Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 5180 : Động phòng hoa chúc

Ngày đăng: 19:04 19/04/20


Gia Cát Nguyệt từ trước đến giờ là người làm việc theo kế hoạch, một khi quyết định chuyện gì thì sẽ cẩn thận đề ra phương án hành động thiết thực, sau đó mới bắt đầu áp dụng từng bước một, bất kể xảy ra chuyện gì thì cũng không thay đổi ý định.



Cho nên sau khi quyết định, hắn tắm rửa sạch sẽ, thay y phục mới đến trước gương ngắm nghía, nhìn thấy trong gương phản chiếu một nam nhân mày kiếm mắt sáng, tuấn tú bất phàm, oai hùng lẫm liệt thì hết sức hài lòng. Nhưng sau đó hắn lại cảm thấy hơi căng thẳng, cho nên đành ngồi xuống uống hớp trà lấy lại tinh thần. Nước trà đã nguội, ngón tay thon dài xoay xoay chén trà bằng sứ Thanh Hoa trong tay, ánh nến trong phòng xuyên qua lớp sứ mỏng manh khiến mặt sứ tựa như lớp băng mỏng vừa được đông kết lúc đầu đông.



Gia Cát Nguyệt tựa người lên lưng ghế, cẩn thận sắp xếp ngôn từ và hành động, rõ ràng từng câu một, vô cùng kỹ lưỡng, sau đó lại vạch ra đủ loại tình huống đối phương sẽ trả lời thế nào và mình sẽ đối đáp ra sao. Tóm lại, mục tiêu chính là từng chút một chuyển đề tài, tạo không khí ám muội, tuyệt đối nắm lấy quyền chủ động trong tay, sau đó không dấu vết để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên.



Ổn rồi, không còn vấn để gì nữa.



Gia Cát Nguyệt đặt chén trà xuống bàn rồi đứng dậy, chẳng ngờ vừa đến cửa thì cửa phòng đã bị đẩy ra.



Sở Kiều đứng trước cửa phòng, vẫn là y phục trắng ngà lúc nãy. Ánh đèn ấm áp trong hành lang phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ bé khiến mặt nàng như bừng sáng.



Trong tay cầm một cái bát còn bốc khói, nàng ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt trắng đen rõ ràng nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, hơi nhíu mày tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, hỏi: “Nửa đêm rồi mà chàng còn ăn mặc như vậy, định đi đâu thế?”



 



Gia Cát Nguyệt hơi sững sờ, tình huống này hình như nằm ngoài dự tính của hắn.



Có điều năng lực ứng biến của Gia Cát thiếu gia vốn không tệ, lập tức nghiêm nghị đáp: “Ban ngày ngủ nhiều nên giờ không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo một lát.”



 



“Càng gần phương bắc thì thời tiết càng lúc càng lạnh, ban đêm gió lớn, chàng lại ăn mặc phong phanh như vậy, chớ nên đi lung tung thì hơn.” Sở Kiều đi thẳng vào trong phòng, để cái bát xuống trên bàn rồi nói: “Lúc nãy thấy chàng ăn không được bao nhiêu, ta mang ít đồ ăn khuya để chàng lót dạ này.”



 



Gia Cát Nguyệt đi đến, nhìn thấy là một bát cháo trắng rất bình thường thì liếc nàng một cái, “Chỉ có vậy?”



 



Sở Kiều trừng mắt nhìn hắn, “Có ăn là may rồi, còn kén chọn cái gì.” Dứt lời thì đi đến vỗ vỗ đầu hắn như đang dỗ dành cún con, vô cùng chân thành nói: “Ăn xong thì nghỉ ngơi sớm đi, đừng đi lung tung nữa.” Nói xong liền xoay người rời đi.



Gia Cát Nguyệt ngẩn người. Chuyện quái gì thế này? Kế hoạch bị đảo lộn, con mồi đã tự mình đến cửa mà mình lại để nàng ung dung đi mất sao?



Còn ăn uống gì nữa chứ?



Hắn đứng dậy ra khỏi phòng.



Vốn phải che giấu hành tung nên lần này bọn họ chọn thuyền cũng không quá lớn, hành lang hẹp chỉ đủ cho một người đi lại. Ánh đèn trên hành lang lúc mờ lúc tỏ, trường sam xanh nhạt thêu hoa văn tường vân bắt ánh sáng ấm áp khiến vóc dáng cao ráo của Gia Cát Nguyệt càng thêm tuấn tú xuất trần.



Hắn chậm rãi đi từng bước một. Con thuyền nhỏ lênh đênh giữa cảnh sông nước mênh mông, tựa như buổi sáng mưa xuân rất nhiều năm trước kia, hắn đứng bên bờ sông nhìn con thuyền càng lúc càng xa bờ. Khi ấy trời đất cũng mờ ảo lạnh lẽo như hiện giờ, chỉ có ngọn lửa trong lòng hắn là vẫn cháy hừng hực như chưa bao giờ tắt, mắt hắn vĩnh viễn dõi theo nàng, từ lúc bé, dần lớn lên, rồi cho đến ngày hôm nay.



Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng hát khiến bước chân Gia Cát Nguyệt vừa tới trước phòng Sở Kiều thoáng khựng lại. Cửa phòng không khóa, từ bên trong le lói hắt ra ánh sáng ấm áp. Hắn đứng trước cửa, lặng lẽ lắng nghe giọng nữ hát dịu dàng hòa lẫn tiếng ê a của trẻ con.



Bên dưới hai ngọn nến sáng trưng, Sở Kiều ngồi xổm cạnh một chiếc bồn nhỏ bằng gỗ mun, vạt váy trắng tinh quết trên mặt đất, tay áo xắn cao, đang tắm cho con trai nhỏ của Lý Sách.



Vinh Nhi vô cùng mũm mĩm, tuy bé còn nhỏ nhưng vẫn nhìn ra ngũ quan y hệt cha mình, hai mắt cong cong hơi xếch như mắt hồ ly, khi cười liền không nhìn thấy tròng trắng.



Cậu bé đang ngồi trong bồn gỗ, tay cầm một chuỗi lục lạc huơ huơ kêu *leng keng* rất vui tai, tay còn lại ra sức vỗ nước theo tiết tấu khiến nước bắn ướt gần hết y phục của Sở Kiều. Mỗi lần nàng suýt xoa tránh né, cậu bé đều thích chí vỗ tay, cười khanh khách.



 



“Vinh Nhi, không được phá nữa.” Sở Kiều vờ răn đe nhưng cậu bé vẫn không ngừng khua tay múa chân, khiến nước trong bồn bị văng ra ngoài hết hơn nửa.



“Đừng nghịch ngợm thế chứ, đến cha con cũng không có đáng ghét như vậy.” Nửa người Sở Kiều đã ướt sũng, nhỏ nước *tỏng tỏng*. Vinh Nhi ngước lên kêu *a a* mấy tiếng, tựa như đang phản bác lời nàng vừa nói.



“Con nhìn con xem có chút dáng vẻ nào của một thân vương không hả?”



 



“A nha nha nha…”



 



“Mới nói một câu mà đã có ý kiến rồi?”



 



“A nha nha nha…”



 



“Thôi được rồi, cô cô hát cho con nghe một bài nhé?”



Cậu bé chớp chớp mắt, ngước lên nhìn nàng, đưa cánh tay mập ú níu chặt vạt áo của Sở Kiều lấy đà, chết sống đòi leo ra khỏi bồn, dùng hành động thực tế biểu thị việc ghét bỏ tắm rửa, cũng như không chút hứng thú với chuyện nghe nàng ca hát gì đó.



Nhưng Sở Kiều đang có hứng nên làm như không nhìn thấy, vỗ vỗ đầu cậu bé rồi nói: “Cô cô sắp hát đấy, lắng nghe cho kỹ.”



 



“A nha nha nha…”



 
Đúng vậy, tình yêu luôn đến một cách âm thầm, đến khi ngươi phát hiện thì nó đã ghim sâu trong tim rồi.



Gia Cát Nguyệt cúi đầu hôn nàng, từ trán, xuống môi, đến mặt, vành tai, cổ, xương quai xanh thanh mảnh…



Người Sở Kiều càng lúc càng mềm đi, cuối cùng dựa hẳn vào thân thể nóng rực của Gia Cát Nguyệt. Cánh tay bên hông nhẹ nhàng di động, chậm rãi thắp lửa đốt cháy chút lý trí còn sót lại của nàng.



Sở Kiều chợt *Á* một tiếng kinh ngạc, cả người đột nhiên bị bế bổng lên đặt xuống trên giường.



Y phục đã ướt hết nửa, mặc cũng chẳng khác không mặc là bao.



Chàng chăm chú nhìn nàng, mi tâm khẽ chau như đang suy tư gì đó, nhưng ánh mắt vẫn hết sức nóng bỏng.



Hơi thở nặng nề cúi xuống sát bên tai, vành tai nhẹ nhàng bị mút lấy khiến toàn thân nàng như có dòng điện chạy qua. Dây lưng trên chiếc eo thon bị kéo nhẹ khiến vạt áo mở rộng, để lộ chiếc yếm trắng xinh xắn có thêu một chú chim nhỏ màu vàng.



Bờ vai mịn màng hở ra, lành lạnh. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua sau cổ nàng, run rẩy rút dây buộc khiến chiếc yếm trượt xuống. Sở Kiều hốt hoảng, theo bản năng kéo lại thì nghe thấy đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ, “Ngượng sao?”



Sở Kiều muốn tránh nhưng chỉ hoài công, đành ngây ngốc chỉ vào ngọn nến ở chân giường, ấp úng nói một cách đáng thương: “Thổi nến đi có được không?”



 



Gia Cát Nguyệt vẫn như cũ, cười không nghe tiếng, nhưng vẫn có thể thấy được khóe miệng đang cong lên rõ ràng.



Không gian yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng chim đêm nhào xuống mặt sông bắt mồi.



Chàng đỡ eo Sở Kiều, thì thầm bên tai nàng: “Đừng sợ.”



 



Nụ hôn của chàng lại rơi xuống trên da thịt lụa mịn khiến nàng hoảng hốt, toàn thân dần tê dại rồi trở nên nóng hổi. Từng lớp y phục chậm rãi bị cởi ra, để lộ thân thể duyên dáng yêu kiều bên trong. Mịn màng, trắng nõn tựa ngọc lưu ly, như một pho tượng điêu khắc tinh xảo, toát ra sức sống trẻ trung bất tận. Chàng dịu dàng hôn từng tấc một trên thân thể nàng, thân thể hai người áp vào nhau, nóng bỏng như lửa.



Sở Kiều thẹn thùng muốn vùi mặt vào ngực Gia Cát Nguyệt thì đột ngột nhìn thấy vết sẹo dữ tợn trước ngực và phía vai hắn, cả người nàng chợt lạnh đi, bất giác rùng mình một cái.



Gia Cát Nguyệt cảm nhận được liền vội vàng đưa tay che mắt nàng, thấp giọng nói: “Đừng nhìn.”



 



Sở Kiều kéo tay Gia Cát Nguyệt ra, run rẩy sờ lên mấy vết sẹo rồi áp mặt vào ngực chàng, nước mắt chảy ra thấm ướt phần da thịt không lành lặn.



Gia Cát Nguyệt nhẹ nhàng ôm Sở Kiều vào lòng, không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn nàng khóc.



Ngày Lý Sách được hạ táng, nàng từng thề sẽ không bao giờ rơi lệ nữa. Nhưng giờ phút này nhìn thấy vết thương trên người chàng, nhìn vết tích của thương thế mà chàng phải chịu vì mình, lòng nàng đau đớn đến tột cùng. Nàng ôm chàng thật chặt, giống như sợ rằng chỉ cần buông lỏng tay thì chàng sẽ biến mất vậy. Giống như lúc ở hồ băng khi trước, nàng vừa buông tay thì lập tức không còn nhìn thấy chàng nữa.



“Gia Cát Nguyệt, thật xin lỗi.” Nàng vừa khóc vừa nói.



“Ngốc.” Gia Cát Nguyệt hôn lên tóc nàng, cười nói: “Ta vì nàng mà bị hủy dung, nàng phải chịu trách nhiệm với ta đấy.”



 



Sở Kiều vừa nức nở vừa cãi lại: “Bị thương ở vai với trên ngực mà, không tính… không tính là bị hủy dung.”



 



Gia Cát Nguyệt phì cười, đáy mắt đen thăm thẳm phản chiếu bóng hình yêu kiều như hoa sen, dịu dàng hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, thấp giọng thì thầm: “Mặc kệ, nàng vẫn phải chịu trách nhiệm.”



 



Vòng tay ôm của chàng mạnh đến mức khiến nàng hơi đau, nhưng cảm giác đau đớn đã sớm bị dung hòa bởi hạnh phúc mênh mông như đại dương.



Thật tốt quá, hai người bọn họ vẫn còn có thể đi đến ngày hôm nay. Trước đó không lâu nàng từng cho rằng ánh sáng của nàng đã bị chôn vùi dưới hồ băng lạnh lẽo rồi, làm sao cũng không thể tìm lại nữa.



Quấn quýt càng lúc càng sâu, mồ hôi rịn ướt trán, không còn tiếng người nào khác bốn bề chỉ có tiếng sóng nước rì rào. Thời gian ngưng đọng, gió cũng ngừng lại, tựa như tô điểm thêm cho sự hiện hữu của hai người bọn họ.



Cảm giác đau nhói chợt ập đến, Sở Kiều cong người lên, không kìm được *ưm* khẽ, một dòng máu nóng chảy ra giữa hai chân, đỏ tươi như chu sa.



Gia Cát Nguyệt khựng người lại, trên mặt lộ vẻ không thể tin. Chàng chăm chú nhìn nàng, tựa như muốn xuyên qua tầng tầng sương mù chứng thực chuyện gì đó, sững sờ không nói nên lời. Mặt Sở Kiều hồng rực, môi cũng sưng đỏ, bị nhìn như vậy thì bất giác kéo áo che ngực.



Gia Cát Nguyệt đột nhiên nở nụ cười, Sở Kiều chưa từng thấy chàng cười vui vẻ như vậy bao giờ, bắt đầu chỉ là một cái nhếch môi khẽ, nhưng dần chuyển sang cười thành tiếng, âm thanh càng lúc càng lớn, lớn đến mức khiến nàng phải vội vàng giơ tay ra cố bịt miệng chàng lại.



Chàng vùi đầu vào hõm vai nàng, thấp giọng nói: “Tinh Nhi, ta rất vui, rất rất vui.”



 



Sở Kiều vòng cánh tay mảnh khảnh qua hông Gia Cát Nguyệt, trong ánh nến yếu ớt sắp tắt, nàng sung sướng mỉm cười, thầm nghĩ, đây có lẽ chính là đêm động phòng hoa chúc của mình.



Giữa bọn họ có nhiều cách trở không kể xiết, nhưng sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, qua nhiều năm như vậy, hận nước thù nhà, sinh tử biệt ly, thời gian và không gian, kiếp này và kiếp trước, hai người lại có thể từng bước một đi đến ngày hôm nay.



*Chú thích chữ Nguyệt trong tên của nam chính: Nguyệt ở đây không phải là “月” Nguyệt trong ánh trăng mà Nguyệt trong chữ ”玥”. 玥 là tên một loại thần châu trong truyền thuyết Trung Quốc thời cổ đại được ghép từ 2 chữ “王” (vương) và “月” (trăng). Có 2 truyền thuyết:



1: mắt phải của thần Bàn Cổ. Thần Bàn Cổ (còn được gọi là Bàn Cổ Vương) sau khi chết hóa thân: hơi thở biến thành cơn gió, âm thanh biến thành sấm sét, mắt trái biến thành mặt trời, mắt phải biến thành mặt trăng…



2: truyền thuyết Thiếu Hạo (1 vị vua huyền thoại của trung quốc) ra đời, có phượng hoàng ngũ sắc dẫn theo trăm điểu đến trước sân, lúc ấy phượng hoàng ngậm một quả hạch thả vào trong tay Thiếu Hạo. Đột nhiên mặt đất chấn động, Cùng Tang (tên đô thành) ngả nghiêng, quả hạch nứt ra, một viên thần châu tỏa sáng rực rỡ xuất hiện. Mọi người dân vô cùng vui mừng, ánh sáng sao Thái Bạch – tượng chưng cho điềm lành phản chiếu từ hạt châu trong sáng như ánh trăng, được cho là vật mà trời ban cho quân vương, lấy tên cho thần châu là “玥” , tên hiệu của Thiếu Hạo là “phượng điểu thị” (chim phượng hoàng)