Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 5164 : Gió Bắc ẩn tình

Ngày đăng: 19:04 19/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau trận tuyết lớn, thời tiết càng thêm lạnh giá. Gió lớn không ngừng xoáy tròn trên không trung.

Ráng hồng giăng đầy trời, tuyết đọng trên mặt đất bị gió cuốn lên cao rồi rơi lả tả xuống trên mái ngói cung Sóc Phương ở Lạc Thành.

Hôm nay là dịp săn mùa đông của Bắc Yến, chiến sự ở phía Đông tạm thời ngưng lại, người Khuyển Nhung ở phương Bắc cũng đã bị đánh lui, binh sĩ đều phấn khởi trở về nội cảnh, chuẩn bị đón năm mới.

Sáng sớm, hàng quán hai bên đường Ngũ Huyên đều đóng cửa, cả con đường được rải cát vàng tránh cho bánh xe ngựa bị băng tuyết làm trơn trượt, xa xa nhìn lại rực rỡ óng ánh như dát vàng. Hai bên đường đều được giăng màn lụa, thường dân đã sớm được di tản, văn võ bá quan quỳ thành hai hàng, thủ vệ chậm rãi bước đi, trật tự dẫn đường cho đoàn xe ngựa lũ lượt lăn bánh, màn xe hoa lệ như lấn át cả ánh mặt trời trên cao.

Nhìn cảnh này, mấy lão nhân có trí nhớ tốt đều bất giác nhớ lại buổi săn mùa Đông hơn mười hai năm trước.

Tây thành Trung Khâu chính là trường săn thú hàng năm của Bắc Yến vương, bình nguyên rộng bát ngàn này tọa lạc ở trung tâm dãy Lạc Nhật, kề sát phía nam Hồi Sơn, đất ở đây đỏ quạch, cũng không rõ vì sao nó có màu như thế, tựa như bị máu tươi thấm đẫm nhuộm thành vậy.

Yến Tuân khoác áo lông chồn ngồi trên vương vị cao cao, trước mặt là bóng người trùng trùng, xa xa nhìn lại tựa như một cánh ưng đen thẫm. Đám quan lại thấp thỏm quỳ dưới vương liễn, không dám ngẩng đầu nhìn lên mặc cho đầu gối cứng ngắc vì lạnh. Chỉ có A Tinh lặng lẽ ngước lên, vẫn không thấy rõ mặt Yến Tuân.

“Trang đại nhân.” Một giọng nói rét lạnh đột nhiên vang lên.

Một ông lão tuổi khoảng năm mươi giật mình, da mặt khẽ run run, chậm rãi đứng lên đi ra quỳ ở chính giữa, kính cẩn đáp lời: “Bệ hạ có gì căn dặn?”

 

“Không có gì, chẳng qua gần đây có được đồ chơi thú vị, muốn mời Trang đại nhân cùng thưởng ngoạn.”Giọng nói của Yến Tuân mang theo ý cười, có hơi mong đợi của trẻ con đang nổi hứng muốn trêu đùa ai đó.

Trang đại nhân quỳ rạp xuống sát đất, các đốt ngón tay trắng bệch, mi tâm nhíu chặt, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Đa ta bệ hạ đã nghĩ tới cựu thần.”

 

Yến Tuần cười một tiếng, ánh mắt ẩn chứa sự giễu cợt, lười biếng vung tay lên, ra lệnh: “Mang ra đây.”

 

Chuỗi âm thanh *lọc cọc* liên tục vang lên, một chiếc xe ngựa được kéo vào trường săn, mui xe được bao kín bằng vải thô đen kịt, mơ hồ nghe được bên trong có tiếng động nhỏ. Tất cả tò mò quay sang nhìn cỗ xe ngựa, toàn trường im lặng như tờ, chỉ nghe được tiếng hít thở kìm nén.

Một tiếng *cộp* đột nhiên vang lên khiến mọi người đồng loạt kinh ngạc, thì ra là Yến Tuân đang ngồi trên vương vị, buồn chán nên gõ cán roi lên thành ghế bằng vàng ròng, tạo thành từng tiếng *cộp, cộp, cộp* đều đặn…

Tất cả đều nín thở không nói chuyện, một thị vệ khoảng hơn ba mươi đi đến trước cỗ xe ngựa, vung tay lên kéo tấm vải đen xuống.

Tiếng hô kinh ngạc liên tục vang lên khắp toàn trường, ai cũng lộ vẻ kinh hoảng nhưng không dám lên tiếng chất vấn.

Trên cỗ xe kia là một nhóm thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp. Trời lạnh nên các nàng đều co lại thành một cụm, mặt ai cũng trắng bệch, hai tay bị trói chặt, trên người không một mảnh vải.

Trang đại nhân nhìn thoáng qua liền chết trân ngay tại chỗ, thời tiết cực lạnh nhưng trên trán ông lại bắt đầu rịn ướt mồ hôi.

Phía sau vang lên tiếng cười của Yến Tuân, vị đế vương trẻ tuổi dường như đang vừa ăn vừa nhắm rượu, nói giọng vô cùng thản nhiên: “Trang đại nhân là trụ cột của Bắc Yến, mấy năm qua đối với trẫm có ơn không ít, mũi tên đầu tiên hôm nay xin nhường cho đại nhân vậy.”

 

Cửa lồng tre trên xe ngựa được mở ra, đám binh sĩ thô lỗ tiến lên đấm đá đuổi các thiếu nữ xuống. Các nàng đi chân trần, giẫm lên mặt tuyết lạnh lẽo, không lâu sau chân liền sưng đỏ cả lên.

“Chạy! Mau chạy cho ta!” Đám binh sĩ hung hăng quất roi, để lại trên những tấm lưng trắng nõn kia mấy đường đỏ tươi, kéo theo tiếng la hét chói tai. Các thiếu nữ mặc kệ đau đớn, cuống cuồng ôm vết thương trên người chạy trốn.

Thị vệ mang cung tên đến cho Trang đại nhân, Yến Tuân ở sau lưng lạnh nhạt thúc giục: “Trang đại nhân, nhanh lên đi chứ.”

 

Trang đại nhân xanh mặt, môi không chút huyết sắc, ông chậm rãi lắp tên, chậm rãi căng dây cung, các ngón tay run rẩy kịch liệt.

Các thiếu nữ chạy trên bình nguyên, thân thể trẻ trung lấp loáng dưới ánh mặt trời. Tựa như cảm nhận được nguy cơ, bọn họ kinh hoàng quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh đang tiến lên thì thoáng cái ngây người ra.

Một mũi tên bay *vèo* tới, tuy nhiên lại không chút khí lực, bay được một đoạn ngắn đã rơi xuống trên mặt đất.

“Trang đại nhân, bản lĩnh của ông dường như không chỉ có vậy.” Yến Tuân thong thả nói, đuôi mắt khẽ nhếch lên liếc về phía Trang đại nhân, cái nhìn vô cùng ung dung nhưng lại tựa như xuyên thấu tâm tư ông ta.

Trang đại nhân đứng yên tại chỗ, muốn nói nhưng một âm thanh cũng không thể phát ra, cả người run rẩy dữ dội. Bên dưới có quan viên nhỏ giọng nghị luận: “Nghe nói mấy ngày trước trong cung có một cung nữ muốn hành thích bệ hạ, chẳng lẽ bọn họ đều là…?”

 

“Trình Viễn, nếu Trang đại nhân tuổi cao không có sức thì ngươi lên đi.”

 

“Đa tạ bệ hạ cất nhắc.” Một tướng lĩnh áo xanh bước ra, vững vàng nhận cung, *véo* một tiếng, mũi tên xẹt qua liền xuyên qua người thiếu nữ ở xa nhất. Thiếu nữ thảm thiết kêu to một tiếng, máu trước ngực phun thành vòi, bắn xuống mặt tuyết đỏ lòm.

Các thiếu nữ còn lại nhìn thấy thì sợ hãi cực độ, có người còn ngồi bệch xuống tại chỗ khóc rống, một người đột nhiên chạy về phía Trang đại nhân, vừa chạy vừa la to: “Tiên sinh, xin cứu ta! Xin cứu ta! Trang tiên sinh, ta là… Á!”

 

Trước khi tiếng thét thảm thiết đó vang lên, cách thiếu nữ nọ không xa có một thiếu nữ khác đột nhiên lao đến chụp lấy cổ thiếu nữ đang gào khóc, xoắn một cái đã vặn gãy cổ nàng ta.

“Chết thì chết, sao có thể cầu xin kẻ địch, đồ vô dụng!” Thiếu nữ đứng thẳng người lên, mặt tái nhợt nhưng hai mắt lại sắc lạnh như dao, lạnh lùng nhìn thẳng về phía vương vị, trên người không mảnh vải nhưng nàng vẫn không chút nao núng, trầm giọng nói: “Chúng ta là tín đồ của Đại Đồng, phàm là tiểu nhân phản bội Đại Đồng chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!” Dứt lời lập tức đâm đầu vào một tảng đá bên dưới vương liễn, máu phun ra, thân thể liền mềm oặt không nhúc nhích nữa.

Biến đổi này đã khiến tất cả đờ người không kịp phản ứng, binh lính hối hả chạy đến thăm dò, sau mới quay lại báo cáo: “Bệ hạ, vẫn còn hơi thở.”

 

Yến Tuân ‘ừm’ một tiếng, cũng không nói muốn xử phạt ra sao. Chẳng rõ vì sao, ánh mắt của cô gái vừa rồi rất quen thuộc, ký ức cũ thoáng chốc lại dâng trào, hắn nhướng mày lạnh lùng nhìn tràng diện máu me, đột nhiên mất sạch toàn bộ hứng thú, vì vậy chỉ phất tay một cái, đám thị vệ lập tức tiến lên, tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn trường. Một chốc sau, đám thiếu nữ đã không còn ai sống sót.

“Buổi săn bắt đầu, còn đám người này thì mang xuống cho chó ăn hết đi.” Yến Tuân lãnh đạm ra lệnh, thị vệ hơi sững sờ, do dự hỏi: “Vậy còn người đang hấp hối?”

 

Còn sống?

Một tia sáng chợt xẹt qua trong mắt Yến Tuân, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh kia, ánh mắt quật cường của đứa bé gái kia tựa như đang nhìn thẳng vào hắn, khiến hắn bất giác rùng mình.

“Bệ hạ?” Trình Viễn gọi nhỏ.

Yến Tuân ngẩng đầu lên, thấy toàn trường đang nhìn mình chằm chằm thì không khỏi hơi nhíu mày, lạnh giọng nói: “Đều mang xuống hết.”

“Dừng tay!” Trang đại nhân đột nhiên quát to, chạy đến quỳ cạnh thiếu nữ vừa tự vẫn kia, gào to: “Con ơi, đều do cha hại con!”

 

Yến Tuân đưa lưng về phía ông, khóe môi mỉm một nụ cười lạnh như băng, đám thị vệ đồng loạt chạy đến bắt trói Trang đại nhân, những người khác thì kéo thi thể thiếu nữ kia về phía chuồng chó, để lại trên mặt tuyết một vệt máu đỏ tươi thật dài.

“Yến Tuân! Đồ lang sói kia, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi! Ngươi sẽ chết không tử tế!” Tiếng mắng chửi vang vọng sau lưng, thị vệ nhìn thấy thì tức giận đạp một cước, làm gãy không ít răng trong miệng Trang đại nhân.

Yến Tuân lạnh lùng đi về phía trước, sau lưng là vô số văn võ bá quan vẫn còn thấp thỏm quỳ trên mặt đất. Hắn khinh thường cong môi nở một nụ cười không thể lạnh hơn nữa.

Chưa được sống thoải mái thì sao phải so đo chết thế nào?

Cuồng phong thổi đến khiến vạt áo lông của hắn tung bay phần phật, tựa như một đôi cánh ưng đang giương ra, chực bay đi.

Địa thế phương Bắc trống trải, bình nguyên rộng mênh mông, tiết xuân vẫn chưa về, mùa đông năm nay dường như dài hơn thường lệ.

………………………………………………………………………………………………………………..

 

Bên ngoài gió thổi vù vù, mang theo hơi tuyết giá lạnh của phương Bắc luồn vào mọi ngõ ngách của cung Sóc Phương.

Đại điện trống trải hết sức yên tĩnh, màn lụa bay bay, gió luồn vào thổi tắt vài ngọn nến nhưng không ai dám tiến lên thắp lại.

Nam tử mặc cẩm bào ngồi bên một ngọn nến còn sáng, một tay đỡ trán tựa như đang ngủ, ngũ quan rõ ràng, thoạt nhìn còn rất trẻ nhưng dưới ánh nến vẫn có thể thấy rõ bên thái dương có vài sợi hoa râm, thỉnh thoảng phản chiếu ánh nến phát ra tia sáng màu bạc.

Trên cái bàn ăn khổng lồ cỡ phòng ngủ của một nhà bình thường bày đầy các món ăn quý hiếm: vịt bát bảo, súp vây cá, hồng mai châu hương, thịt thỏ xào ớt khô, bánh chẻo ngậm sữa, tường long song phi, đùi ếch xào cay, bồ câu nhồi, phật thủ kim quyển, chim cút quay, gà trân châu, canh cá nấu sữa, hải sâm sốt dầu, cá rán một lửa, đậu hũ đài sen, bông cải xào nấm.

*Vịt bát bảo là món ăn truyền thống nổi tiếng của dân tộc Hán sống ở khu vực Thượng Hải, nguyên liệu gồm có vịt (chính), gạo nếp, đậu Hà Lan, chân giò hun khói, tôm nõn, măng, hạt dẻ, sò khô, nấm khô, gà.



**Hồng mai châu hương (thịt gà cuộn tôm)



***Tường long song phi (tìm không ra tư liệu về món này, chỉ được cái hình)



****Phật thủ kim quyển: thịt băm cuốn hành



***** Đậu hũ đài sen: đậu hũ hấp với đậu



Một bàn thức ăn không hề bị đụng đến, tô canh vốn nóng sốt cũng đã nguội lạnh, váng mỡ đóng thành lớp trên bề mặt, mùi thơm tan biến từ lâu, chỉ còn chút màu sắc nhợt nhạt vì bị đông lạnh.

Hai vũ cơ Đông Hồ mặc y phục lụa màu mật, cổ tay cổ chân có đeo chuông bạc làm nổi bật làn da trắng như tuyết, vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng hiện tại bọn họ lại đang run rẩy quỳ trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, cứ như vậy kéo dài gần hơn ba canh giờ.

Hôm nay là xuân yến, cũng chính là tiệc mừng năm mới trong dân gian, không giống với hoàng cung Đại Hạ náo nhiệt, cung Sóc Phương lại chìm trong tĩnh mịch khôn cùng. Chúng ngự trù hao tâm tổn trí nấu nướng nhưng không có ai thưởng thức, mùi thức ăn lãng đãng theo gió một chút rồi tan trong không khí.

Lúc A Tinh tiến vào, bước chân khá mạnh nên đã đánh thức nam nhân đang ngồi một mình kia.

Yến Tuân hơi chau mày rồi chậm rãi mở mắt ra, ánh nến nhờ nhờ trong điện khiến mặt nam nhân thoắt sáng thoát tối, chỉ có đôi mắt lạnh lùng đen như mực của hắn là vẫn rõ ràng.

“Bệ hạ.” A Tinh quỳ xuống trầm giọng nói: “Có thư của Phong gia.”

 

Trong không trung như thoang thoảng mùi rượu, nhìn lại thì thấy trên bàn ngổn ngang chén rượu, chảy ướt cả vạt áo nam nhân đang ngồi.

Yến Tuân nhận lấy thư, im lặng đọc qua, mi tâm khẽ nhíu nhưng ánh mắt vẫn hết sức bình tĩnh.

Đối diện Yến Tuân có bày một bộ chén đũa sạch sẽ. A Tinh biết hắn đang đợi ai, cũng biết, người nọ có thể vĩnh viễn sẽ không trở về.

Đồng hồ cát vừa đổi đầu, Yến Tuân từ tốn ngẩng đầu lên, chỉ có mười mấy chữ nhưng hắn lại đọc vô cùng chậm, tựa như muốn ghi khắc từng chữ một.

Qua hồi lâu, hắn đặt thư lên bàn, dùng bầu rượu chặn lại, cầm đũa bạc lên rồi bắt đầu dùng cơm.

“Bệ hạ.” A Tinh cau mày nói: “Thức ăn đã nguội, để thuộc hạ bảo người đổi một bàn mới cho ngài.”

 

Yến Tuân không nói lời nào, chỉ lẳng lặng phất phất tay, ra hiệu bảo hắn lui ra.

A Tinh hơi cuống lên, tiếp tục nói: “Gần đây thân thể bệ hạ không khỏe lắm, đại phu đã dặn không được ăn đồ lạnh.”

Nhưng Yến Tuân vẫn không ngẩng đầu lên, chậm rãi ăn từng đũa một, mỗi gắp đều rất to. Vũ cơ đang quỳ gượng đứng lên, lảo đảo suýt ngã nhưng vẫn vội vàng chạy đến đẩy những đĩa thức ăn ở xa lại gần hắn hơn. Sáp nến chảy xuống từng giọt, tim nến đỏ hồng tựa máu, tiếng gió thổi khiến phong linh treo ở cửa điện phát ra âm thanh đinh đang vui tai.

Yến Tuân một mực lặng lẽ ngồi ăn, ăn sạch cả những đĩa thức ăn vũ cơ đẩy lại gần. Ánh nến hắt lên người hắn, đổ xuống một cái bóng thật gầy, đổ dài trên nền đá đen lạnh lẽo.

A Tinh đột nhiên thấy chua xót, chợt nhớ lại thời điểm hai năm trước, lúc tỉnh lại trong biệt viện ở thành Vân Bích, Sở Kiều cũng từng bình tĩnh ăn hết một bàn cơm canh, cũng từng lộ ra biểu tình lạnh lẽo, từng đũa từng đũa một như cố nuốt xuống mọi bi thương y như vậy.

Hốc mắt chợt cay cay, A Tinh không rõ, tại sao trải qua nhiều khó khăn khổ nạn như vậy cũng chịu được, nhưng khi sắp đạt được mục tiêu lại lùi bước, cuối cùng lại trở thành cục diện như hiện giờ?

Nhưng hắn không dám hỏi, chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn như một kẻ ngốc.

“Khụ khụ ~” Nam nhân ở chủ vị đột nhiên ho khan, âm thanh mới đầu còn rất nhẹ, sau dần lớn hơn. Tiếng ho văng vẳng trong đại điện trống trải, thấm đẫm cảm giác mệt mỏi.

Vũ cơ sợ hãi, vội vã rút khăn ra, một vũ cơ khác cũng run rẩy tìm nước, nhưng nhìn tới nhìn lui khắp bàn thì chỉ có rượu.

Yến Tuân cầm lấy khăn che miệng ho mạnh, sống lưng gập lại, cong như một con tôm.

Vũ cơ đột nhiên ‘Á’ một tiếng, Yến Tuân quay đầu sang liếc nhìn một cái, ánh mắt lạnh như băng liền khiến nàng sợ hãi rụt cổ lại, lập tức cúi đầu thật thấp, không dám ngẩng lên nữa.

“Bệ hạ, có phải bị lạnh không, thuộc hạ cho truyền thái y nhé?”

 

“Không cần.” Giọng Yến Tuân nhuốm vẻ mệt mỏi nhưng thần sắc hắn vẫn bình thản như cũ, ngữ khí lạnh tanh, một chữ thừa cũng không có.

“Rót rượu.” Hắn lãnh đạm ra lệnh, vũ cơ đứng xa hơn thấp thỏm ngẩng lên, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí run rẩy nhẹ giọng nói: “Bệ hạ bị lạnh rồi, hay… hay là đừng uống nữa.”

 

Yến Tuân khẽ nghiêng đầu, ánh mắt mang theo chút nghiền ngẫm nhìn nàng, cũng lạnh đi không ít. Vũ cơ còn lại lập tức run bắn, liên tục nháy mắt với nàng, sợ bản thân cũng vì vậy mà bị liên lụy.

Vũ cơ vừa lên tiếng bị nhìn đến run rẩy, nhưng vẫn đánh bạo nói: “Bệ hạ, uống… uống rượu sẽ hại thân.”

 

Uống rượu không những hại thân còn dễ hỏng việc, chỉ có đồ vô dụng mới mượn rượu tiêu sầu.

 

Trong đầu đột nhiên văng vẳng một giọng nói trong trẻo, Yến Tuân thoáng ngây ra, tâm trí lập tức bay thật xa, dọc theo đường hầm thời gian hồi tưởng lại chuyện cũ. Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng từ tốn gật đầu, nói: “Ừ, vậy đi lấy trà cho ta.”

 

Vũ cơ chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nghe vậy liền vội vàng gật đầu, lắc chiếc eo thon vui mừng chạy ra ngoài.

Trên đại điện lại trở nên im lìm, Yến Tuân nhẹ giọng nói với A Tinh: “Ngươi lui xuống đi.”

 

A Tinh do dự hỏi lại: “Bệ hạ, thật sự không cần thái y đến nhìn một chút sao?”

 

“Không cần.” Yến Tuân lẳng lặng lắc đầu, thần sắc vô cùng bình tĩnh, tựa như chưa hề có gì xảy ra.

A Tinh hơi liếc mắt nhìn qua phong thư trên bàn, mấy chữ trên đó khiến hắn thoáng kinh hãi, lập tức cúi xuống, nhẹ giọng nói: “Vậy bệ hạ nhớ nghỉ ngơi sớm.

 

Không có ai đáp lời, A Tinh xoay người lại, nhấc chân bước đi trên sàn điện trống trải, màn lụa hai bên nhẹ bay bay, để lộ cột điện điêu khắc hình phi điểu ngũ sắc, trên lưng phi điểu có hai nữ tử ngồi quay lưng lại với nhau, một người áo rộng bồng bềnh, trước bụng nhô cao, người còn lại cầm trường thương, ánh mắt sắc bén, chính là song thần của Bắc Yến.

“Bệ hạ, uống chút trà đi!”

 

Sau lưng đột nhiên truyền tiếng kêu thất thanh xen lẫn tiếng nức nở, “Nô tỳ đáng chết, đã làm ướt thư, nô tỳ đáng chết.”

 

“Không sao.” Giọng nam trầm thấp lẳng lặng vang lên, “Ướt rồi thì ném đi.”

 

… Đã vào biệt viện của Gia Cát Nguyệt ở Hiền Dương… không thể tiếp tục giám thị… không làm tròn chức trách…

A Tinh im lặng nghĩ tới mấy chữ vô tình đọc được kia, gió như mang theo mùi vị từ Hiền Dương xa xôi bay vào cung Sóc Phương.

A Tinh kéo cửa điện nặng nề ra, chậm rãi bước ra ngoài. Màn đêm bên ngoài vô cùng thanh lãnh, dân chúng Bắc Yến đã không còn tâm trạng mừng năm mới, chiến tranh, sưu thuế, lao dịch, chết chóc cùng máu tanh tựa như bao trùm cả cao nguyên. Mất đi Ô tiên sinh và Tú lệ tướng quân, chính quyền thiết huyết này càng thêm lạnh lẽo, lạnh đến mức tê liệt thần kinh của mọi người, bọn họ cũng chỉ có thể e dè trải qua mỗi ngày, dần dần đè nén chút mong đợi vô vọng sâu xuống tận đáy lòng.

A Tinh đi thẳng đến cửa cung Cửu Trọng mới rút bội kiếm ra. Trước cửa cung nhuốm đầy máu, mấy thi thể nằm trên đất, người lỗ chỗ vết thương.

Thị vệ hoàng cung đang kéo hai thi thể lên một cỗ xe nhỏ, nói với thị vệ đánh xe: “Nhanh lôi ra ngoài, trời sáng các đại thần sẽ đến thỉnh an đấy.”

 

“Đã xảy ra chuyện gì?” A Tinh hỏi.

“Là dư nghiệt của Đại Đồng.” Một binh sĩ cũng xuất thân từ Đại Đồng e dè nói: “Tối nay đã hai lượt rồi, cái chết của Trang đại nhân càng khiến bọn họ hung tợn hơn, cầm đao xông đến tận đây.”

 

A Tinh khẽ nhíu mày, nhìn tình hình này thì không phải là hung tợn, mà là tuyệt vọng tự sát thì đúng hơn. Hầu hết thủ lĩnh của Đại Đồng đều đã bị bệ hạ tiêu trừ gần hết, tổ chức có nền tảng mấy trăm năm, nhiều năm như vậy vẫn chưa có ai có thể chân chính diệt trừ, không ngờ lại điêu tàn trong tay người mình từng ủng hộ.

“Phải cẩn thận canh phòng đấy.”

 

“Xin tướng quân yên tâm.” Một gã thị vệ cười nói: “Chúng ta năm đó đều do Sở đại nhân dạy dỗ, có mấy người chúng thuộc hạ ở đây, một con muỗi cũng đừng mong lọt vào.” Vừa dứt lời, người nọ như ý thức mình vừa nói sai, Sở Kiều đã phản bội Bắc Yến, sao có thể gọi là đại nhân nữa chứ?

“Tướng quân, tiểu nhân, tiểu nhân…”

 

A Tinh không nói gì, xoay người im lặng rời đi, ánh trăng chiếu lên bóng lưng hắn, trắng lóa.

Cả Bắc Yến đều nhớ thương nàng, không chỉ riêng mấy người này.

Số mệnh đã rẽ sang một lối khác, giống như tên rời cung, đã bắn ra thì không thể thu hồi.

A Tinh nhẹ lắc đầu, xốc lại áo lông trên vai để cố lưu giữ thêm chút hơi ấm.