Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 4150 : Song hùng hội tụ

Ngày đăng: 19:04 19/04/20


Hôm ấy, Bắc Yến lại chìm trong bão tuyết, cuồng phong mạnh nhất từ trăm năm gần đây càn quét khắp bình nguyên, tuyết và mưa đá tát vào mặt rát buốt, rơi xuống trên mặt đất dày hơn ba thước. Chiến mã được bọc da quanh bụng và mắt nhưng vẫn không thể nhìn rõ đường. Trên đồng tuyết mênh mông, các chiến sĩ của Tú lệ quân mình khoác áo lông, đầu trùm mũ lông nhưng vẫn bị gió thổi rát đến mức mắt mở không ra, chỉ có thể cúi đầu khó khăn lội tuyết.



Qua khỏi sông Mạt Ly, Sở Kiều đột nhiên ra lệnh toàn quân dừng bước. Tôn Tài sốt ruột chạy lên hỏi, nhìn thấy hình ảnh trước mắt thì chợt thấy lạnh sống lưng. Nữ tướng trẻ tuổi đứng trên dốc núi dõi mắt nhìn ra bình nguyên mênh mông mịt mù tuyết rơi, phía chân trời thấp thoáng bóng chim bay cuồng loạn.



Lúc đoàn người qua khỏi dốc núi, Tôn Tài mới tức giận đẩy chiến sĩ đang ngăn cản mình sang một bên, tiến lên gặng hỏi: “Sở đại nhân, ngài rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Sự tình khẩn cấp, bệ hạ đang gặp nguy mà ngài còn tâm tư ở đây ngắm cảnh?”



Sở Kiều lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn một lượt, nhãn thần buốt giá khiến người bị nhìn vô thức chùn chân.



Thiếu nữ này còn rất trẻ, nhưng không rõ vì sao, khi đối mặt với ánh mắt như có thể nhìn thấu mọi thứ kia, tất cả đều bất giác quên mất tuổi của nàng, không kìm được mà run rẩy vì khủng hoảng. Thời tiết cực lạnh nhưng trán Tôn Tài lại dần rịn mồ hôi, hắn vừa mới nhận ra có gì đó không ổn thì đã nghe thấy Sở Kiều ra lệnh: “Trói hắn lại.”



Các chiến sĩ của Tú lệ quân không chút do dự lập tức tiến lên, chớp mắt đã trói gô Tôn Tài lại. Gã không nhịn được giãy dụa kêu to: “Các ngươi làm gì vậy? Sở đại nhân, ngài muốn tạo phản sao?”



Sở Kiều lạnh lùng nhìn Tôn Tài, ánh mắt sắc bén dễ dàng nhìn thấu sự lo lắng cùng hoảng hốt từ trên khuôn mặt đang ra vẻ phẫn nộ của hắn, sự giá rét đang dần dâng lên trong lòng nàng.



“Hạ Tiêu, dùng toàn bộ chất nổ chúng ta mang theo nổ tung mặt sông Mạt Ly, sau đó để lại ba trăm người canh chừng, từ đây đến trước sáng mai, nếu nhìn thấy bờ sông đối diện xuất hiện bất kỳ người nào thì lập tức tới báo cho ta biết.”



Sau khi nghe Hạ Tiêu ‘dạ’ một tiếng rõ to, Sở Kiều nhanh chóng tung mình nhảy lên lưng ngựa, ra lệnh cho thuộc hạ: “Chúng ta đi.”



“Sở đại nhân! Ngươi có biết mình đang làm gì không?”



Sở Kiều chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Tôn Tài, vô cùng bình tĩnh nói: “Dĩ nhiên là biết.”



“Ngươi ngăn trở quân ta cứu giá, đây chính là tội phản nghịch!”


Gia Cát Nguyệt đứng yên bất động, Yến Tuân cũng không nói gì. Chiến trận đã ở trước mắt, hiện tại mắng chửi hay vũ nhục đều là trò ấu trĩ.



Một gã quan chiêu hàng bên Yến Tuân thúc ngựa đi đến trước mặt đội ngũ của Gia Cát Nguyệt, cao giọng kêu: “Chớ bắn!”



Chúng Nguyệt vệ đều im lặng không nói gì, chỉ đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn gã lính vô cùng can đảm kia.



Gã quan chiêu hàng căng khẳng liếm môi một chút rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt, vẫn là nội dung cũ rích, đại loại như Đại Hạ tàn bạo bất nhân, Bắc Yến hành sự vì chính nghĩa, các ngươi tự tiện xông vào lãnh thổ chúng ta như vậy chính là xâm phạm chủ quyền, đồng nghĩa với khiêu khích trắng trợn, viện binh chúng ta đang trên đường đến đây, nếu các ngươi muốn có cơ hội sống thì lập tức bỏ binh khí đầu hàng, quỳ xuống dập đầu cầu xin, vân vân. Hắn nói đến khô miệng nhưng phía đối diện vẫn không hề có nửa lời hồi đáp.



Sau khi gã quan chiêu hàng nói xong, Gia Cát Nguyệt chỉ khẽ phất tay, lãnh đạm buông ra một từ: “Bắn!”



Loạn tiễn lập tức rời cung, nhà diễn thuyết anh dũng của bên Bắc Yến liền bị bắn thành nhím, thân thể ngã rạp nhưng chân vẫn còn mắc trên bàn đạp hai bên yên ngựa. Chiến mã bị chấn kinh hất tung người trên lưng rồi tung vó chạy trở về, kéo lê thi thể trên đường, để lại một vệt máu dài đỏ tươi.



Binh lính bên Bắc Yến rốt cuộc nổi giận, đồng loạt rút chiến đao ra, mặt hầm hầm sát khí. Lưỡi đao bắt ánh sáng phản chiếu từ mặt tuyết lóe lên loang loáng, khiến người nhìn chói mắt.



Đôi bên nhìn nhau đăm đăm, cuối cùng, một hồi kèn lệnh chợt vang lên, chiến mã lập tức tung vó khiến bụi đất bay mù mịt, hai đội ngũ đồng loạt giơ cao đao thương xông về phía đối phương.



Cuộc chiến đã bắt đầu một cách đột ngột như thế.



Mặt trời đã chìm hơn quá nửa xuống chân trời phía Tây, sắc trời dần tối, đội ngũ của Gia Cát Nguyệt ít người nhưng ai nấy đều là cao thủ thân thủ bất phàm, tên vừa rời cung thì tay liền có thể vung đao ra chiêu. Chỉ ba trăm người nhưng đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi, hàng ngũ vẫn cực kỳ phối hợp, không hề vì nhân số địch hơn mình gấp nhiều lần mà hoảng loạn.



Bên Yến Tuân thì có lợi thế số đông, từ trong trăm ít nhất cũng có một tinh binh, trang bị vũ khí lại đầy đủ tận răng, đều là lão tướng dày dạn kinh nghiệm, chiến đấu cũng vô cùng khí thế.



Chiến cuộc chỉ mới bắt đầu nhưng đã đẫm máu đến cùng cực, tay chân binh sĩ bị chém rơi vô số, máu tươi bắn tung tóe, cả ngựa cũng điên cuồng húc đầu vào nhau. Tiếng chém giết cùng sát khí mãnh liệt như lũ khiến người chứng kiến lạnh sống lưng, tê dại da đầu.