cất giọng ồm ồm: “Vợ cậu có khá hơn chút nào không?”



Nam tử nghe hỏi thì nhất thời lộ ra một nụ cười, gật đầu cười nói: “Nhờ có thuốc tốt của đại ca, đã khá hơn rồi.”



“He he.” Gã đại hán vui vẻ cười nói: “Dùng có hiệu quả thì tốt, ta vừa nhìn liền biết hai người chính là nhà giàu không quen chịu khổ rồi.”



Nam tử khẽ gật đầu, dường như không muốn nhiều lời nên chỉ mỉm cười, nói: “Đại ca thật có mắt nhìn.”



Gã đại hán thoải mái phẩy phẩy tay, cũng không trả lời lại. Gã nhìn theo rèm xe được thả xuống, che mất khuôn mặt mang nụ cười nhạt của nam nhân kia, nhẹ nhõm thở ra một hơi thật dài.



Người này cho dù có cười với người khác thì vẻ mặt vẫn lạnh như băng, trong mắt chưa từng thật sự mang ý cười, thực khiến người khác nhìn mà thấy sợ hãi. Đối với ai hắn cũng chỉ trưng ra có một vẻ mặt, chỉ ngoại trừ với cô vợ xinh đẹp trong xe kia thôi, bất quá vợ hắn đối với hắn cũng có chút kỳ quái, bệnh đến mức đó mà vẫn không nói tiếng nào.



Gã đại hán khó hiểu lắc đầu, phụ nữ như vậy gã quả thật lần đầu tiên gặp được.



“Hây! Các huynh đệ, nhanh một chút nào! Thêm chút sức, đến Đường Kinh sẽ được nghỉ ngơi thoải mái!”



Đội ngũ nhất thời vang dội tiếng hưởng ứng, tiếng hô hào sảng xuyên thấu tầng mây cao, khiến chim chóc bay ngang đều có chút hoang mang hoảng hốt.



Rèm vừa được thả xuống, nụ cười trên mặt nam tử nhất thời biến mất. Bên trong xe ngựa còn có một thiếu nữ y phục màu xanh nhạt hết sức lộng lẫy, chẳng qua vạt áo có chút không lành lặn, hiển nhiên là đã trải qua một đoạn đường xa lặn lội gian khổ.



Hai người này chính là Sở Kiều và Gia Cát Nguyệt. Dưới tác dụng của kịch động, Sở Kiều tuy cứng cỏi mạnh mẽ, nhưng nếu không có Gia Cát Nguyệt bảo vệ chăm sóc suốt đường đi thì nàng có thể đã sớm táng thân từ lâu.



Cô gái tên Tế Cửu kia nói không sai, độc trong người Sở Kiều tuy không phải kịch độc, nhưng cũng không phải là loại độc đơn giản.



Mặc dù phim ảnh trên TV có đặc tả kỹ lưỡng sự thần kỳ của độc dược cổ đại, nhưng phần lớn người ở thế kỷ 21 đều khinh thường. Ai cũng cho rằng khoa học kỹ thuật thời cổ đại rất khó luyện ra được độc tố cường độ mạnh, trừ độc của vài loại rắn độc hiếm thấy thì cũng không có gì có thể nguy hiểm đến tính mạng.



Nhưng thân là sĩ quan chỉ huy của sở quân tình số 11, Sở Kiều biết rất nhiều chuyện không đơn giản như những gì có mắt có thể nhìn thấy. Sự phát triển của nghiên cứu độc dược ở thế kỷ 21 đã đạt đến trình độ thần kỳ, một viên đạn bé xíu chứa khí độc NH6099 có thể giết chết cả triệu nhân khẩu của một quận nhỏ chỉ trong ba mươi giây đồng hồ, độc tố VX3 vừa được nước M nghiên cứu chế thành chỉ cần một giọt cũng đủ giết sạch sinh vật trong khu vực hai mươi hải lý. Càng không cần nói đến nước R am hiểu dụng độc, số lượng thương vong vì độc dược của bọn họ đứng đầu toàn cầu từ hồi chiến tranh thế giới thứ hai, hiện tại đã sớm bỏ xa những quốc gia khác.



Đây là loại nghiên cứu phát triển không có chút chủ nghĩa nhân đạo, so với bom nguyên tử, vũ khí độc không những có uy lực lớn hơn mà chi phí lại thấp hơn, không những gây ra cái chết tàn nhẫn mà còn có ảnh hưởng nghiêm trọng với đời sau. Sở Kiều biết, ngay từ hơn 2000 năm trước, quốc gia của nàng đã đạt đến trình độ thần kỳ trong việc nghiên cứu độc dược. Đừng tưởng rằng cổ nhân không có trí khôn, chỉ khi đứng trước mặt họ thì người mới ý thức được bản thân mình nhỏ bé đến cỡ nào.
Gia Cát Nguyệt cau mày nhìn Sở Kiều, khó hiểu hỏi lại: “Sao ngươi cũng không nhìn xem người khác thiếu mình bao nhiêu?”



Sở Kiều hỏi một đằng trả lời một nẻo, lắc đầu nói: “Sau này ta sẽ báo đáp.”



Gia Cát Nguyệt cười lạnh một tiếng, biết nàng là muốn phủi sạch quan hệ với mình nên cũng không đáp lời nữa. Hắn ngồi xuống ghế, rót một chén trà bưng lên uống.



Bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, Gia Cát Nguyệt mở cửa ra thì thấy là Vu tiêu đầu.



Vu tiêu đầu hơi có chút khó xử nói: “Chu tướng công, có khả năng chúng ta không thể đi cùng hai người nữa rồi.”



Gia Cát Nguyệt hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì sao?”



“Thiếu đông gia của chúng ta tới.” Vu tiêu đầu chợt trở nên hưng phấn, nói: “Thiếu đông gia ở Hiền Dương vừa vặn muốn đi Biện Đường, đội của chúng ta có thể sẽ phải tới gia nhập với đội xe của thiếu đông gia, trên đường về sẽ nghỉ ngơi lại sức ở thành An Bách ba ngày rồi mới trở về Ổ Bành. Bất quá, ta đã nói với đông gia xin cho hai người đi theo đoàn xe cùng nhau trở về kinh.”



Gia Cát Nguyệt đáp tạ: “Đa tạ Vu tiêu đầu, nhưng không cần phiền toái như vậy đâu, chúng ta mua xe tự mình đi là được.”



“Như vậy sao được?” Vu tiêu đầu hét lớn, “Hai người đã trả tiền rồi thì sao chúng ta có thể để hai người tốn thêm bạc nữa. Chưa kể đoạn đường này cũng không an bình, thổ phỉ giặc cướp đông đảo, nhiều người vẫn an toàn hơn. Đông gia lần này đi có mang theo khoảng bốn năm trăm hộ vệ, cậu yên tâm đi, trên đường tuyệt đối không có việc gì.”



Không thể chối từ thịnh tình, hơn nữa bọn họ cũng không thật sự gây ra chuyện gì bất tiện nên Gia Cát Nguyệt chỉ gật đầu, nói: “Đa tạ Vu tiêu đầu.”



“Không có chi, không có chi. Ở nhà dựa vào cha mẹ, ra cửa nhờ vả bằng hữu mà.”



“Đúng rồi, Vu tiêu đầu, không biết thiếu đông gia các người là người ở đâu, tên gì?”



Vu tiêu đầu có chút tự hào nói: “Lão đông gia chúng ta là thương nhân buôn lương thực lớn nhất Hiền Dương gọi là Lưu lão tiên sinh, lão tiên sinh không có con nên chọn cháu làm con thừa tự, lần này dẫn đầu chính là thiếu đông gia. Thiếu đông gia tên là Lưu Hi, Chu tướng công có từng nghe qua không?”



Gia Cát Nguyệt sửng sốt, cau mày trầm giọng lập lại: “Lưu Hi?”



Cảm nghĩ của người dịch: tưởng tượng vẻ mặt anh Nguyệt đang khoái chí thật dễ thương



Beta kirowan cảm thấy: anh Nguyệt cũng biết mặc cỡ, và anh quả xứng đáng là Nguyệt Nhi của beta. Thích mà cũng không biết vì sao.