Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 3120 : Ngươi quá non nớt
Ngày đăng: 19:03 19/04/20
Sương sớm đã tan đi khá nhiều, ánh mặt trời xuyên qua màn sương vẩy lên con đường lát đá ở quảng trường Tường Vi. Khôi giáp bằng bạc phản chiếu ánh nắng lấp lánh chói mắt, ba vạn tướng sĩ trung ương quân đứng san sát trên thềm đá, tất cả đều còn rất trẻ, mặt ai cũng lộ vẻ ngây ngô như nghé con vừa sinh không sợ cọp. Đám hậu duệ của chúng thế gia Đường Kinh vốn quen sống an nhàn hiện đang đỏ bừng mắt, nhìn chằm chằm cỗ xe ngựa trên thềm cao, tay lăm lăm binh khí.
Trên bầu trời xanh lam, vầng thái dương đỏ rực như máu đang dần leo lên đầu thành, phủ nắng lên toàn bộ cổ thành Đường Kinh tráng lệ, tường thành hùng vĩ, cung điện huy hoàng, quân nhân, dân chúng và cả thương nhân đều giơ cao lưỡi đao bóng loáng.
Sở Kiều đột nhiên cảm thấy trong lòng thực tĩnh lặng, gió thổi vạt áo choàng của nàng bay phần phật như bóng chim đang giương cánh. Nàng đưa tay kéo mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt mỹ lệ cùng ánh mắt bình tĩnh và kiên cường.
Trong thoáng chốc, bốn phương đồng loạt vang lên tiếng nghị luận huyên náo. Một tháng trước, hình Sở Kiều được Đại Hạ mang đến Biện Đường dán đầy phố lớn ngõ nhỏ, đám người ở Giảng Vũ Đường còn từng nhiều lần nghiền ngẫm học tập phương thức tác chiến xuất quỷ nhập thần của nàng. Thế nhưng, hiện tại đứng trước mặt thiếu nữ còn chưa tròn mười tám này, trong nháy mắt tất cả đều sợ đến ngây người.
Đây chính là tặc tử Bắc Yến một mình xông vào hoàng đô Đại Hạ dẫn dắt trấn phủ sứ Tây Nam phá vỡ vòng vây trốn thoát ư?
Đây chính là tân danh tướng chỉ với bốn ngàn binh sĩ, kinh qua vô số chiến trường mà chưa từng bại ở đại lục gần đây?
Đây chính là lãnh tụ tinh thần của Bắc Yến, người đã chạy vạn dặm, hết lần này đến lần khác đều thoát khỏi vòng vây truy kích của Đại Hạ?
Lẽ nào người này chính là thủ phạm bí mật lẻn vào Đường Kinh sắp đặt một màn kinh người dẫn đến biến cố kia?
“Đúng! Chính là ả!” Chợt có tiếng hô to truyền ra từ đám đông, toàn trường nhất thời sôi trào, đồng loạt chỉ tay vào kẻ cuồng loạn vũ nhục trắc thái tử phi tương lai của Biện Đường, âm mưu châm ngòi mâu thuẫn chiến tranh giữa Đại Hạ và Biện Đường.
“Chính là ả! Thiên uy Đại Đường bất khả xâm phạm, danh dự Đường quân không thể chà đạp, giết ả! Duy trì tôn nghiêm của đế quốc ta!”
“Giết ả! Duy trì tôn nghiêm của đế quốc!”
Tiếng gào thét điên cuồng truyền đến từ bốn phương tám hướng, đường cái hoàn toàn bị phong kín, nhiệt huyết bị chôn vùi đã lâu của đám quân nhân trẻ tuổi bắt đầu sôi trào, ai cũng mắt đỏ bừng, tay lăm lăm giơ cao binh khí như kẻ điên đang say máu. Mà những dân chúng ngu ngơ đến xem náo nhiệt cũng bị ảnh hưởng, cũng ngẩng cao mặt, giương nắm đấm gầy yếu đi theo sau đám quân nhân, đồng loạt gào to: “Duy trì tôn nghiêm đế quốc! Duy trì thiên uy Đại Đường!”
Sở Kiều đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, dưới chế độ hiện tại, máu của nô lệ thường xuyên nhuộm chiến trường, họ chết không toàn thây, cả ngày mặt hướng đất lưng chống trời, ngay cả thời gian ăn một miếng cơm lấp bụng cũng không có, thân thể đều là dấu đòn roi của quý tộc thế gia, nhận được một chút ân huệ liền cảm động đến rơi nước mắt. Thế nhưng những bá tánh thường dân này lại không một người nào có thể ý được, thứ mà bọn họ một lòng ủng hộ không hề có ít lợi gì cho bản thân họ.
Đối mặt với sự cuồng nhiệt nhưng ngu muội này, Sở Kiều chợt cảm thấy nặng nề, một nỗi bi ai không cách nào che giấu dâng lên tận đáy lòng, không nói được lời nào.
“Ta là Thiết Do, thống lĩnh cấm vệ quân bên cạnh Thái tử điện hạ, mau gọi trưởng quan của các ngươi ra gặp ta!” Trên người Thiết Do đã bị thương nhiều chỗ nhưng hắn vẫn cầm chặt kiếm, vững vàng đứng che ở trước người Sở Kiều. Nam tử anh tuấn với vóc dáng cao thẳng như một ngọn núi sừng sững, ánh mắt kiên định, mày kiếm đen dày, hắn chĩa mũi kiếm vào đám đông trung ương quân đang nhao nhao, phẫn nộ cao giọng quát: “Gọi Lư Phương Sơn ra gặp ta!”
Nhưng Thiết Do lại không biết, toàn bộ lãnh đạo cấp cao của trung ương quân lúc sáng đã vào cung cầu xuất binh chinh phạt Bắc Yến, trong quân hiện giờ chỉ còn lại ít tướng lãnh cấp trung và cấp thấp mà thôi.
Kiếm của Thiết Do dày nặng nhưng lại vô cùng sắc bén, dưới chân hắn nằm hơn mười tên lính vừa cố gắng xông lên khi nãy, bọn họ mặc quân phục trung ương quân nhưng đao pháp lại rõ ràng là của Đại Hạ. Nhưng ở giờ khắc này có nói gì thì cũng đã quá muộn, Thiết Do cũng chỉ có thể tức giận quát lên: “Các ngươi tụ tập ở đây làm cái gì, muốn tạo phản sao?”
Phần lớn hơn hai trăm viên cấm vệ quên mình che ở hai bên người Sở Kiều đều đã bị thương, một người trong bọn họ còn bị tên đâm thủng ngực nhưng vẫn gắng gượng đứng thẳng, cố gắng dùng thân thể chắn tên cho Sở Kiều.
“Thái tử điện hạ bị dư nghiệt Bắc Yến vũ nhục như vậy, thân là quân nhân của quốc gia, là đao phong của đế quốc, chúng ta không thể ngồi yên cho phép kẻ gian tặc làm xong việc rồi chạy mất!” Trong đám đông chợt có người nào đó đột nhiên hô to, làm cho đám binh sĩ trẻ tuổi vốn đã hơi bình tĩnh lại một lần nữa sôi sục, đồng loạt hô hào: “Đúng! Không thể thả ả đi!”
“Thái tử vốn thích nữ sắc, nhất định đã bị yêu nữ này làm mờ mắt!”
“Tặc tử Bắc Yến dám mạo phạm thiên uy Đại Đường, phải xử tử!”
“Giết ả!”
Cuồng phong gào thét, trong mắt đám người như có ánh sáng yêu dị. Sở Kiều biết, hiện tại có nói gì thì cũng vô dụng, lửa giận của các quân nhân này đủ để thiêu rụi mọi thứ. Ở thành Chân Hoàng, trên chiến trường Tây Bắc, nàng từng chứng kiến loại ánh mắt này, biết nó lợi hại như thế nào.
Nàng lớn tiếng gọi Thiết Do, giọng nàng rất lớn nhưng vẫn bị tiếng gào thét ngập trời này nuốt chửng, “Ngươi đi đi! Mau đi tìm Lý Sách, hiện giờ chỉ hắn mới có thể thay đổi cục diện này!”
Nhưng Thiết Do vẫn không quay đầu lại, chỉ kiên định gằn từng chữ đáp lời, ngữ khí ẩn chứa sự chấp nhất của quân nhân, không còn bóng dáng của một người cha trẻ tuổi vừa rồi còn cười kể về con trai con gái mình, “Thái tử đã giao cô nương cho ta bảo vệ.”
“Các huynh đệ, cùng lên nào! Chúng ta không phải làm phản mà chỉ duy trì tôn nghiêm của đế quốc, lịch sử sẽ lưu tên chúng ta, hậu nhân sẽ nhớ kỹ công lao của chúng ta!”
“Hành động hôm nay của chúng ta sẽ được ghi lại trong sử sách! Quyết dùng máu tươi chứng tỏ lòng trung với đế quốc!”
Thiết Do dựng ngược râu tóc, đột nhiên phát ra một tiếng gầm vang dội như tiếng sư tử rống, giương cao chiến đao, trong nháy mắt hóa thành một bóng đen lao vào giữa đám người trung ương quân. Máu chợt bắn thành vòi, kéo theo đó là tiếng gào thảm thiết của dã thú bị thương. Thiết Do một tay cầm chiến đao, tay còn lại nắm đầu một gã binh sĩ tuổi không lớn lắm kéo lên, “Muốn nói thì sao không quang minh chính đại mà nói? Tại sao lại phải núp ở sau lưng người khác?”
*Bịch* một tiếng, gã nọ bị Thiết Do ném vào khoảng trống giữa hai phe, vị thống lĩnh cấm vệ trẻ tuổi chậm rãi đi đến gần, dùng ánh mắt hung hãn như thần chết nhìn bộ dạng có chút nao núng của gã, gằn giọng nói từng chữ một: “Ngươi là ai? Là tướng sĩ của trung ương quân? Ta vốn cũng xuất thân từ trung ương quân, nhưng vì sao chưa nhìn thấy ngươi bao giờ?”
Nam nhân kia hoảng sợ lùi về phía sau, bối rối nói: “Thống lĩnh muốn làm gì? Ngươi ngăn được miệng của ta chứ ngăn được miệng của cả thiên hạ sao?”
“Vậy sao?” Triệu Thuần cười nói: “Đáng tiếc ngươi sẽ không nhìn thấy ngày đó.”
Sở Kiều mở to mắt nhìn Triệu Thuần chằm chằm, trầm giọng gằn từng chữ: “Yến Tuân sẽ báo thù cho ta.”
“Chớ ở trước mặt ta mà nhắc đến hắn!” Triệu Thuần đá bay cái ghế trước mặt, quắc mắc nhìn Sở Kiều đang bị trói trên cột, tức giận quát lớn: “Còn nói thêm một lần nào nữa thì ta liền giết ngươi!”
Sở Kiều khinh thường nhìn nàng, lãnh đạm nở một nụ cười, “Ngươi sợ?”
Triệu Thuần oán độc dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn người trước mặt chằm chằm, Sở Kiều từ tốn nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Cho dù giết được ta, ngươi định như thế nào thu dọn cục diện?”
Triệu Thuần lạnh lùng cười một tiếng, “Chuyện này không phiền ngươi phải bận tâm, có điều bởi vì ngươi nhất định không có cơ hội nhìn thấy nên ta rất vui lòng nói cho ngươi biết quang cảnh tương lai sẽ hùng tráng đến cỡ nào. Ta làm hết thảy những chuyện này mà ngươi không thấy được, quả thực rất đáng tiếc.”
“Nói cho ngươi biết, Biện Đường xảy ra chia rẽ nội bộ, Lý Sách sẽ chết vô cùng thảm, triều đình sẽ trải qua một trận thanh tẩy quy mô lớn, toàn bộ thế lực ngoan cố chống đối cũng sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ. Đại hạ đã bao vây Bắc Yến, mùa đông sắp đến, các ngươi không có lương thực cũng không có tiền, làm sao có thể trải qua hàn đông? Chờ đến khi các ngươi người kiệt sức, ngựa hết hơi, lương thực cạn kiệt, đại quân Đại Hạ sẽ cùng quân đội Biện Đường hợp sức tiêu diệt Bắc Yến. Khi đó dân Bắc Yến sẽ bị chôn tập thể, toàn bộ lính Bắc Yến sẽ bị giết gọn, đất Bắc Yến sẽ bị máu đỏ bao phủ, Đại Đồng Hành gì đó, thiết ưng quân gì đó đều phải thần phục dưới chân đế quốc Đại Hạ. Chúng ta sẽ dùng lưỡi đao nói cho các ngươi biết, phản bội đế quốc sẽ nhận được loại kết quả gì!”
Hai mắt Triệu Thuần đỏ bừng, nàng nhìn Sở Kiều chăm chăm, tiếp tục nói: “Đến lúc đó, ta sẽ bắt Yến Tuân quỳ gối dưới chân ta, sẽ khiến hắn khóc lóc cầu xin sự tha thứ của ta. Còn ta sẽ móc mắt hắn, cắt đứt tứ chi hắn, dùng phương pháp tàn nhẫn nhất để hành hạ hắn, hủy sạch những gì các ngươi đích thân lập nên! Sao hả, sợ rồi chứ?”
Sở Kiều nhìn nàng, lẳng lặng hỏi: “Ngươi cảm thấy mình làm được sao?”
“Dĩ nhiên.” Triệu Thuần cao ngạo cười nói: “Ta dĩ nhiên làm được! Ngươi có biết hiện giờ chúng ta đang ở đâu không? Ta nói cho ngươi biết, hiện tại chúng ta đang ở trong nhà kho bên dưới quảng trường Tường Vi. Rất nhanh sau đó sẽ có một đống lửa được đốt lên giữa quảng trường, ngươi sẽ bị cột lên cây đốt sống. Sao hả, còn hy vọng xa vời là Lý Sách sẽ tới cứu ngươi sao? Chết tâm đi, hắn sẽ không thể đến, đã có người ngăn cản hắn rồi. Ngươi nói xem, Yến Tuân biết được ngươi bị trung ương quân Biện Đường thiêu sống sẽ có phản ứng gì? Hắn yêu ngươi như vậy, liệu có thể nổi điên mang quân Bắc Yến theo hướng sông Nam Cương mà đến báo thù không nhỉ? Liệu có thể vì ngươi mà đối đầu với cả thiên hạ không?”
“Ha ha ha!” Trong mắt Triệu Thuần tỏa ra vẻ điên cuồng, ngữ điệu mang theo mộng si vọng tưởng, “Ta sẽ dùng mọi thủ đoạn đối phó với các ngươi, sẽ bằng mọi giá tiêu diệt các ngươi. Vì ngày đó mà ta đã nhịn, đã chịu được tất cả sỉ nhục cùng mọi giày vò, chỉ để nhìn thấy ngày các ngươi ngã xuống! Các ngươi hại đời ta, những gì các ngươi lấy đi của ta, ta sẽ đòi lại gấp ngàn, gấp vạn lần! Sao hả, hận ta? Có phải rất hối hận ban đầu đã cứu ta không? Nhưng bây giờ ngươi có thể làm gì chứ? Ngươi thiện lương đến mức nam nhân khắp thiên hạ đều bị ngươi mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nhưng vậy thì thế nào? Ngươi vẫn phải chết dưới tay ta!”
“Sao hả? Sao trán ngươi lại đầy mồ hôi lạnh như vậy? Đang sợ à? Ngươi cũng biết sợ sao? Sợ sao không khóc? Sao không kêu la cứu mạng? Kêu thì không chừng Yến Tuân ở cao nguyên Bắc Yến còn có thể nghe được di ngôn cuối cùng của ngươi đấy! Ha ha ha…”
Song ngay lúc đó, Triệu Thuần đột nhiên im bặt, con ngươi hoảng sợ nở lớn, chưa kịp hô to đã bị thiếu nữ đối diện lao đến nắm chặt lấy cổ, bẻ trật hàm dưới của nàng.
Sở Kiều ném dây thừng còn vương trên người xuống, thủ pháp trói như vậy nàng chỉ cần ba phút cũng có thể tháo hơn hai mươi nút.
Sở Kiều ngồi xổm xuống nhìn Triệu Thuần đang nằm mềm nhũn trên mặt đất nhưng vẫn nhìn mình trừng trừng, “Ngươi nói đúng, ta rất hối hận, hối hận vì ngay đó đã mềm lòng cứu ngươi. Nhưng con người ta không thích làm mấy trò trả thù oán hận nhàm chán đó. Nếu như ta biết mình phạm sai lầm sẽ lập tức sửa sai.”
Sắc mặt thiếu nữ vô cùng băng hàn, nàng bình tĩnh cởi y phục Triệu Thuần ra, lạnh lùng nói: “Ngươi có lẽ nhìn lầm rồi, tuy ta không phải là người lạm sát nhưng tuyệt đối cũng không phải là người thiện lương. Khi tính mạng bị uy hiếp thì ta tuyệt sẽ không nương tay. Ngươi cho rằng ngươi dọa được ta? Ngươi cho rằng mình thành công rồi? Ngươi cho rằng bằng chút mưu kế vặt như vậy thì đã có thể đưa ta và Yến Tuân vào tròng rồi tiêu diệt? Ngươi quá ngây thơ, cũng không biết tự lượng sức mình. Trên đời này, người muốn giết chúng ta đếm không xuể, chúng ta sao phải để ý có nhiều thêm một người là ngươi chứ? Ta không biết người có thể giết ta đã được sinh ra chưa, nhưng ta nói cho ngươi biết, người đó tuyệt đối không phải là ngươi.”
Triệu Thuần thất kinh há to miệng nhưng muốn kêu nhưng một chữ cũng kêu không thành tiếng.
Sở Kiều hoán đổi y phục của mình với Triệu Thuần, làm rối tung tóc nàng ta, cởi dải lụa trắng băng trên trán nàng xuống, cuối cùng nhìn nàng, trầm giọng nói: “Triệu Thuần, thừa nhận đi, ngươi chính là một phế vật! Ngươi đấu không lại ta, quá khứ đã như thế thì bây giờ cũng sẽ như thế, vĩnh viễn không đổi. Ngươi không nên chọc vào ta, bởi vì ngươi quá non nớt, căn bản không đủ tư cách đấu với ta!”
Dứt lời, Sở Kiều vung quả đấm lên nện mạnh xuống trên mặt Triệu Thuần. Sở Kiều vung quyền rất chậm nhưng lực đạo vẫn rất mạnh, chỉ thoáng sau miệng mũi nàng ta đã chảy máu ròng ròng, mắt sưng húp nhìn không rõ dung mạo vốn có.
Triệu Thuần kêu không ra tiếng, cổ họng chỉ phá ra tiếng ư ư như gà trống đấu bị bại, cả người vô lực ngã lăn ra trên đất, đầu tóc cùng mặt mũi đầy máu, co giật như một con cá mất nước.
Sau đó Sở Kiều đứng dậy, lắc lắc mu bàn tay đầy máu, khoác hoa phục vàng rực của Triệu Thuần vào người, xoa rối mái tóc, lại bôi máu lên vai rồi chợt ngồi xuống trên mặt đất, cao giọng hô to: “Người đâu, hộ giá!”
Đám đông quan binh lập tức vọt vào bên trong, Sở Kiều dùng bàn tay đầy máu tươi che mặt mình, chỉ vào Triệu Thuần hét lên: “Ả dám đánh lén bổn cung! Giết ả! Thiêu chết ả!”
Đám lính thô lỗ nhấc Triệu Thuần đang mặc bộ y phục dính máu của Sở Kiều lên, mặt nàng ta sưng vù lại đầy máu nhìn không ra diện mạo vốn có. Lúc bị kéo ngang qua người Sở Kiều, Triệu Thuần nghiêng đầu nhìn thì bắt được ánh mắt sắc bén lẫn dưới mái tóc đen nhánh của nàng.
Sở Kiều khẽ hé môi, không tiếng động nói: “Không tiễn!”
“Ta bị thương, đưa ta hồi cung!”
Cuồng phong phần phật, mây đen mù mịt, lá cây bay xào xạc, một đống lửa to đã được đốt lên ngay giữa quảng trường Tường Vi.
Gió lạnh phả lên da mặt, Sở Kiều ôm mặt ngồi lên loan giá, quay đầu lại nhìn kình địch chậm rãi bị kéo đi xa.
Beta Nâu có ý kiến: bảo đảm có nhiều bạn sẽ lên án Triệu Thuần nhưng khi Nâu nhớ được bạn Thuần này bị cái gì thì thấy bạn í điên cuồng như vậy cũng có lý do, thành ra hết lên án.
Người dịch thì chỉ thấy cuồng chị Kiều vì chị oai quá nên quên mất tiêu Triệu Thuần có điên như thế nào.