Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 3107 : Chiến đấu trong đêm mưa

Ngày đăng: 19:03 19/04/20


Trời còn chưa sáng thì bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa, mây đen dày đặc, cuồng phong kêu khóc, mưa như trút nước, sấm chớp cuồn cuộn. Rừng cây hai bên sơn cốc chao đảo kịch liệt trong màn mưa, kêu lên xào xạc, mặt đất lầy lội bùn đất, mưa mù mịt trắng đất trời.



Sở Kiều nhướng mày, bất chợt mở to mắt, miệng nàng bị một cánh tay bịt lại, ngẩng đầu lên thì thấy Gia Cát Nguyệt tay cầm trường kiếm đang nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt âm trầm, ngón tay chỉ chỉ ra ngoài, tựa hồ như đang lắng nghe cái gì đó. Lẫn trong tiếng mưa ào ạt là tiếng bước chân sàn sạt đang chậm rãi tiến đến gần chiếc lều nho nhỏ này của bọn họ.



“Có người tới.” Gia Cát Nguyệt trầm giọng nói, nhanh chóng thu dọn chút vàng cùng lương khô cho vào một cái túi nhỏ, sau đó hỏi Sở Kiều: “Ngươi sao rồi? Đi được không?”



Sở Kiều gật đầu, “Được.”



Gia Cát Nguyệt rút chủy thủ ra cắt chăn thành vài dải vải nhỏ, cũng không quản cậu bé con còn đang ngủ, vác cậu lên lưng, dùng dây vải buộc cậu thật chặt vào người.



Đứa trẻ mơ màng tỉnh giấc, giơ cánh tay nhỏ xíu lên khẽ dụi dụi mắt, ngờ vực lầm bầm: “Thúc thúc, đi đâu vậy?”



“Tiểu tử, người muốn bắt ngươi đến rồi.” Gia Cát Nguyệt mặt không đổi sắc, vô cùng bình tĩnh nói.



“Á?” Cậu bé lập tức kinh hãi, không tự chủ liền ôm chặt lấy cổ Gia Cát Nguyệt.



Bên ngoài mưa như trút nước, tiếng chân như vũ bão nhanh chóng đến gần. Đứa trẻ gục đầu trên lưng Gia Cát Nguyệt, thân thể khẽ run rẩy nhưng vẫn cố hết sức kiềm lại.



“Tiểu tử, sợ à?”



Cậu bé con sợ đến mặt trắng bệch nhưng vẫn cắn răng lớn tiếng nói: “Không sợ!”



“Ha ha!” Gia Cát Nguyệt cười vang, trong tiếng cười có mang theo vẻ tự phụ cùng kiêu ngạo, “Tiểu tử giỏi lắm, nhớ kỹ, đám tiểu tốt bên ngoài còn chưa đáng để chúng ta phải sợ.”



Bóng tối lập lòe ánh đuốc, ngọn lửa bị nước mưa làm cho chao đảo nhưng vẫn không tắt lụi, có tiếng người hô to, “Giao người ra đây rồi chúng ta sẽ tha mạng cho các ngươi!”



Trong bóng đêm, nam nhân xoay đầu lại, hai mắt như phát sáng, chân mày dài đến tóc mai, ngũ quan như điêu khắc, môi đỏ hồng như máu, hắn lẳng lặng nhìn Sở Kiều, ánh mắt rất bĩnh tĩnh, trầm giọng hỏi: “Có ổn không?”



Năm tháng trôi qua thật nhanh, nàng như phảng phất thấy được, cũng ở một đêm rất nhiều năm trước, hắn ngồi trên lưng ngựa cao cao, cũng cúi đầu hỏi nàng một câu như vậy: “Có ổn không?”




“Bảo vệ thiếu đông gia!”



“Mục tiêu của hắn là thiếu đông gia, mau giết chết hắn! Giết chết chiến mã hắn đang cưỡi!”



“Cung thủ! Cung thủ mau chuẩn bị!”



Khắp nơi đều là tiếng kêu giết, bốn phía đều là tiếng gào khủng hoảng, người không biết sẽ tưởng rằng nơi này đang bị đại quân phục kích, chứ không thể ngờ kẻ địch của bọn họ chỉ có ba người, nói đúng hơn thì chỉ có hai người mà thôi.



Máu tươi tuôn chảy, mưa rơi xối xả, Sở Kiều theo sát ở sau Gia Cát Nguyệt, mạnh mẽ vung binh khí che chở đứa trẻ trên lưng hắn. Hơn nửa thế công phía trước đều bị nam nhân ngăn cản nên hiện tại nàng không chút mảy may bị thương. Một đêm này dường như dài đến lạ thường, thời gian tựa như không hề trôi qua. Cuồng phong vẫn thổi qua hai bên tai, hai người từng chút một đến gần gian lều lớn nhất. Sở Kiều tựa như có thể nhìn thấy được quang cảnh xa hoa bên trong, rèm trắng muốt cùng thảm lông dày êm, huân hương lãng đãng như ru ngủ.



Chế độ này là như vậy, tàn nhẫn khắc nghiệt như lò luyện, vạn vật lầm than, hàng nghìn hàng vạn người dân vô tội bị giày xéo, máu thịt chia lìa, phụ tử ly tán. Quý tộc là trời, dân chúng như đất, nô lệ lại như cỏ rác, không hề có chút công lý chính nghĩa.



Bên trong màn đêm thăm thẳm, mọi suy nghĩ trong đầu như được tín ngưỡng dẫn dắt, Sở Kiều cắn chặt răng, mắt thấy chủ trướng càng lúc càng gần thì trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác nôn nao khó tả.



Lật đổ tất cả, bầu trời sẽ lại trong xanh, thế gian sẽ trở nên thái bình.



“Hây!” Sở Kiều chém mạnh vào tay một gã thị vệ, không chút e dè tiếp tục lao về phía trước.



Qua hai kiếp hơn nửa đời người, nàng vẫn kiên định với tín ngưỡng của mình như cũ!



*Ầm!*



Một tia sét bỗng nhiên đánh xuống, da đầu tất cả đều tê dại, gốc cây bị sét đánh bốc cháy đùng đùng, mùi khét bay khắp bốn phía.



Ngay lúc đó, đứa bé trai nằm trên lưng Gia Cát Nguyệt đột nhiên gào to. Sở Kiều vừa ngẩng lên nhìn thì bất chợt như rơi vào hầm băng, toàn thân rét lạnh, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Nàng cau mày, một chữ cũng nói không thành lời, bàn tay cầm đao càng lúc càng chặt.



Toàn bộ tỉnh táo tan mất, một khắc kia, cuồng nộ trong đầu nàng như cơn sóng đập vỡ đê, gào thét ào vào.