Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 117 : Mỗi người một ngả

Ngày đăng: 19:02 19/04/20


Gió Bắc thổi tuyết bay lả tả đầy trời, che khuất trăng sáng trên cao, bông tuyết dày đặc như lông ngỗng khiến người ta cơ hồ không thể mở mắt ra. Bên dưới bầu trời đêm tối đen như mựcu thỉnh thoảng truyền đến tiếng gió gào thê lương



Bên dưới bầu trời đen như mực thỉnh thoảng truyền đến tiếng gió rít gào thê lương, từ trên không trung nhìn xuống, hoàng thành như một viên minh châu phát ra ánh sáng chói mắt ngay giữa con sông băng tuyết trắng. Lúc này, bên cạnh viên minh châu kia lại là một nhóm dân dị tộc xanh xao vàng vọt, áo quần lam lũ không hề tương xứng với vẻ phồn hoa cẩm tú kề bên.



Gió Bắc lạnh thấu xương xuyên thấy y phục đơn bạc của nhóm dân dị tộc, tựa như những nhát dao sắc bén cắt lên da thịt đã tím tái vì lạnh của bọn họ. Không có tường thành che phủ, gió tuyết trên cánh đồng càng thêm bén nhọn không thể chống đỡ, trong đám dân chúng đột nhiên vang lên tiếng khóc nỉ non của trẻ con, ban đầu chỉ là tiếng của một hài tử, sau đó dần dần lan ra khắp đội ngũ.



Một tiếng roi quất *vụt* vang lên, gã tướng lãnh ngồi trên lưng ngựa vẻ mặt âm trầm chậm rãi tiến lên, lớn tiếng quát: “Đều câm miệng cho ta!”



Thế nhưng trẻ con không hiểu chuyện làm sao có thể nghe theo hiệu lệnh của hắn, tiếng khóc vẫn tiếp tục lan truyền trong nhóm người. Gã tướng lãnh nhíu mày, đột nhiên thúc ngựa đi vào đám người, khom lưng đoạt lấy một đứa bé từ trong lòng một nữ nhân còn trẻ, sau đó hung hăng ném thịch xuống trên mặt đất.



“A!” Mẹ của đứa trẻ nhất thời kêu lên thất thanh, lập tức quỳ xuống trên mặt đất ôm lấy đứa trẻ đã không còn nửa điểm thanh âm, thảm thiết khóc lớn.



Gã tướng lãnh quét ánh mắt sắc bén như chim ưng ngang qua đám người dị tộc, ngụ ý chớ có lên tiếng. Bên dưới bầu trên đen kịt, chỉ có tiếng khóc bi thống của người mẹ trẻ. Gã tướng lãnh rút trường đao ra chém ngang lưng nàng, máu tươi bắn ra, vẩy trên mặt tuyết trắng tinh khôi.



Hô hấp của Sở Kiều trong thoáng chốc hơi bị chậm lại, nàng cắn chặt hai môi, nắm tay bỗng nhiên phát lực, lập tức muốn xông ra.



“Ngươi không muốn sống nữa sao?” Thiếu niên hai mắt sáng quắc ghì chặt lấy Sở Kiều, trầm giọng nói ở bên tai nàng: “Bọn họ là quân đội của Ngụy phiệt*, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”




Quý công tử tuấn kiệt trẻ tuổi của đế đô Chân Hoàng với gia thế hiển hách, địa vị cao quý nhưng lại luống cuống làm trò trước mặt thuộc của mình, lại mất đi lý trí vì một đám dân đen thân phận thấp kém.



“Thiếu tướng.” Mục Hạ tiến lên phía trước, nhìn nam tử đang nhìn đăm đăm xuống mặt đất đầy tuyết, trầm giọng nói: “Ngài không nên như vậy, bọn họ đều là chủng tộc hạ tiện, trên người chảy dòng máu ti tiện, ngài không nên vì họ mà đối địch với Ngụy đại nhân. Thúc thúc của ngài kỳ vọng vào ngài rất nhiều, không có ngài chúng đệ tử ở Điểm Tướng đường như rắn mất đầu, chúng ta đều chờ ngài trở lại.”



Thấy thiếu tướng không có phản ứng, Mục Hạ than nhẹ một tiếng rồi mang đại đội lùi về, chiến mã rầm rộ gõ vó, một lúc lâu sau đã không còn thấy bóng dáng trên cánh đồng hoang vắng.



Nam tử vẫn đứng yên một lúc lâu, bão tuyết vẫn bay đầy trời. Một đêm Nguyên Tiêu này lại lạnh đến như vậy. Một thiếu niên một hài tử nép mình ở sau sườn dốc chợt giật mình nhìn thấy vị thiếu tướng xuất thiên từ Ngụy phiệt thân phận cao quý kia đột nhiên quỳ xuống, nặng nề dập đầu về hướng những sinh mạng vừa bị chôn vùi dưới hố đất kia, sau đó mới lên ngựa rời đi.



Hồi lâu sau bão tuyết vẫn không hề có dấu hiệu ngừng lại, tay chân nữ hài tử hầu như đã đông cứng, nàng cố nhấc chân đi thẳng về phía trước.



“Ngươi làm gì vậy?” Yến Tuân cả kinh, ngạc nhiên đứng dậy.



Nữ hài tử xoay đầu lại, vẻ mặt trầm tĩnh nhưng trong mắt ẩn chứa vẻ linh hoạt bén nhọn, “Ta là chủng tộc hạ tiện, trên người chảy dòng máu ti tiện, ta và ngươi vốn không nên ở cùng một chỗ, nếu đã không cùng đường thì nên sớm mỗi ngươi một ngả.”



Bóng trăng lạnh thê lương, bóng dáng của nữ hài tử vô cùng nhỏ bé, nhưng nhìn từ phía sau, Yến Tuân lại cảm thấy lưng nàng cao ngất, có thể sánh ngang với trời đất. Bão tuyết vẫn lả tả rơi, trên mặt tuyết xuất hiện từng dấu chân thẳng tắp đi về hướng trung tâm của đế quốc Đại Hạ.