Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 5168 : Bình nguyên nổi gió
Ngày đăng: 19:04 19/04/20
Trước cơn bão lớn luôn là khoảng yên bình đến dị thường. Đầu tháng giêng, năm mới vừa đến nên toàn thành Chân Hoàng chìm đắm trong tiếng cười nói hân hoan. Trận tuyết to rơi một đêm đã phủ trắng thành, kéo dài đến vạn dặm. Ngoài thành chợt xuất hiện một nhóm nhân mã nhanh chóng phi về phía cổng thành, từ xa thủ thành đã thận trọng giơ tay kính chào theo nghi thức quân đội, mãi đến khi vó ngựa biến mất ở cuối con phố dài.
Gia Cát Nguyệt theo cửa sau vào phủ, nô tài trong Thanh Sơn viện đều đã chuẩn bị xong từ nhiều ngày trước, người bên ngoài vào hỏi thăm đều bị từ chối khéo. Gia Cát Nguyệt mặt không đổi sắc bước vào viện, cởi áo khoác lông xuống ném cho Hoàn Nhi rồi trầm giọng hỏi: “Người đang ở đâu?”
“Dạ, đang ở bên trong, đã đợi thiếu gia lâu rồi.”
Cửa phòng bị đẩy ra, mùi đàn hương lan tỏa khắp nơi, một nam tử áo đen đứng dậy. Nam tử dáng vẻ tuấn tú, thần sắc kiên định, ánh mắt sắc bén, khí tức trầm ổn nhưng vẫn không mất vẻ ung dung phóng khoáng.
Ánh mắt hai người giao nhau, khóe môi luôn lãnh đạm như băng sương của Gia Cát Nguyệt đột nhiên cong lên nở một nụ cười nhàn nhạt, hắn tiến lên một bước, hai người thân mật vỗ vai đối phương rồi ôm chầm lấy nhau.
“Đi đường thuận lợi chứ?” Gia Cát Nguyệt cởi bảo kiếm bên hông ra, ngồi xuống trên ghế, thoải mái nâng chén trà trước mặt nam tử nọ lên uống một hớp rồi mở miệng hỏi.
Triệu Triệt mỉm cười, nhiều năm sinh sống nơi biên quan, trải qua bao khó khăn thiếu thốn đã khiến nam nhân này thêm mấy phần phóng khoáng tiêu sái, ánh mắt trầm ổn và thâm thúy hơn, không còn bóng dáng của vị hoàng tử kiêu ngạo hống hách khi xưa nữa, “Vẫn ổn, chỉ là không quen mùi phấn hương trong thành, vừa nãy đi ngang qua phố Thập Hoa, bị nhảy mũi hết mấy bận.”
Gia Cát Nguyệt nghe nói thì bật cười, “Mấy lời này may mà nói cho ta nghe, nếu là người khác thì chắc đã muốn hung hăng đánh điện hạ một trận rồi.”
Triệu Triệt đoạt loại chén trà của mình, liếc mắt đánh giá Gia Cát Nguyệt một lượt rồi thong thả nói: “Lúc này mà còn có thể nói cười như vậy, xem ra thủ đoạn của vị ở Bắc Yến kia không hề khiến ngươi bận tâm.”
Gia Cát Nguyệt đang uống trà, nhướng mày mỉm cười nói: “Điện hạ cũng cảm thấy là do bên đó động tay động chân?”
“Rõ ràng như thế mà còn phải hỏi?” Triệu Triệt cười lạnh, “Trận Bắc Phạt đầu tiên, Hoài Tống bí mật viện trợ lương thảo cùng quân nhu cho Bắc Yến, để Bắc Yến mượn thủy lộ Nam Cương đi vòng đến Tây Bắc. Lần Bắc Phạt thứ hai, Hoài Tống nhiều lần đúng lúc tiến hành luyện diễu binh ở biên giới phía Đông để phân tán sự chú ý của chúng ta đối với Bắc Yến. Bắc Yến và Hoài Tống tuyệt đối có phương thức liên lạc bí mật mà không ai biết, chỉ là ta vẫn chưa rõ đến tột cùng là ai mới có thể tác động Nạp Lan trưởng công chúa ra mặt phối hợp với Bắc Yến thi triển kế sách giật dây như vậy.”
“Không cần biết là ai, chỉ cần biết mưu đồ đích thực của bọn họ thì cũng dễ đối phó thôi.” Gia Cát Nguyệt hờ hững nói, tựa như không thích thú việc phải phí thời gian vào đề tài này cho lắm, rồi thuận miệng tiếp lời hỏi: “Tình hình Đông Bắc gần đây ra sao, điện hạ chuẩn bị thế nào rồi?”
Nói đến thế cục Đông Bắc, trên mặt Triệu Triệt không tự chủ lộ vài phần kiêu ngạo, ung dung nói: “Ngươi không cần phải lo lắng, Đông Bắc do ta quản đã sớm vững vàng như thép, thương đạo Nhu Lan đã được khai thông, đã bắt đầu mua bán với người Hồ người Nga ở Tây Vực. Đông Bắc đất đai rộng rãi, hoang sơ nhưng màu mỡ, người dân không những chất phác mà còn anh dũng. Chúng ta đã bí mật xây dựng suốt hai năm, hiện giờ toàn Đông Hồ đều nằm trong tay ta, cũng đạt được chút thành tựu bước đầu, tin rằng không quá năm ba năm nữa sẽ phát triển không kém bổn thổ Đại Hạ.”
“Điện hạ âm thầm di dời dân chúng, phía trên không phát hiện sao?”
Hắn từ trước đến nay luôn là người xa cách khó gần, ngay cả với huynh đệ trong gia tộc cũng không có chút tình cảm thân cận. Hiện tại trong thành canh phòng cẩn mật như vậy mà Triệu Triệt vẫn có thể mạo hiểm đến gặp hắn, thật sự không khỏi khiến hắn cảm động.
“Thiếu gia? Thời gian không còn sớm.” Nguyệt Thất nhắc nhở.
Gia Cát Nguyệt đột nhiên khẽ cười một tiếng, sau đó trầm giọng nói: “Chuẩn bị xe.”
Nguyệt Thất nhất thời sửng sốt, “Thiếu gia muốn đi đâu?”
“Vào triều.”
“Vào triều?” Nguyệt Thất sững sờ hỏi: “Thiếu gia không cần tắm rửa thay y phục rồi mới diện thánh sao? Hơn nữa, thiếu gia là Tư Mã, võ tướng không thể ngồi xe, nên cưỡi ngựa mới đúng.”
Gia Cát Nguyệt cúi đầu, trong mắt chậm rãi lộ ra vẻ lạnh lẽo bức người, khinh thường chậm rãi nói: “Ta không chỉ là Tư Mã của Đại Hạ mà còn là phiên vương tay cầm năm mươi vạn binh mã Thanh Hải, ta nghĩ bọn họ chắc đã quên điểm này rồi.”
Ánh mặt trời xuyên thủng tầng mây, Gia Cát Nguyệt bước ra khỏi phòng, Phương Chử ở phía sau khoác áo lông lên vai hắn. Mười tám cánh cổng lớn của Gia Cát gia đồng thời được mở rộng đón chào ánh sáng, Gia Cát Nguyệt mặt như quan ngọc, môi đỏ như chu sa, sống lưng thẳng tắp, ung dung rời khỏi phủ Gia Cát. Ngoài cửa phủ có nhóm quan viên đứng tụ một chỗ, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt đi ra lập tức chen lên, các Nguyệt Vệ liền bước ra, một mực giữ khoảng cách một trượng ngăn bọn họ với Gia Cát Nguyệt.
Gia Cát Nguyệt mắt nhìn thẳng, giẫm lên bục đá ngồi vào cỗ xe ngựa tráng lệ được kéo bởi tám bảo mã, lẳng lặng ra lệnh: “Đi.”
“Thiếu gia muốn đi đâu ạ?” Phu xe quay đầu hỏi.
Phương Chử mặt không đổi sắc bình tĩnh trả lời thay, “Cung Thịnh Kim.”
Gió lạnh luồn vào trong xe, Gia Cát Nguyệt trầm tĩnh tựa vào thành xe lót nệm mềm.
Bản lĩnh khuấy đục nước của hắn chưa bao giờ kém, đã như vậy thì hắn sẽ khiến cho ván cờ này càng thêm khó đoán, ai cũng đừng mong chỉ lo cho thân mình, đứng ngoài cuộc bàng quan nhìn.