Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 4142 : Ánh trăng mênh mang

Ngày đăng: 19:04 19/04/20


Lần đầu tiên Sở Kiều nhìn thấy tiểu thư Hách Liên gia là khi nàng vừa khỏi bệnh.



Vầng trăng cong cong tỏa ánh sáng luồn qua cửa sổ như rải bạc lên mặt đất. Ngọn nến lập lòe khi sáng khi tối, sáp nến tan ra chảy từng giọt một xuống trên đế cắm, đỏ hồng tựa máu. Tấm màn lụa đầu giường nhuốm đầy bụi, bạc màu loang lổ. Tán cây ngoài cửa sổ lay động phát ra tiếng *xào xạc*, thỉnh thoảng lại có cánh chim đêm xẹt qua, kêu lên thê lương.



Hách Liên Lăng nghiêng mình nằm trên giường lót đệm bông, thân hình yếu ớt gầy gò cực độ. Trong phòng nồng sực mùi máu tươi, bóng dáng thiếu nữ nằm đó thật tiêu điều, khiến người nhìn không khỏi thấy chua xót.



Kinh Tử Tô ngồi bên cạnh giường, vừa vuốt đầu Hách Liên Lăng vừa lén lau nước mắt, quay sang nói với Sở Kiều: “Chớp mắt mà đã nhiều năm như vậy, không ngờ vẫn còn có thể gặp lại. Sao Hách Liên thị hùng mạnh thuở trước lại luân lạc đến nước này?”



Sở Kiều khoác áo choàng lông hồ vừa được Yến Tuân cho người mang đến, lông hỏa hồ ly đỏ rực càng làm nổi bật mi mục như họa. Nhìn thấy ba tỷ muội Khinh gia lặng lẽ rơi lệ, nàng cũng thấy mủi lòng, dịu dàng an ủi: “Tỷ tỷ cũng đừng quá thương tâm, có thể gặp lại cố nhân vốn là chuyện vui.”



Trước khi rời đi, người hầu bên người Yến Tuân là Phong Trí có tiến lên giải thích: “Cô gái này là do điện hạ trên đường nhân tiện cứu chuộc, vốn đã đưa một khoản tiền để cho nàng đi, không ngờ nàng ấy vẫn cố chạy theo đằng sau. Điện hạ đang trên đường trở về sau khi gặp Nạp Lan trưởng công chúa thì nàng ta chạy ra chắn đường, quỳ xuống dập đầu cầu xin điện hạ thu nhận. Điện hạ thấy nàng đáng thương nên nhất thời mềm lòng mang nàng về theo, khi ấy cô nương vẫn còn đang ở Biện Đường. Về sau đến thành Bắc Sóc đều do nô tài đích thân an bài chuyện ăn ở cho nàng, có điều sau khi khai chiến, nô tài bận bịu đến đầu tắt mặt tối nên nhất thời quên bẵng nàng.”



Phong Trí thao thao bất tuyệt kể một tràng mà Sở Kiều cũng không lưu tâm mấy. Bảy ngày nữa chiến sự phía Đông sẽ bắt đầu nên nàng không có thời gian đi chú ý những chuyện vụn vặt không đáng kể này.



Đến tối, sau khi Yến Tuân trở về thì hai người cùng nhau ăn tối. Nhìn thấy Phong Trí và A Tinh bận bịu sắp xếp hành trang cho Yến Tuân, Sở Kiều thuận miệng hỏi: “Phải lên đường rồi sao?”



Yến Tuân vừa ăn cơm vừa xé mở phong thư mới được gửi đến từ phía Đông, khẽ gật đầu: “Ừ.”



“Ta sẽ đi cùng huynh chứ?”



Yến Tuân nghe hỏi thì ngẩng đầu lên, để thư xuống bàn rồi trầm giọng nói: “Phía Đông ngập trong chiến loạn, Đại Hạ binh cường tướng mạnh, tác phong hung hãn, ta thật sự không nỡ để muội cùng ta lặn lội đường xa mạo hiểm trong khi thân thể vẫn chưa tốt. Hiện tại nội cảnh Bắc Yến không còn chiến sự, muội vẫn nên ở lại đây thì hơn.”



Sở Kiều khẽ nhíu mày, hơi khẩn trương nói: “Sức khỏe ta đã không vấn đề gì rồi, hãy để ta đi cùng. Ta có thể giúp đỡ huynh, ta có thể…”



“A Sở, ta chưa từng nghi ngờ năng lực của muội, nhưng muội cũng nên nghỉ ngơi dưỡng sức…”Yến Tuân nghiêm nghị trầm giọng nói, hai mắt sáng quắc nhìn Sở Kiều, “Muội đã làm đủ rồi, còn lại hãy giao cho ta. Chẳng lẽ muội không tin ta?”



Trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó hiểu, Sở Kiều hơi sững sờ, tay cầm đũa bất giác khẽ run run. Nàng hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói: “Ta chỉ lo lắng cho huynh.”



Sắc mặt Yến Tuân trở nên hòa hoãn, hắn với tay ngang bàn ăn nắm lấy tay Sở Kiều, mỉm cười nói:“Yên tâm đi.”



Sở Kiều chỉ khẽ cười mà không biết nên đáp lời thế nào. Nàng đột nhiên nhớ ra, kể từ khi Yến Tuân trở về, đã rất lâu nàng chưa từng hỏi đến chuyện trong quân rồi, ngay cả chuyện Đại Hạ dấy binh tấn công phía Đông nàng cũng không hề hay biết.



“Nhân tiện cũng cho huynh biết, ta đã sắp xếp cho Hách Liên Lăng vào ở trong Tây viện rồi.”



Yến Tuân vừa đọc thư vừa thuận miệng hỏi: “Hách Liên Lăng nào?”



“Huynh không nhớ sao? Nàng ấy là tiểu thư của Hách Liên thị ở Hoài Âm, được huynh cứu về đấy.”



Trong mắt Yến Tuân không hề có chút xao động, môi chỉ hờ hững buông một câu: “Hình như cũng có chút ấn tượng.”



Ngọn nến cháy kêu *tanh tách*, gió ngoài cửa chợt thổi mạnh hơn, Sở Kiều nhẹ giọng nói: “Trước khi đi huynh quên và cũng không dặn dò ta để mắt đến Hách Liên tiểu thư. Lúc lâm trận, nàng ấy bị quân lính của Tào Mạnh Đồng bắt làm quân kỹ, bị hành hạ đến mức tàn tạ không còn hình người.”



“Thế à?”



Ngữ khí của Yến Tuân vẫn không hề thay đổi, khiến Sở Kiều thậm chí còn nghi ngờ không biết hắn có nghe rõ lời nàng nói hay không. Nhưng nhìn vẻ mặt chăm chú cùng ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi của hắn, nàng lại cảm thấy không nên nói tiếp, vì vậy đành để bát đũa xuống rồi đi vào trong dặn dò nha hoàn nấu nước dọn giường ngủ.



Bên ngoài gió tuyết không ngừng thổi, dù trong phòng đã đốt lửa hừng hực nhưng vẫn cảm nhận được không khí lành lạnh tràn vào. Yến Tuân thích ăn hạt dẻ nên ban ngày lúc rảnh rỗi, Sở Kiều sẽ ngồi ở đầu giường bóc vỏ từng hạt một, mỗi lần làm là làm hết hơn nửa ngày, dần dần trong phòng luôn phảng phất mùi thơm của hạt dẻ. Vì vậy, trên bàn sách ở đầu giường Yến Tuân luôn có một thố hạt dẻ đã được bóc vỏ sẵn, thành ra phòng hắn cũng dần có mùi thơm như vậy.



Chăn trên giường vừa dày vừa mềm, nệm giường thêu hoa văn đằng long cưỡi mây bằng chỉ kim tuyến tinh tế, mặt giường rộng đến bảy tám người ngủ cũng đủ. Sở Kiều trải từng lớp nệm lên giường, lòng cảm nhận được sự thanh nhàn hiếm có, có lẽ chỉ khi làm được gì cho Yến Tuân, nàng mới có thể cảm thấy bình tâm.



Phía sau đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Sở Kiều cũng không quay đầu lại mà chỉ thuận miệng nói: “Nước nóng đã được chuẩn bị sẵn, trước tiên huynh cứ…”



Lưng chợt có ai áp sát, hơi thở ôn hòa của nam nhân phả lên cần cổ trắng trẻo, Sở Kiều đành phải đứng thẳng lên, khẽ cười đẩy hắn ra, “Đừng phá, ta còn bận trải giường.”



“Người ngoài làm sao ngờ được Sở đại nhân tử thủ Bắc Sóc lập nhiều chiến công hiển hách cũng sẽ làm những chuyện vặt này.”



Biết Yến Tuân đang trêu đùa mình, Sở Kiều cười mắng: “Đồ vô lương tâm, người ta chăm sóc huynh gần mười năm mà còn bị huynh nói như mẫu dạ xoa, ngoài đánh trận ra thì gì cũng không biết làm.”



Yến Tuân cười nói: “Đâu nào, ta chỉ đang cảm khái mình có phúc mà thôi.”



Sở Kiều nghe vậy thì đột nhiên xoay người lại, “Vậy để ta đi theo đi, nhân tiện chăm sóc huynh luôn.”



Nụ cười trên mặt Yến Tuân chợt tắt ngấm, hắn nhìn Sở Kiều thật lâu, sau mới chậm rãi hỏi: “A Sở, muội có biết nguyện vọng lớn nhất của ta những năm này là gì không?”



Sở Kiều khẽ nhướng mi, không đáp lời.



Và dường như Yến Tuân cũng không muốn nàng trả lời, “Những năm này, mỗi lần nhìn thấy muội phong trần mệt mỏi chạy đông chạy tây, ta đều âm thầm lặp lại lời thề, một khi Yến Tuân ta có thể xuất đầu lộ diện thì nhất định sẽ không để muội chịu bất kỳ thương tổn nào nữa, ta muốn muội được an hưởng cuộc sống cẩm y ngọc thực, hưởng thụ tất cả mọi vinh sủng mà một nữ nhân có thể có. A Sở, ta là nam nhân, so với việc để muội xông pha chiến trường thì ta hy vọng có thể nhìn thấy muội trải giường gắp thức ăn cho ta hơn.”



Yến Tuân bình tĩnh nói từng chữ một, ánh mắt vô cùng chân thành. Sở Kiều nhìn hắn, nhất thời không rõ cảm giác trong lòng là gì, Nàng cúi đầu, đủ loại tâm tình thoắt ẩn thoắt hiện, cuối cùng, nàng đưa tay ra ôm lấy thắt lưng thon gầy nhưng rắn chắc của Yến Tuân, dịu dàng nói: “Ta biết rồi, ta sẽ ở lại đây chờ, nhưng huynh phải sớm bình an trở lại đấy.”



Giọng nói mềm mại khiến Yến Tuân bất giác khẽ rung động, không kìm nổi lòng liền đưa tay nâng cằm Sở Kiều lên, nhìn thật sâu vào đáy mắt nàng rồi ôn nhu đặt môi lên đôi mắt trong trẻo, lướt xuống cần cổ nhẵn mịn, tay giữ chặt eo thon của người trong lòng, cuối cùng mới áp môi lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Răng môi quấn quýt, tiếng thở dốc rất khẽ trong không trung nghe thật mê người, đủ xé nát lý trí của bất kỳ ai.



Hô hấp của Yến Tuân dần trở nên rối loạn, trong bụng như nổi lửa. Bàn tay to rộng của hắn đi loạn trên lưng Sở Kiều, tuy đã siết nàng thật chặt nhưng vẫn không đủ.



Trong người nam nhân dâng lên một khát vọng cuồn cuộn, cái hôn mạnh mẽ kia không đủ thỏa mãn hắn. Hắn dường như muốn nhiều hơn, nhiều hơn thế nữa…



Mặt giường rộng rãi thấp thoáng sau màn lụa chợt trở nên hấp dẫn khác xa ngày thường. Yến Tuân đột nhiên nhấc bổng thân thể mềm mại của Sở Kiều lên, đặt xuống giường.



Khoảnh khắc cả người chạm lên mặt giường khiến Sở Kiều thất kinh, cùng lúc đó một cảm giác lành lạnh đột ngột ập đến, nàng luống cuống mở to mắt nhưng lại lập tức bị hơi thở cực nóng của Yến Tuân bao trùm.



Sự chống cự yếu ớt của người phía dưới không ngăn được dục hỏa không ngừng dâng lên trong bụng, thân thể nam nhân áp lên người thiếu nữ, y phục mỏng manh trong phòng không che giấu nổi da thịt nóng bỏng bên dưới.



“Yến… Tuân…” Thiếu nữ hổn hển gọi, ngữ khí mềm mại như nước không rõ vui buồn, vì vậy cũng không rõ nàng là đang chống cự hay nghênh đón.



Bàn tay hàng năm cầm kiếm chậm rãi luồn tay vào dưới vạt áo thiếu nữ, lúc bàn tay đó chạm đến trước phần ngực trắng mịn, tiếng kinh hô của Sở Kiều bên tai như công tắc vừa bật, khai mở toàn bộ giác quan của Yến Tuân.



Cảm xúc mềm mại dưới tay trong nháy mắt đã đốt trụi chút lý trí cuối cùng trong đầu, Yến Tuân khàn giọng nói bên tai Sở Kiều, ngữ khí đầy vẻ mê say, “A Sở, ta e mình không nhịn được nữa rồi.”



Sở Kiều như đã mất đi khả năng nói chuyện, cố gắng hé đôi môi nhỏ xinh ra đáp lời nhưng chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm. Ngay lúc Sở Kiều vừa mở miệng thì một đầu lưỡi đột nhiên tiến vào liếm nhẹ lên môi răng khiến nàng lập tức như bị điện giật, run rẩy cả người. Một bên áo đã tuột ra khỏi đầu vai, lộ ra da thịt trắng trẻo, dưới ánh đèn mờ ảo nhìn nhẵn mịn như gốm sứ thượng hạng.




“Làm ơn đi, điện hạ biết nàng ta là ai sao? Trừ cô nương ra, mạng nữ nhân khác trong mắt điện hạ có là gì.”



“Được rồi, chuyện này dừng ở đây thôi. Không được nói lung tung ra ngoài, hơn nữa còn phải cẩn thận với các tỷ tỷ của cô nương.”



……



Ba người đã đi xa mà Sở Kiều vẫn còn chết lặng chôn chân tại chỗ, từ xa vẫn có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh lộ ra dưới tấm chiếu.



Tuyết rơi càng lúc càng lớn, chỉ lát sau đã dày gần nửa thước. Sở Kiều đứng trong vườn, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo đến cực độ, máu đều như đã đông cứng. Nghĩ tới bộ dáng thần bí của Hách Liên Lăng khi nói chuyện với mình hôm qua, nàng lại cảm thấy tim nhói đau như bị kim đâm.



“Cho nên ta chỉ có thể lén nói cho ngươi biết mà thôi. Có một vị thiên tướng thích ta, chàng còn từng ôm ta nữa. Sau khi ta về nhà, chàng tới cầu thân thì ta sẽ có thể gả cho chàng.”



“Thật sự điên rồi.” Sở Kiều lẩm bẩm, ngữ khí lạnh tanh.



Không rõ vì sao, Sở Kiều lại đột nhiên nhớ đến đứa bé gái tên Tinh Tinh gặp ở Biện Đường, cô bé tóc thắt hai bím, thân mình mũm mĩm, mắt vừa đen vừa tròn, khi cười còn lộ hai lúm đồng tiền.



Lúc trở lại thì cả người Sở Kiều gần như bị đông cứng. Lục Liễu tìm kiếm khắp nơi, nhìn thấy nàng trở lại thì nước mắt liền chảy ào ào, lao tới khóc ròng, “Cô nương đi đâu vậy? Làm nô tỳ lo muốn chết.”



Sở Kiều lắc đầu, mấp máy đôi môi cứng ngắc, cố gắng nói: “Để ta ngủ một giấc.”



Tỉnh lại thì thấy cổ họng đau rát, theo kinh nghiệm, Sở Kiều lập tức biết mình lại ngã bệnh.



Trong phòng, Yến Tuân vẫn mặc nguyên quân phục, đang nổi giận với đám Lục Liễu, “Các ngươi chết hết cả rồi sao?”



Đám tiểu nha hoàn đều quỳ trên mặt đất lạnh như băng, sợ hãi đến mức mặt trắng bệch nhưng lại không dám khóc ra tiếng.



Sở Kiều hé môi muốn kêu tên Yến Tuân nhưng lại kêu không thành tiếng mà chỉ phát ra âm thanh khàn khàn.



Yến Tuân nghe tiếng liền vội vàng quay đầu lại, thấy Sở Kiều đã tỉnh thì lập tức chạy đến nắm tay nàng, nhíu mày nói: “Muội tỉnh rồi, có thấy khá hơn chút nào không? Có đói bụng không?”



Sở Kiều cố gắng hắng giọng mấy lần, cuối cùng cũng nói ra tiếng, nhưng vẫn khó nghe vô cùng,“Không liên quan đến bọn họ.”



Yến Tuân quay lại lạnh lùng nhìn đám tiểu nha hoàn, trầm giọng nói: “Còn không mau cút ra ngoài?”



Đám tiểu nha hoàn lập tức biến mất dạng.



“A Sở, muội như vậy thì sao ta có thể yên tâm lên đường.” Yến Tuân bất đắc dĩ thở dài, sắc mặt hơi tái xanh.



Trong người hắn cũng có thương tật, một kiếm lúc trước của Triệu Tung đã thương tổn đến nguyên khí của hắn, mỗi khi vất vả quá độ sẽ tái phát, chẳng qua hắn luôn kiên cường cố nén mà thôi. Vừa liên tiếp trải qua mấy trận đánh lớn cùng hành quân gấp gáp, hiện tại lại phải ra tiền tuyến chỉ huy, nếu không nhờ có ý chí kiên cường chống đỡ hẳn hắn đã sớm ngã gục từ lâu.



Sở Kiều chợt thấy đau lòng, giơ tay ra vuốt nhẹ đường nét hơi gầy trên mặt nam nhân, khàn giọng nói: “Huynh gầy quá.”



Yến Tuân dịu dàng cười, “Ta không sao.”



Hắn bưng chén thuốc còn ấm đến bên giường Sở Kiều, dỗ dành như dỗ trẻ con, “A Sở, ngoan uống thuốc nào, hết bệnh ta sẽ dẫn muội đi bình nguyên Hỏa Lôi săn ngựa hoang.”



Sở Kiều hơi nhíu mày, “Thuốc đắng lắm.”



“Ngoan, nghe lời ta.”



Sở Kiều bất đắc dĩ phải hé môi cho Yến Tuân đút từng muỗng thuốc, uống thuốc như vậy còn đắng hơn, không bằng bưng chén uống ực một hơi.



Bên ngoài trời lại nổi gió tuyết, tính khí của Yến Tuân quả thật như thời tiết bên ngoài, nói thay đổi liền thay đổi ngay, có chuyện liền sẽ như cuồng phong bão tuyết.



Uống thuốc xong, Sở Kiều ăn hai miếng mứt rồi ngẩng lên hỏi: “Huynh chuẩn bị thế nào rồi? Sắp phải đi rồi à?”



Yến Tuân gật đầu, “Ừm, Ô tiên sinh và Trọng Vũ đã đến nơi rồi.”



Sở Kiều chú ý thấy Yến Tuân không gọi Vũ cô nương mà lại gọi thẳng tên, nhưng cũng chỉ hỏi tiếp:“Đồ cần mang đã chuẩn bị sẵn hết chưa?”



“Yên tâm, muội cứ dưỡng bệnh cho tốt, không cần lo lắng cho ta.”



Sở Kiều vẫn không yên lòng, “Nhớ luôn hết sức thận trọng, đừng để bị thương.”



Yến Tuân bất đắc dĩ cười cười, “A Sở nói nhiều thật.”



“Phải rồi, Hách Liên tiểu thư tối qua là sao thế, rất ồn ào.” Thiếu nữ làm như vô tình nhắc tới, mày còn hơi nhíu tựa như vẫn còn tức giận vì tối qua bị giật mình thức giấc.



Yến Tuân vẫn ôn hòa như cũ, sắc mặt không hề có chút biến hóa. Hắn nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho Sở Kiều, bình thản nói: “Muội đang bệnh, chớ có vì người như vậy mà không vui. Ta đã phái người mang nàng ta ra ngoài rồi, sau này muội sẽ không nhìn thấy nàng ta nữa đâu.”



Sở Kiều nhất thời có chút hy vọng, nhưng vẫn cố ý hỏi: “Huynh tìm đại phu trị bệnh cho nàng ấy sao?”



“Không hẳn sẽ trị khỏi, nhưng vẫn thử xem sao.”



Yến Tuân đứng dậy, đặt sữa ấm xuống vị trí Sở Kiều có thể với tay đến, “Tối nay ta còn có việc nên không thể ở cùng muội, muội cứ ngủ trước đi.”



Sở Kiều gật đầu, khẽ mỉm cười nói: “Huynh cũng nhớ nghỉ ngơ sớm một chút.”



“Ừ.” Nam nhân rời khỏi phòng.



Trong phòng tràn ngập ánh nến, không khí khô ráo và ấm áp nhưng Sở Kiều vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Tiếng bước chân bên ngoài dần xa, mắt nàng chợt hơi mông lung, mũi cũng cay cay. Khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Sở Kiều đột nhiên kéo chăn lên phủ kín đầu, che khuất ánh mắt chực rơi lệ cùng tiếng nấc sắp rời môi.



“Cô nương?” Lục Liễu đi tới, thắc mắc hỏi: “Sao lại trùm đầu ngủ như vậy? Trong phòng có đốt than, cô nương làm vậy sẽ ngạt thở đấy.”



Thấy Sở Kiều không phản ứng, Lục Liễu giơ tay định kéo chăn xuống, lại phát hiện chăn bị người bên dưới giữ chặt lại. Tiểu nha hoàn nhất thời sửng sốt, e dè hỏi: “Cô nương, người làm sao vậy?”



Người dưới chăn vẫn không đáp. Hồi lâu sau đám nha hoàn đều lui ra hết, đêm dần muộn, tối nay không có trăng, trong phòng chỉ có ánh nến chập chờn, ánh sáng mờ mờ hắt lên bóng người cô đơn trốn dưới chăn trên giường.