Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 115 : Kim phong ngọc lộ*
Ngày đăng: 19:02 19/04/20
*Trích trong câu ‘Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng’ trong bài thơ ‘Thước kiều tiên’ của Tần Hán = ngụ ý cảnh tượng đẹp đẽ khi hai người yêu nhau vượt ngàn dặm để gặp gỡ
*Đùng đùng đùng!* Tiếng pháo trúc tưng bừng đột nhiên vang lên, xác pháo rải đỏ trên mặt đất phủ đầy bông tuyết trắng, vô số hài tử đầu đường cuối ngõ vui cười đùa giỡn với nhau, che lỗ tai hớn hở chờ nghe tiếng pháo vang thật lớn, chơi đến quên trời quên đất.
Ngày 25 tết Nguyên Tiêu chính là sinh thần 57 tuổi của Cao tông hoàng đế Đại Hạ – Triệu Chính Đức, trên dưới cả nước đều bao trùm bầu không khí hoan hỉ, quan phủ phân phát pháo đỏ miễn phí cho dân chúng hoàng thành, thành công gia tăng thanh thế ăn mừng trong kinh. Chủ nhân cung Thịnh Kim vô cùng thưởng thức cách làm này của phủ doãn kinh đô, ngay lập tức hạ chỉ khen ngợi Ngụy phủ Ngụy Thư Du.
Trong tiếng pháo đì đùng, phủ Gia Cát cũng gia tăng công tác chuẩn bị cho ngày lễ quan trọng này. Những ngày này, bão tuyết tràn ngập hoàng thành, bông tuyết xốp mềm như lông ngỗng nhẹ nhàng bay lả tả đầy trời, chúng lão nhân trong thành đều nói bão tuyết năm nay có chút kỳ quái, cùng thời gian năm ngoái chỉ mới xuất hiện sương giá mà thôi.
Sở Kiều mặc xiêm y mới may màu hồng nhạt, bên ngoài khoác áo choàng lông cáo, khuôn mặt nhỏ trắng mịn như ngọc ẩn dưới lớp lông cáo, hai má phấn hồng, một đôi mắt tròn thật to. Bông tuyết bồng bềnh rơi xuống trên chóp mũi, nữ hài tử khẽ chun chun cái mũi nhỏ, lộ ra vẻ đáng yêu khác thường.
“Tinh Nhi, thiếu gia gọi ngươi.” Tiểu nha hoàn Hoàn Nhi thở hổn hển chạy đến.
Sở Kiều chậm rãi xoay người lại, thấy Hoàn Nhi tóc mai tán loạn thì ung dung đi đến kiễng chân vuốt vuốt tóc nàng, bình tĩnh nói: “Nhìn ngươi xem, chạy chậm một chút không được sao? Có chuyện gì mà hớt ha hớt hải đến như vậy?”
Hoàn Nhi năm nay đã mười sáu, nhưng chẳng biết tại sao mỗi khi đối mặt với cô bé vẫn chưa đầy tám tuổi trước mắt, nàng luôn cảm giác bản thân mới là trẻ con. Ngoan ngoãn khom người để cho Sở Kiều sửa sang đầu tóc lại cho mình, nàng vội vàng nói: “Tinh Nhi, mau đi đi, thiếu gia còn đang chờ.”
Sở Kiều thả tay xuống, gật đầu nói: “Đi thôi.”
Nàng nói xong liền đi về phía nội phòng, bước chân nhỏ vẫn bình thản, tuyệt không có chút gấp gáp nào. Hoàn Nhi cau mày nhìn một hồi lâu, ngay sau đó lắc đầu rồi vội vàng theo sau.
Tuy nhiên so với Sở Kiều, Gia Cát Nguyệt mới tính là từ tốn chậm chạp. Khi nàng đẩy cửa nội phòng ra, chỉ thấy thấy Tứ thiếu gia Gia Cát gia đang ngồi trên ghế ấm áp khẽ cau mày chăm chú nhìn thế cục bàn cờ trước mắt, một bộ dạng rất dụng tâm.
Chủ hàng quay đầu lại, thấy vị Tứ công tử Gia Cát gia nổi danh này chỉ một cái đèn hình con thỏ tuyết thì không khỏi ngẩn ngơ.
Cầm cái đèn lồng trong tay, khuôn mặt luôn lạnh nhạt từ trước đến giờ của Gia Cát Nguyệt đột nhiên hiện ra một nụ cười khó thấy, hắn đưa cái đèn lồng đến trước mặt Sở Kiều, nói: “Cho ngươi.”
Sở Kiều hơi sửng sờ, theo bản năng đưa tay nhận lấy, ngay cả tạ ơn cũng quên nói. Gia Cát Nguyệt vẫn bình tĩnh quay đầu thúc ngựa đi về phía trước, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì. Đám người hầu xung quanh đưa ánh mắt quái dị cẩn thận xem xét Sở Kiều từ đầu đến chân một lần, âm thầm phỏng đoán.
Sở Kiều dở khóc dở cười. Thật đúng là coi nàng như một đứa trẻ mà!
Cái đèn lồng hình thỏ kia được làm rất tinh xảo, thân hình trắng noãn, đôi mắt hồng hồng, Sở Kiều duỗi ngón tay ra khẽ chạm chạm ở đầu miệng con thỏ, một cái đầu lưỡi bằng giấy màu hồng đột nhiên vươn ra, dọa nàng giật cả mình.
Ngay lúc đó, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên, Sở Kiều quay đầu lại, vừa vặn có một đội rước đèn đi ngang qua ngăn cản tầm mắt nàng, Kim long Thải Phương, Ngọc điệp Bạch hồ, Tiên nữ Thủy thần, cỏ thơm lan quế cái gì cũng có, sáng ngời đến chói mắt, đoàn người hối hả qua lại trên đường lớn Cửu Uy, vô cùng náo nhiệt.
Không biết qua bao lâu, thời gian tựa hồ rất dài vừa cũng như rất ngắn, đội rước đèn chậm rãi tản đi, chỉ thấy phía bên kia con phố, ven bờ sông Xích Thủy đóng bắng, tuyết đọng mịt mờ, dưới nhánh liễu buông rủ xuống mang theo sương tuyết mờ ảo, bên cạnh một con tuấn mã đen tuyền đang ung dung đứng đó, một thiếu niên thân mặc thanh sam hai tay khoanh ở trước ngực lười nhác tựa vào trên gốc liễu, ánh mắt sáng ngời đang nhìn về phía nàng, trên môi điểm nụ cười nhàn nhạt, tròng mắt đen như ngọc.
Một tiếng bùm chíu thật lớn vang lên, mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ thấy trên trời rực rỡ ánh đèn hoa cùng pháo hoa nở rộ, thật giống như tiên nữ đang vung tay áo múa lượn giữa muôn hoa, đẹp đến mê say.
Lúc này, không biết là đứa trẻ nghịch ngợm nào đột nhiên ném một tép pháo đến dưới chân con ngựa Sở Kiều đang cưỡi, con ngựa nhỏ lần đầu tiên ra cửa nhất thời kinh hãi, vung chân lên không phân biệt phương hướng chạy nhanh về phía trước.
Bọn hạ nhân phủ Gia Cát kinh hô một tiếng, đáng tiếc ở giữa Sở Kiều và bọn họ có rất nhiều người, nhất thời không thể bắt kịp nàng. Thiếu niên ở dưới tàng cây nhìn thấy, lập tức tung mình lên thân ngựa, vung roi thúc ngựa đuổi theo hướng ngựa của Sở Kiều vừa chạy.