Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 5173 : Đại Đường biến động
Ngày đăng: 19:04 19/04/20
Bạo loạn đến không hề báo trước, tựa như một hồ nước lạnh đột ngột sôi sùng sục, khiến người ở trong còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nấu chín.
Đoàn người mới tới được Hàm Thủy thì chiến tranh đã nổ ra, thiết kỵ chạy ngược chạy xuôi, thành trì bị phá hủy, gia viên bị thiêu đốt, ruộng tốt bát ngàn khi xưa hóa thành đồng cỏ cháy đen, vật dụng trôi theo dòng phù sa vàng óng, hai bên đường đi lúc nào cũng đầy thi thể dân chúng chết vì chiến loạn, xác thối rữa trong thời tiết mùa hè cực kỳ hôi thối.
Lạc vương khởi binh bắt đầu từ Mi Sơn, bá tính không muốn trở thành loạn thần tặc tử nên hối hả dời nhà đến phía đông, song chạy đến Hàm Thủy mới phát hiện người cai quản Hàm Thủy là Từ Tố, tộc huynh của thứ phi Lạc vương. Cửa khẩu thủy lộ bị phong tỏa, Hàm Thủy Quan đã trở thành chiến tuyến ngăn cách mặt đông và mặt tay, chia giang sơn Biện Đường thành hai nửa.
Hành trình của nhóm người Sở Kiều vì vậy mà bị trì hoãn, chiến loạn đã ở ngay trước mắt, cho dù có năng lực như nàng cũng khó xoay chuyển được thế cục.
Khu vực Hàn Thủy tụ tập rất đông dân chúng, nhiều người chết nên chưa đến nửa tháng, trong thành đã nổ ra dịch bệnh. Nhà giàu có thì khóa chặt cửa, gia đinh tuần tra canh chừng vòng ngoài, khách điếm tửu lâu đều đóng cửa, muốn mua thức ăn cũng không được. Nhóm người Sở Kiều đành phải ra ngoài thành dựng lều ngụ tạm, cũng may trước khi đi xa bọn họ đã chuẩn bị lương khô đầy đủ.
Mỗi ngày trôi qua, các loại đồn đại lần lượt truyền đến tai, đều do Đa Cát và Bình An mạo hiểm vào thành dò hỏi, nhưng cũng chẳng thám thính được tin tức gì hữu dụng.
Đủ loại tin đồn khác nhau, có người nói Lý Sách ở mặt đông đã chỉnh đốn xong tám mươi vạn thiết kỵ cùng tinh binh, đang chuẩn bị đánh đến Hàm Thủy. Có người nói mấy hôm trước Lạc vương ở Quân Sơn đã đánh cho quân đóng ở Nam Hoài thua tơi tả, Khương Chiết, Phí Thành, Nam Vượng, An Tức và Mi Sơn đều lần lượt bị vây hãm. Quân đội quốc gia chết gần hơn nửa, còn lại đều đầu hàng, chưa tới năm ngày nữa thì đại quân của Lạc vương sẽ chiếm giữ toàn bộ khu vực Hàm Thủy.
Có người nói, nhà giàu phía tây nam đều đang rối rít quyên góp tiền bạc và lương thực để ủng hộ Lạc vương soán ngôi hôn quân, thậm chí còn phái thân binh gia nhập quân khởi nghĩa, khiến cho số quân bên Lạc vương đã lên đến trăm vạn người. Thậm chí còn xuất hiện thuyết pháp hoang đường như Lý Sách hiện tại không có mặt ở Đường Kinh mà muốn dẫn hậu cung phi tần trốn đến cảnh nội Đại Hạ, được Hoài Tống giúp đỡ thuyền bè nên bây giờ đã lênh đênh giữa biển rồi.
Người dân ở Hàm Thủy ai cũng thấp thỏm không yên, dẫu cho mấy lời đồn kia không hoàn toàn chính xác thì dựa vào việc gần đây dân chạy nạn càng lúc càng ít đi, không ai chối được sự thật là quân đội của Lạc vương quả thực đang ngày một tiến đến gần.
Qua thêm bảy ngày nữa, đại quân của Lạc vương cuối cùng cũng đến hẻm núi Kỳ Bách, chỉ cách Hàm Thủy hơn tám mươi dặm, nhưng ngoài dự tính là bọn họ lại dừng chân tại đó, không hề có dự tính hợp mặt với tướng quân Từ Tố cai quản Hàm Thủy. Mà dường như Hàm Thủy cũng không có vẻ gì là sẽ kết đồng minh với Lạc vương. Tây thạc quân của đế quốc bị kẹp ở giữa, không biết phải đi đâu.
Chiến sự nhất thời trở nên căng thẳng khó đoán.
Lúc này, Tây thạc quân mới nhận thấy có gì đó không bình thường. Tướng quân Từ Tố là đại tướng từng dưới trướng của Mộ Dung lão tướng quân khi xưa, nếu hắn theo đại nghĩa chịu đứng về phía Lý Sách thì sẽ tăng mạnh phần thắng cho người thừa kế danh chính ngôn thuận của Biện Đường.
Cứ như vậy, giằng co hết bốn ngày, thủ lĩnh Tây thạc quân là Lục Bính Khoan dẫn ba vạn binh mã (30,000) tiến đến hẻm núi Kỳ Bách chân chính đụng độ với đại quân của Lạc vương. Trận đánh hết sức dữ dội, tuy thương vong nặng nề nhưng bọn họ cũng đã dũng mãnh phá được phòng tuyến của Lạc vương, chạy đến Hàm Thủy nương tựa Từ Tố. Hành động này không cần nói cũng hiểu, dĩ nhiên là muốn kết hợp với quân đội ở Hàm Thủy bảo vệ kinh đô.
Nhưng ngay lúc đó, trong sự hãi hùng của cả đại lục Tây Mông, một trận tru diệt thảm thiết đã diễn ra mà không hề báo trước.
Chỉ trong một đêm, Từ Tố đã giết sạch một vạn ba ngàn (13,000) tướng sĩ còn sống sót của Lục Bính Khoan, sông Hàm Thủy nhuộm đỏ máu tươi, kéo dài ba mươi dặm đến tận hạ du vẫn còn đỏ ngầu, thi thể chất đống cao tựa đê.
Hàm Thủy Quan cả ngày diều hâu lượn lờ trên đầu, đến đêm thì vang vọng tiếng dã thú cắn xé tranh giành xác người, tràng diện khủng khiếp như một cơn ác mộng tồi tệ nhất.
Ba ngày sau, tin Từ Tố thành khẩn mở cửa đón mười lăm vạn đại quân (150,000) của Lạc vương vào thành được truyền ra. Ngay sau ngày đó, được binh lính ủng hộ, Lạc vương khoác hoàng bào, lễ bái tổ tiên rồi đăng cơ, lấy hiệu là Cảnh Hành.
Hai ngày sau, hai mươi vạn quân (200,000) ở Mi Sơn đã đến được Hàm Thủy, hợp với mười tám vạn quân (180,000) canh giữ Hàm Thủy của Từ Tố, binh lực của Lạc vương đã lên đến con số sáu mươi vạn (600,000).
Khi đó, Biện Đường xảy ra cục diện hai hoàng đế ngự trị ở hai đầu đất nước, được ngăn cách bởi một con sông.
Mười ngày sau, dường như cũng không chịu được nhục nhã như vậy nữa, hoàng đế Lý Sách của Biện Đường cuối cùng ban bố văn thư dẹp loạn, lời lẽ hết sức kịch liệt, cũng tự mình ngự giá thân chinh, thống lĩnh chín vạn Trung ương quân, mười một vạn Đông nam quân và hai mươi vạn Sói binh rầm rập tiến đến Hàm Thủy.
Chiến sự trở nên căng thẳng đến cực độ.
Sáng ngày 9 tháng 8, Lạc vương đăng đài giỗ tổ, dâng hương tế cờ rồi mang thân binh cùng mười lăm vạn quân Mi Sơn sang sông, để lại năm vạn quân Mi Sơn cùng Từ Tố trấn thủ Hàm Thủy. Song quân bên Lý Sách lại co đầu rút cổ trong doanh trại, chậm chạp không dám nghênh chiến. Liên tục năm ngày mà chỉ có vài lần cho khoảng hơn trăm người ra ngoài tham chiến, mà đánh trận gì chứ, nói là kéo bè kéo lũ đi mắng chửi thì đúng hơn. Nhất thời tên tuổi của Lý Sách liền biến thành trò cười ở Biện Đường, cả thiên hạ đều biết chuyện Đường hoàng sợ Lạc vương nên ở lỳ trong doanh trại không dám ra nghênh chiến.
Nhưng khi tất cả còn đang cho rằng Lý Sách sắp sửa mất đi giang sơn thì Sở Kiều lại đột nhiên dặn Mai Hương thu dọn hành trang chuẩn bị vào kinh.
“Á! Nha đầu chết tiệt, sao lại cắn ta?”
“Được rồi, hai người chớ chộn rộn nữa, đến giờ đi thư phòng học rồi.”
“Lạc ca ca, thái tử ăn hiếp muội.”
“Ca ca cái gì chứ? Phải gọi là hoàng thúc! Hoàng thúc, Phù Nhi không ổn, mắc chứng đụng đâu cắn đó, ta phải đến y quán tìm thái y, hôm nay không thể đi học.”
………………………………………………………………………………………………………………..
Đêm lạnh như nước, quang ảnh tươi sáng của ngày xưa dần tan biến, chỉ còn lại không gian nhợt nhạt ánh trăng. Mùa hè oi bức nhưng không khí nơi này lại khiến sống lưng lành lạnh, tinh thần suy sụp.
Sau khi uống rất nhiều rượu, cuối cùng Lý Sách loạng choạng đi ra khỏi Mật Hà cư.
Sở Kiều đứng trước cửa sổ, nhìn theo thân ảnh đơn độc của hắn chậm rãi biến mất trong dãy ngô đồng rợp ánh trăng, cảm thấy trong lòng trống rỗng, như mặt hồ đóng băng vừa bị bể nát.
Tranh giành hoàng quyền từ trước đến giờ luôn thấm đẫm máu tanh, không phải ngươi chết thì ta mất mạng.
Giống như Bắc Yến và Đại Hạ, không cách nào có thể hòa hoãn trở lại.
Nàng đột nhiên nhớ đến Yến Tuân, nhớ đến tâm tình của mình khi hắn giết chết đám người Ô tiên sinh.
Dẫu hoàn cảnh có hơi khác nhưng chung quy cũng là tranh đoạt quyền lực mà thôi. Hôm nay Lý Sách thương tâm khổ sở vì Lạc vương chết, như vậy liệu Yến Tuân có từng vì hành động ngày đó mà hối hận không?
Tiếng hét giận dữ tuyệt vọng của Hoàn Hoàn lúc xưa và tiếng gào thảm thiết của Tây thạc quân mấy ngày trước như hòa làm một, không ngừng văng vẳng trong đầu nàng.
Trên con đường đi đến quyền lực, cuối cùng chỉ duy nhất một người có thể bước lên đỉnh cao tuyệt đối, và trước đó đã có ngàn vạn thân người ngã xuống trên con đường này.
Trên mặt bàn gỗ còn vương vài giọt rượu, được ánh trăng phản chiếu càng thêm lấp lánh trong suốt.
Ở đó có một dây chuông gió bị bụi đất bám cứng. Nếu cô nương có thời gian thì cho cung nhân lấy xuống lau chùi. Gió mùa thu dìu dịu, âm thanh của cái chuông đó trong trẻo rất dễ nghe.
Trong đầu lại vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, Sở Kiều chậm rãi đi đến đụng vào cái chuông gió nọ. *Phựt* một tiếng, sợi dây treo chuông gió chợt đứt, khiến cái chuông rơi vào trong ao sen, bọt nước bắn nhẹ, tạo ra từng vòng gợn sóng nhàn nhạt.