Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 5177 : Tú Lệ hoàng phi

Ngày đăng: 19:04 19/04/20


Ngày thu se lạnh, ngay cả gió cũng đượm hương cúc lành lạnh trong trẻo. Hoa sen trong hồ Thái Thanh đã sớm tàn lụi, lá ngô đồng rụng đầy bên bờ hồ. Trong đại điện tĩnh lặng như mặt hồ, tiếng nói của Tôn Đệ tựa như làn hương đang quanh quẩn bên lò hương đúc bằng đồng đỏ, càng tô thêm vẻ tịch mịch của không gian,“Uẩn Khang công chúa, Hoa Dương phu nhân, Nhữ Nam vương phi, Đoan Khánh vương phi, Tĩnh An vương phi đều lần lượt dâng tấu chương xin được vào cung nuôi dưỡng hoàng thượng. Nhữ Nam vương, Đoan Khánh vương, Tĩnh An vương, Tư Đồ tướng quân, An phò mã, Vân quận mã cũng tỏ ý đồng lòng. Trong triều trước mắt được chia thành hai phe, phần lớn võ tướng ủng hộ Tĩnh An vương còn các quan văn thì đề nghị ba vị vương phi cùng nhau nuôi dưỡng hoàng thượng, để ba vị vương gia cùng giám quốc phụ chính.”



 



Có cơn gió thổi qua khiến bóng cây ngoài cửa sổ lay động dữ dội, Sở Kiều ngồi trên ghế mềm, người mặc cẩm bào trắng dùng trong nhà, một tay gác lên bệ cửa sổ, tay còn lại chống cằm nhìn vầng trăng treo ngang hàng ngô đồng, ống tay áo rộng rãi buông lơi để lộ một đoạn cánh tay trắng như tuyết, hai mắt trầm tĩnh nhìn không rõ đang nghĩ gì.



“Phiêu kỵ tướng quân của binh bộ là Tạ Húc dẫn theo bảy vạn nam quân, hiện đã đến chân núi Tịch Chiếu, ít ngày nữa sẽ vào kinh. Tạ Húc từng là gia nô trong phủ Tĩnh An vương, hôm nay lại dẫn binh đến như vậy, không thể không phòng. Ta đã cảnh báo cho tướng quân Từ Tố ở Hàm Thủy cẩn thận đề phòng. Nếu Tạ Húc muốn đến bái kiến tân đế thì chỉ có thể một mình qua sông, không được phép mang theo binh lính.”



“Tạ Húc?” Sở Kiều tựa người vào bệ cửa, cũng không quay đầu lại mà chỉ lẳng lặng nói: “Lúc trước Lạc vương tạo phản cũng không thấy hắn tỏ lòng trung quân ái quốc, hôm nay sao lại sốt sắng như vậy?”



 



Tôn Đệ trầm giọng nói: “Danh không chính tất ngôn không thuận, khó trách văn võ cả triều có dị tâm.”



 



Sở Kiều chuyển mắt nhìn Tôn Đệ chằm chằm, hiểu rõ hắn muốn nói gì nhưng cuối cùng cũng chẳng cho hắn đáp án thiết thực gì, lại lẳng lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu vẫn không lên tiếng.



“Ngoài ra, con trai của Liễu các lão là Liễu Nguyên Tông từng âm thầm đi tìm ta, tỏ ý khi có cơ hội thích hợp sẽ liên lạc các bộ hạ cũ của Liễu thị giúp đại nhân một tay, chỉ có điều vẫn cần thời cơ và danh xưng phù hợp nữa.”



 



Ngoài điện chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, hai người đồng loạt quay lại, chỉ thấy tiểu hoàng đế mặc áo bào vàng rực, mặt đầy nước mắt nước mũi chạy chân trần vào điện, rồi lập tức nhào vào lòng sở Kiều, khóc nức nở. Hai ma ma chạy theo sau nhìn thấy Sở Kiều và Tôn Đệ liền vội vàng quỳ xuống.



Cậu bé đưa hai cánh tay nhỏ xíu ôm chặt eo Sở Kiều, vừa khóc vừa la: “Cô cô! Mẫu phi tới tìm Nghi Nhi, mẫu phi tới tìm Nghi Nhi!”



 



Sở Kiều thương xót kéo tay tiểu hoàng đế ra, lấy khăn tay lau nước mắt cho cậu bé, dịu dàng hỏi: “Hoàng thượng vừa nằm mơ sao?”



 



Cậu bé mếu máo: “Trên đầu mẫu phi toàn máu, dính hết cả lên người Nghi Nhi.”



 



Sở Kiều an ủi cậu bé, “Hoàng thượng đừng sợ, chỉ là mơ thôi, không phải thật. Thái hậu khi còn sống thương hoàng thượng như vậy thì sao có thể hù dọa hoàng thượng chứ?”



 



“Cô cô…” Lý Tu Nghi vẫn ôm chặt lấy Sở Kiều, nói sao cũng không chịu buông tay.



Tôn Đệ nhìn hoàng đế, không khỏi thương tiếc nói: “Hoàng thượng còn nhỏ như vậy, nếu rơi vào tay người có dụng ý không tốt không biết sẽ chịu khổ thế nào nữa.”



 



Đáy lòng Sở Kiều chợt sinh ra một tia phiền muộn, không buồn nhìn tới Tôn Đệ, chỉ lạnh lùng trầm giọng nói:“Đã khuya lắm rồi, đại nhân không nên tiếp tục ở trong cung nữa. Mai Hương, tiễn khách.”



 



Tôn Đệ cũng không tức giận, cung kính thi lễ với Sở Kiều một cái rồi thản nhiên xoay người rời đi.



Mai Hương nhìn theo bóng lưng Tôn Đệ, mặt hơi lộ chút bực bội, chờ hắn đi khỏi mới tức giận nói: “Tiểu thư chớ nghe hắn nói nhảm, cùng lắm thì chờ Tứ thiếu gia đến rồi chúng ta mang theo tiểu bệ hạ cùng đi.”



 



Sở Kiều còn chưa trả lời thì Lý Tu Nghi trong lòng nàng đã ngẩng lên hỏi: “Cô cô định đi đâu vậy?”



 



Sở Kiều cúi đầu nhìn con ngươi đen láy của cậu bé, thấp thoáng qua đó nhìn thấy hình bóng của một người khác. Hôm đó tuyết bay đầy trời, gió rét sắc tựa đao, hắn mặc kệ mọi phản đối cùng chất vấn của cả triều mang đại quân chạy đến cứu nàng, áo giáp trên người hắn thật lạnh, nhưng lại như núi cao chắn mọi mưa gió cho nàng, vững chãi như tường đồng, vĩnh viễn cũng không ngã xuống.



Nàng im lặng ôm chặt cậu bé vào lòng, không đáp.



Nến trong góc cháy bập bùng, đêm trong thâm cung luôn rất dài.



………………………………………………………………………………………………………………..



Cửa Thái An chậm rãi hé ra, Tôn Đệ thong thả bước ra ngoài.



Thiết Do đứng trong góc tối nhìn thấy hắn cũng chậm rãi đi ra. Tôn Đệ mỉm cười nhìn hắn, thản nhiên hỏi:“Thiết thống lĩnh tìm ta uống rượu à?”



 



“Viên thái hậu là do ngươi giết?” Thiết Do đột nhiên trầm giọng hỏi, ánh mắt tĩnh lặng như nước.



Tôn Đệ không hề đổi sắc mặt, khóe môi khẽ nhếch nở một nụ cười nhạt, hỏi lại: “Thiết thống lĩnh nói lời ấy là có ý gì? Viên thái hậu đập đầu vào tường tự vẫn, hậu cung trên dưới đều thấy rõ, ngươi cũng tận mắt nhìn thấy mà, liên quan gì đến ta chứ?”



 



Thiết Do nhíu mày, ngữ khí vẫn hết sức lạnh lùng, “Thanh Nguyên nói tối hôm trước ngày Chiêm gia bức vua thoái vị, ngươi ở trong ngục từng gửi ra ngoài một phong thư, chỉ rõ là phải giao cho Viên thái hậu. Viên thái hậu đọc xong thư liền đi tới tẩm cung của hoàng thượng, ở lại đó đến tận lúc chính biến. Thị nữ hầu hạ nói Viên thái hậu khóc suốt đêm, ngay cả cơm cũng không ăn. Ngươi đến cùng đã nói gì với thái hậu?”



 



“Ta có thể nói gì chứ, đơn giản là dặn dò thái hậu cẩn thận đề phòng huynh muội Chiêm gia thôi.”



 



Thiết Do đột nhiên tiến lên hai bước, chăm chú nhìn vào mắt Tôn Đệ, trầm giọng nói: “Vậy vì sao ngươi phải bí mật xử tử tiểu thái giám đưa thư cho ngươi? Tối qua còn lấy cớ thanh tẩy nội cung rà soát điện Nghĩa Tâm?”



 



Sắc mặt Tôn Đệ chợt lạnh đi, đột nhiên quay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Ta không rõ ngươi đang nói cái gì.” Dứt lời liền nhấc chân muốn rời đi.



“Tôn Đệ!” Thiết Do bỗng hét lớn khiến cho thị vệ ở xa xa đều đồng loạt nhìn về phía này, vì kìm ném mà trước ngực phập phồng, thấp giọng nói: “Nếu không muốn người khác biết thì đừng làm, trong cung có trăm ngàn ánh mắt, ngươi cho rằng không ai biết sao?”



 



Ánh trăng bàng bạc vẩy lên vạt áo Tôn Đệ, trên người quý công tử trẻ tuổi tỏa ra thần thái thong dong tự nhiên nhưng vẫn không che giấu được hào quang vốn có.




Tiếng cười vang vọng trong cung Sóc Phương, quanh quẩn lan xa trên cao nguyên Bắc Yến. Trời đất mênh mông, vận mệnh luôn là một mũi tên chỉ có tiến chứ không có lùi, một khi đã rời cung thì sẽ không bao giờ có thể quay lại nữa.



Đêm hôm đó, Yến Tuân dẫn theo tùy tùng đi lên hành cung Nạp Đạt trên đỉnh Lạc Nhật. Cung điện xa hoa tựa phù vân, hắn ngồi xuống bên hồ nước trong cung Vân Hải, rất lâu cũng không trở ra. Mặt trời lên rồi lại xuống núi, hoàng hôn rực lửa đỏ thẫm như hoa lửa mọc trên bình nguyên Hỏa Lôi.



Rượu mạnh không ngừng rót xuống cổ họng, tầm mắt nam nhân dần trở nên mông lung, không còn bóng dáng của cái nhìn sắc bén thường ngày. Bên cạnh không còn ai khác, hắn có thể cho phép tâm trí mình nghỉ ngơi một ngày.



 



A Sở, làm vợ ta nhé.



 



Ừ…



 



Ta sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với nàng.



 



A Sở, sau khi chiến sự ở phía đông kết thúc, chúng ta thành thân đi.



A Sở, mưa gió đều đã qua mà chúng ta vẫn còn ở bên nhau.



 



Ai cũng thay đổi, chỉ chúng ta vẫn không đổi.



 



Chỉ chúng ta vẫn không đổi…



 



Trong cung Vân Hải chợt vang ra tiếng cười nhẹ, Phong Trí hơi sững sờ nghiêng đầu nhìn vào trong, chỉ ngửi được mùi rượu nồng nặc. Bệ hạ trước giờ không uống rượu, nhưng kể từ khi người nọ bỏ đi, rượu đã trở thành vật thiết yếu ở nơi này.



Nhớ đến người nọ, mũi Phong Trí lại cay cay.



Quả thật là hai con người đáng thương, trải qua bao khó khăn, sống sót từ mưa tên hầm chông, nhưng cuối cùng lại không ai có được bình an thực sự.



Gió ở Bắc Yến dần lạnh hơn, mùa đông sắp đến rồi.



………………………………………………………………………………………………………………..



Cùng lúc đó, cửa khẩu Hiền Dương vừa xuất hiện một nhóm người. Mấy nam nhân mặt đầy gió sương dắt ngựa đi tới, trầm giọng nói: “Tin tức vừa đến, không ai biết thiếu gia không có nhà cả. Thất gia cũng dặn dò thiếu gia cứ yên tâm làm chuyện của mình, miễn trong vòng mười ngày trở về là được.”



 



Nam tử áo tím khẽ nhướng mày, nhanh chóng tung mình lên lưng ngựa, trên mặt vẫn còn vương gió bụi.



“Lộ trình đến Đường Kinh, nếu đi tắt thì chỉ cần ba ngày, có điều dọc đường không hề có thành trấn gì nên đường xá sẽ hơi gồ ghề.”



“Thời gian không nhiều, chúng ta đi đường tắt.”



 



Một tùy tùng quay sang nói với nam tử áo tím: “Thiếu gia, có cần chuẩn bị một chiếc xe ngựa không? Người đã nhiều ngày không ngủ rồi.”



 



“Không cần.” Nam tử áo tím lắc đầu, trầm giọng hỏi: “Đường Kinh có tin tức gì mới không?”



 



“Sau khi cô nương tiêu diệt bè đảng của Chiêm Tử Du thì triều đình dần an ổn trở lại, nhưng tương lai chuyện ai sẽ phụ chính vẫn còn là vấn đề tranh chấp nóng bỏng. Có điều đây dù gì cũng là chuyện nội chính của Biện Đường, không liên quan tới cô nương.”



 



Nam tử gật đầu, “Đi thôi.”



 



Tùy tùng sau lưng nam tử lần lượt lên ngựa, vó ngựa tung lên, thoáng cái đã biến mất cuối con đường, đoàn người ngay sau đó chạy ra khỏi cổng tây thành Hiền Dương, thẳng tiến đường núi hẻo lánh.



Một canh giờ sau, sứ giả hoàng cung tiến vào thành Hiền Dương tuyên cáo thánh chỉ sắc phong Sở Kiều làm Tú lệ hoàng quý phi. Thủ phủ thành Hiền Dương quỳ xuống bái lạy rồi vội vàng trở về phủ huy động các phú hộ trong thành chuẩn bị lễ vật chúc mừng tân chủ tử.



Cách nhau thời gian ngắn ngủi nhưng lại là thay đổi long trời lở đất, vận mệnh vốn luôn khó ngờ.



Năm tháng thoi đưa, mười năm chỉ như một giấc mộng. Thoáng cái bọn họ đã không còn là cô bé búi tóc hai bên và thiếu niên cố chấp của ngày xưa. Năm tháng đã giăng ra vô số khoảng cách giữa hai người, hận nhà, thù nước, tình yêu, chiến tranh, chông gai, ly biệt, sinh tử, nhưng cuối cùng vẫn không thể cắt đứt chữ tình và nghĩa kết nối hai người họ, tựa như khi xé một cuộn vải gấm, có dùng sức mạnh đến mấy cũng không thể xé đứt hoàn toàn vô số sợi chỉ kết nối thành vải.



Một cơn gió từ Bắc Yến xa xôi xuyên qua lãnh thổ Đại Hạ rộng lớn, lướt ngang Biện Đường mênh mông ý thu cuối mùa, ve vuốt Hoài Tống phồn hoa rồi hướng đến biển cả xanh rì ở phía đông, cuối cùng lẫn vào trong bọt sóng trắng xóa.



Đường còn dài, có lẽ sẽ lại có biến cố khác, nàng có sợ không?



 



Không sợ.



 



Nhớ kỹ, ta đang chờ đấy.



 



Những ký ức ấm áp cuối cùng vẫn bị cuốn vào trong gió tanh mưa máu vô tận, ánh sáng từ lưỡi đao kiếm lấn át mọi cảm giác hạnh phúc cùng mong chờ ban đầu, vạch rõ sự thật lạnh lùng, phân cách thế cục hiện tại và mong ước thành hai nửa không bao giờ có thể dung hợp.



Vó ngựa cuồn cuộn đi ngày đi đêm, cổ thành Đường Kinh thoáng cái đã ở trước mắt.