Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 4131 : Thâm tình mênh mông
Ngày đăng: 19:04 19/04/20
Sau khi trấn an lòng quân, Yến Tuân lập tức mạnh mẽ triển khai kế hoạch cải cách. Đầu tiên là chỉnh đốn danh sách quân binh, điều một phần ba hắc ưng quân phân tán ở các binh đoàn khác. Hơn nữa quân hắc ưng được cử vào trong các binh đoàn phần lớn đều xuất thân văn nhân, không can thiệp nhiều đến quyền lực của ban lãnh đạo. Các tướng sĩ binh đoàn khác còn đang lo lắng Yến Tuân tiếm quyền mình, thấy vậy thì đều thở phào yên tâm, cũng hết sức vui vẻ để cho mấy người này nhận chức danh nghe kêu vô cùng: quan sử chưởng ngự dụng (chuyên viết diễn văn ủng hộ tinh thần binh sĩ sau mỗi trận thắng), quan sử ký lương thảo (chuyên ghi chép lại số lương thảo xuất nhập mỗi ngày), quan kiểm giám binh khí (quản lý vấn đề hao mòn vũ khí), quan quản thư (chuyên viết thư gửi nhà cho các binh sĩ, đồng thời giám thị thư ra thư vào), chưởng sự hậu cần chiến địa (quyền lực chỉ giới hạn ở việc trông coi hậu cần bếp núc nhưng lại có cấp đội trưởng, có mối quan hệ mật thiết nhất với các binh sĩ), vân vân và vân vân.
Đáng thương cho các tướng lĩnh xuất thân binh nghiệp kia của Bắc Yến, căn bản không hề hiểu được những chức vị nhìn như tầm thường này có ý nghĩa chiến lược đến mức nào đối với một quân đội. So với một đặc công chỉ huy được huấn luyện đặc biệt từ hiện đại như Sở Kiều cùng người từng bươn chải trong xoáy nước quyền lực suốt mười năm trời như Yến Tuân, tri thức của những người này nông cạn như một vũng nước mưa.
Tối hôm triển khai kế hoạch cải cách, tướng lĩnh các binh đoàn tụ hợp thành nhóm nhỏ ăn mừng bọn họ lại một lần nữa giành được thắng lợi trước tên nhãi ẻo lả ngồi mát ăn bát vàng vừa trở về từ hoàng thành là Yến Tuân, ăn mừng bọn họ lại một lần nữa bảo vệ được đặc quyền của mình ở Bắc Yến. Đêm đó bọn họ uống đến say mèm, mọi băn khoăn lo sợ về việc Yến Tuân nhân cơ hội đoạt quyền đều bay sạch, ai nấy đều mặt đỏ hồng, tràn trề hy vọng với tiền đồ như gấm trong tương lai. Mà cùng lúc đó, tên nhãi ẻo lả trong lời bọn họ đang ngồi trước thư án, trước mặt là mấy chồng tài liệu quân sự cao ngất.
Nội dung tài liệu chi tiết từ nhân số thực tế của các binh đoàn, kết cấu quân, khả năng tác chiến, tình hình lương thảo, tình trạng binh khí cho đến đánh giá lòng trung thành của các tiểu đội trưởng với thống lĩnh của mình, từng lời thì thầm nhỏ to trong mỗi đợt gác đêm, tiểu đội trưởng nào dũng mãnh kiệt xuất, ai có động thái không ổn định cản trở đến người khác, thậm chí cả chuyện quân đoàn trưởng nào bao nuôi kỹ nữ, người có con riêng, người nào thường xuyên vận chuyển tiền bạc ở các tiền trang tư nhân, người nào từng gian lận cờ bạc, người nào thích uống rượu chè chén, người nào thích vơ vét của cải, ai tính tình không tốt, ai nóng tính hay đánh người, ai ngu dốt không có chí lớn, ai bị cô lập, tất cả đều được ghi chép phân tích kỹ lưỡng bởi các quan tham mưu làm việc cả đêm dưới sự hướng dẫn của Sở Kiều.
Cứ như thế, Yến Tuân đã dùng phương thức này, không tiếng động trực tiếp nắm giữ toàn bộ thế lực vũ trang của cả Bắc Yến, mà trình độ tỉ mỉ của báo cáo còn hơn cả người trong cuộc.
Bọn họ cũng không biết, chỉ trong một đêm, một bàn tay vô hình đã che phủ đỉnh đầu của họ, mà uy lực của bàn tay này mạnh mẽ đến mức nào, trong tương lai mới có thể thấu hiểu tỏ tường.
Những tham mưu này chính là lực lượng quan trọng của Bắc Yến trong cuộc chiến phạt Bắc thứ nhất và thứ hai, là nhân tố chính trong công cuộc bảo vệ đại lục Tây Mông kéo dài suốt ba năm sau đó. Bọn họ chính là tiền thân của Yến tử doanh chiến công vô thượng không ai bì được. Nhờ có những người này mà chính quyền cùng tôn nghiêm của Bắc Yến được giữ vững. Không chỉ Bắc Yến, họ còn nhiều lần cứu nguy cho cả đại lục. Bọn họ chính là truyền kỳ có công biến Bắc Yến thành một trong những vùng đất khó công dễ thủ phồn vinh nhất đại lục Tây Mông. Luôn ẩn trong bóng tối, bằng thế công mạnh mẽ không ai ngăn được, những người này đã lặng lẽ thâu tóm toàn bộ tin tình báo trong quân đội.
Năng lực tác chiến của bọn họ, ngoại trừ Tú Lệ quân và đội quân thân cận bí mật của Thanh Hải vương là sư đoàn số 7 sau này, đương thời không ai có thể sánh kịp. Còn trong hiện tại, dĩ nhiên vẫn chưa người nào có thể nhìn ra thực lực của quân đoàn này.
Sáng sớm, sau một hồi kèn hiệu, các chiến sĩ rời khỏi Bắc Sóc, bắt đầu hành trình hiển hách đầy đao thương máu lửa của mình. Sở Kiều đứng trước cửa thành Bắc Sóc, trước mặt nàng là ba ngàn quân tiên phong thuộc binh đoàn số 1 của Phục Quang quân cùng hai vạn chiến sĩ còn lại của hắc ưng quân. Yến Tuân một thân khôi giáp, áo choàng lông đen như mực, vũ trang đầy đủ, gió lạnh như băng lướt qua thái dương nam nhân như đang ve vuốt đường nét gầy gò nhưng kiên định của hắn. Thiếu nữ đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, khẽ mấp máy khóe môi như muốn nói nhưng lại nói không ra lời, tựa như những gì nên nói đều đã nói hết, còn sót lại chẳng qua cũng chỉ là sự lo lắng không thôi.
“Để ta đi cùng hynh có được không?” Rốt cuộc vẫn nói ra những lời này, mặc dù biết rõ là hy vọng xa vời nhưng nàng vẫn nắm lấy tay áo đối phương, ngước đôi mắt trông mong nhìn lên, lại một lần nữa khẩn khoản thỉnh cầu.
“A Sở, ngoan nào.” Yến Tuân nâng tay Sở Kiều lên khóe miệng thổi một hơi, yêu thương ma sát một chút rồi dịu dàng khuyên nhủ: “Mỹ Lâm Quan cách đây xa ngàn dặm, bên ngoài cực kỳ lạnh, hiện giờ thời tiết biến đổi khác thường, thân thể muội lại không tốt, sao có thể lặn lội đường xa? Hơn nữa, nơi này cần có người ta tin tưởng ở lại lo liệu mọi chuyện, bất kỳ lúc nào cũng có thể truyền tin quan trọng ra ngoài. Quân Đại Hạ đã sắp đánh tới nơi, từ đây tới lúc Bắc Sóc trở thành chiến trường chính vẫn còn một khoảng thời gian, khi đó ta sẽ phái người hộ tống muội đến Lâm thành ở hậu phương. Nhân mã của Vũ cô nương đang ở đó, phải để Vũ cô nương trợ giúp chăm sóc muội thì ta mới có thể yên tâm.”
Mấy lời này tối qua đã đối đáp không biết bao nhiêu lần, Sở Kiều biết cầu xin vô vọng nhưng vẫn buồn bực không vui, nàng ủ rũ cúi đầu, không nói tiếng nào.
“Điện hạ, nên lên đường rồi.” A Tinh đi tới nhỏ giọng nói.
“Chờ một lát.” Yến Tuân ngẩng đầu lên, mặt đen lại, ngữ khí có hơi hằn học, “Không thấy được ta và Sở đại nhân đang bàn bạc chuyện quân quan trọng hay sao?”
A Tinh bị cho ăn quả đắng liền vội vàng khom lưng lui lại, không dám quấy rầy Yến vương điện hạ cùng Sở tham mưu trưởng bàn bạc ‘chuyện quân quan trọng’ nữa.
“A Sở, đừng mè nheo nữa. Nhiều nhất mười ngày sau ta nhất định sẽ trở lại.” Yến Tuân cúi người đưa mặt đến gần Sở Kiều đang ở phía dưới, nhéo nhéo mặt nàng, nở nụ cười ngọt dịu như mật, “Ta biết A Sở tài giỏi, đi theo ta sẽ thêm mười phần lợi, so với mang theo trăm quan tham mưu còn hữu dụng hơn, tới Mỹ Quân Quan chỉ cần hét một tiếng thì đám người bên trong sẽ lập tức sợ hãi giơ tay đầu hàng, chống cự gì đó cũng đều như nước chảy qua khe đá, đám tướng lĩnh Đại Hạ chắc chắn sẽ buông vũ khí khóc lóc xin tha mạng, quỳ xuống thần phục A Sở. Nhưng biết phải làm sao, ở đây cũng cần muội, muội không có ở đây, ta đi đường cũng ngày ngày không yên. Xin A Sở đại nhân thương xót chu toàn cho nguyện vọng nhỏ nhoi này của tại hạ, tiện tay giúp ta quản lý cục diện rối rắm ở Bắc Sóc này đi, có được không?”
‘Phì’ một tiếng, người nào đó còn đang cáu kỉnh rốt cuộc hóa giận thành vui, không nặng một nhẹ đánh lên bả vai Yến Tuân một cái, bĩu môi nói: “Mồm mép thật.”
Yến Tuân khoa trương đưa tay lau trán như vừa đổ rất nhiều mồ hôi, chắc lưỡi nói: “Sau cơn mưa rốt cuộc trời cũng sáng, quả thực là còn mệt hơn đánh nhau với quân Bắc phạt nữa.”
Sở Kiều trừng mắt, “Huynh còn dám nói?”
“Không nói, không nói nữa!” Yến Tuân vội vàng nhận tội, “Là ta lắm mồm nói bậy, mong Sở đại nhân đừng chấp nhất.”
Sở Kiều hừ một tiếng, bộ dạng như ‘tạm tha cho huynh một lần’, ngay sau đó liền bật cười nhìn Yến Tuân. Đám binh sĩ ở đằng xa hai mặt nhìn nhau, không hiểu vì sao Yến vương điện hạ và Sở đại nhân thảo luận đại sự mà lại có thể hào hứng đến như vậy, chẳng lẽ là Sở đại nhân quyết định đi thành Chân Hoàng ám sát Hạ hoàng hay sao chứ?
“Cẩn thận một chút, chiến trường đao kiếm không có mắt, không được tùy tiện mạo hiểm.” Lằng nhằng dường như đã thành bản tính của phụ nữ cho dù người phụ nữ đó có mạnh mẽ đến cỡ nào đi nữa, cũng ví như bây giờ, người nào đó tuy biết không thể đi theo nhưng lại bắt đầu lải nhải.
“Ừ, ta biết rồi.” Yến Tuân thành thật gật đầu, bộ dạng hết sức ngoan ngoãn nghe lời.
“Tuy binh đoàn số 1 là do Ô tiên sinh lãnh đạo, nhưng nội bộ cũng phe phái phức tạp, Đại Đồng Hành cử người thâm nhập không ít, huynh phải cẩn thận tránh cho đấu đá nội bộ.”
“Yên tâm, ta nhớ rồi.”
“Mỹ Lâm Quan gần cực Bắc, thời tiết rất lạnh, huynh còn bệnh trong người, phải chú ý giữ ấm, mặc nhiều y phục, ban đêm đắp nhiều chăn, đúng giờ phải uống thuốc y quan kê đơn.”
“Ừ, ta nhất định chú ý.”
Yến Tuân ôm eo Sở Kiều, khóe mắt lộ ý cười, trêu nàng: “Ta nói này A Sở, chẳng lẽ muội còn không biết là ngay từ ngày muội theo ta vào cung Thịnh Kim thì muội đã vẫy tay chào từ biệt hai chữ ‘thanh bạch’ này rồi.”
“Vô lại!” Sở Kiều cãi không lại chỉ có thể mắng hai tiếng.
Nhìn thấy đám A Tinh còn đang cười cười nhìn mình thì càng thêm tức giận, Sở Kiều chỉ vào bọn họ, quát lên: “Không được cười! Cũng không được phép kể lại cho người khác nghe! Bằng không ta đánh! Cả ngươi, ngươi, tên đang cười lộ hết cả răng kia là ai? Ngươi tên gì? Thuộc đội của ai? Vẫn còn cười? Ta đang nói ngươi đấy!”
“A Sở! Chớ có đánh trống lảng!” Yến Tuân nghiêm nghị kéo nàng lại, “Muội làm người phải thẳng thắn một chút, rõ ràng là lo ta ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt sao còn phải nói nhiều như vậy, còn ra vẻ chính nghĩa khuyên nhủ nữa chứ, ta thấy muội mới thật đáng đánh đòn.”
“Này này!” Sở Kiều càng lúc càng quẫn bách, mặt đỏ đến sắp bật máu, “Họ Yến kia, đã lâu rồi ta không chỉnh sửa huynh có đúng không? Còn muốn đánh ta? Huynh đánh thắng được ta sao?”
Yến Tuân nhướng mày, “Nhường muội một chút thì muội thật cho là mình vô địch thiên hạ rồi?”
“Giỏi lắm, qua cầu rồi rút ván à? Không phục thì chúng ta tỷ thí một trận!”
Yến Tuân nhất thời cười to, “A Sở, muội không nỡ xa ta nên mới cố ý mè nheo kéo dài thời gian không cho ta đi, có đúng không?”
Sở Kiều trợn mắt, đùng đùng hét lên: “Ai không nỡ xa huynh! Mau cút! Nhìn thấy huynh nhiều chút ta liền thấy phiền!”
“Ta đi thật đấy?”
“Cút cút, ai muốn nhìn mặt huynh.”
“Chớ hối hận đấy!”
“Có quỷ mới hối hận!”
“Ta đi rồi không được lén lút khóc thầm đấy!”
“Huynh rốt cuộc có đi hay không, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì!”
“Ha ha!” Yến Tuân phi thân lên ngựa, lớn giọng cười nói: “A Sở, ta đi đây, mười ngày sau, ở bình nguyên Mẫn Lan chờ ta chiến thắng trở về!”
“Hây!”
Hơn trăm kỵ mã đồng loạt thúc ngựa rời đi, vó ngựa hất tuyết bay mịt mù, chiến ưng chao lượn trên không trung, xa xa có tiếng gió hú ào ạt. Ánh nắng vàng rực chiếu lên bóng lưng của các chiến sĩ, cảnh sắc như tranh vẽ. Chỉ một lát sau, đoàn người chỉ còn lại bóng ảnh mơ hồ trên đồng tuyết mênh mông.
Sở Kiều đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng của Yến Tuân, nhu tình dâng lên cuồn cuộn. Nàng im lặng chắp tay trước ngực, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thành khẩn thì thầm: “Thần linh vạn năng, xin hãy phù hộ cho người con yêu, phù hộ chàng mọi sự thuận buồm xuôi gió, có thể bình an trở về.”
…………………………………………………………………………………….
Ngày 18 tháng 10, hành động liều mạng của Yến Tuân đã khiến tất cả mọi người kinh ngạc ngoài dự liệu. Hắn mang đội tiên phong của binh đoàn số 1 đến tụ hợp với quân của Ô Đạo Nhai tại huyện Lãm Tước, sau đó dẫn dắt hai mươi vạn đại quân trực tiếp tấn công Mỹ Lâm Quan ở phía Bắc của Bắc Yến.
Cho dù nhiều năm sau, mọi người đều truyền miệng sự anh dũng cùng phương pháp tác chiến của Tú Lệ vương, nhưng cũng không ai quên được thế trận xuất chúng của Yến Tuân trong trận chiến đó. Trong khi trăm vạn đại quân vũ trang tận răng của Đại Hạ đang dần tiếp cận ở phía Đông, hắn lại dẫn dắt tinh binh chủ lực đánh thẳng vào biên thành khó công nhưng ít ỏi quân Hạ canh giữ kia, nước đi này trên binh pháp chính là sự mạo hiểm không thể tưởng tượng. Thế nhưng, cũng chính nhờ hành động này của hắn đã cứu vãn được cục diện của Bắc Yến trong công cuộc Bắc phạt của Đại Hạ, đã xoay chiều thế bị kềm ở hai đầu của Bắc Yến, tiêu diệt yếu tố bất ổn ở phía Bắc, thậm chí còn gián tiếp cứu vãn vận mệnh của cả cao nguyên Bắc Yến.
Thời điểm đại quân Bắc Yến dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai đột nhiên xuất hiện ở trước Mỹ Lâm Quan, người trong thành còn cho rằng là viện binh đến từ Đại Hạ, nguy cơ sắp được giải trừ nên thậm chí còn không nổi còi báo động. Có thể tưởng tượng được, khi quân Hạ nhận ra sự thật, đã có vẻ mặt đặc sắc đến cỡ nào.
Lịch sử ghi lại, không thể không thừa nhận, Yến Tuân có thể vượt qua mọi khó khăn ở hoàng thành trong suốt tám năm, cuối cùng đập tan phòng tuyến dẫn binh chạy về Bắc Yến, cho tới việc hắn lập nên cơ nghiệp sau này, quả thật không phải là may mắn hay tình cờ. Vô luận là ở mặt chính trị hay quân sự, Yến Tuân thật sự chính là một thiên tài. Nam nhân này có trí tưởng tượng vượt xa mọi hiện thực, mà hắn lại có can đảm hiện thực hóa những suy nghĩ đó. Hơn nữa, hắn còn có ý chí cùng sự chịu đựng bền bỉ không ai sánh bằng, tựa hồ như tất cả ưu điểm mà một vị quân vương cần có đều tụ tập ở trên người hắn. Thêm vào đó, cũng chính là điều quan trọng nhất, hắn có một sự căm ghét thù hận không gì sánh nổi đối với kẻ nắm quyền đương nhiệm. Điểm hắn còn thiếu hiện tại, có lẽ chính là dã tâm thâu tóm thiên hạ. Thế nhưng, tin rằng trong tương lai, điểm này cũng sẽ dần dần lộ rõ.
Sau trận mở màn ngày đó, một nhân vật vĩ đại đã ra đời, hắn được tất cả người trên đại lục dõi mắt nhìn theo, chiến tích huy hoàng của hắn được đời sau ca tụng đến tận giờ.
Truyền kỳ thời loạn đã chậm rãi được khởi đầu như thế…