Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 5193 :

Ngày đăng: 19:04 19/04/20


Ngọc Thụ vừa đi thì Nạp Lan Hồng Diệp càng ho dữ dội hơn. Nhóm thái y trực ở thái y viện vội vàng chạy đến cung Chiêu Dương, lúi húi bắt mạch rồi nấu thuốc cho hoàng hậu, kéo dài khoảng hơn hai canh giờ.



Trong đại điện nồng nặc mùi thuốc, Nạp Lan Hồng Diệp nằm trên giường thở dốc không ngừng, bị giày vò gần nửa ngày đã khiến mặt nàng càng thêm tái nhợt.



“Hoàng hậu nương nương, đã hỏi thăm được rồi, tối nay hoàng thượng nghỉ lại ở điện Thanh Lộ, không có phi tần nào hầu hạ cả.”







Nạp Lan Hồng Diệp đưa tay lên chặn ngực, yếu ớt hỏi: “Cả Trình phi cũng không?”







“Thưa không. Trình phi đang có nguyệt sự nên vẫn còn ở Hồng phường ạ.”







Nạp Lan Hồng Diệp gật đầu, im lặng suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Trời càng lúc càng lạnh, ngươi đi bảo Tào Thu căn dặn bọn nô tài hầu hạ cẩn thận một chút, chớ để bệ hạ bị cảm lạnh.”







Văn Viện ‘dạ’ một tiếng, định ra ngoài thì Nạp Lan Hồng Diệp lại chợt lên tiếng: “Thôi đi, không cần đi nữa.”Dứt lời liền xoay lưng nằm quay mặt vào trong, nhẹ giọng nói: “Chưa cần dọn bữa tối lên đâu, bổn cung muốn ngủ một lát.”







“Vâng thưa nương nương.”







Yến Tuân lập nước đã gần năm năm, và cũng giống như rất nhiều đời hoàng đế khác, mỗi năm hậu cung đều có thêm vô số mỹ nhân trẻ tuổi, càng lúc càng náo nhiệt. Dung mạo xinh đẹp, phong thái trang nhã, bụng đầy thi thư, ngây thơ đáng yêu, mỗi người mỗi vẻ, tựa như tất cả hoa thắm trên thế gian đều tụ hợp lại đây, cùng lúc nở rộ khiến chốn thâm cung vốn tịch mịch này biến thành vườn hoa rực rỡ sắc màu.




Nàng khờ khạo như vậy đấy, vô luận nam nhân của nàng nói gì, nàng đều tin tưởng. Nhưng có những lúc nàng cũng muốn nói mấy câu đơn giản, ví dụ như, nàng không giống hạ nhân, nàng chỉ muốn vào đưa canh cho chàng, sẽ không quấy rầy đến chàng. Ví dụ như, nàng là vợ chàng, không phải là hạ nhân. Ví dụ như, thật ra thì đêm nào nàng cũng ngủ rất muộn, chàng có về trễ đến đâu cũng không sao, không phải sợ làm nàng thức giấc.



Song nàng vẫn không dám nói ra, cũng có lẽ là vì xấu hổ…



Cho nên, mỗi đêm nàng đều tựa đầu bên cửa sổ đau đáu nhìn ngọn đèn ở thư phòng, chờ đến khi đèn tắt thì mới lên giường, yên tâm nhắm mắt lại.



Thỉnh thoảng nàng cũng trộm nghĩ, như vậy có tính là cùng ngủ chung không nhỉ?



Nhưng chỉ vừa nghĩ thoáng qua thì nàng đã đỏ bừng mặt vì xấu hổ.



Mỗi lần về nhà mẹ đẻ, các tỷ tỷ đôi khi sẽ hỏi nhỏ mấy chuyện như vương gia nhà nàng có người bên ngoài phải không, vân vân. Và lần nào nghe được nàng cũng sẽ vô cùng tức giận. Vương gia là người thế nào, bọn họ sao có thể nói về chàng như vậy?



Nhưng nàng không khéo ăn nói nên lần nào cũng nói không lại các tỷ tỷ. Dần dần, ngay cả nhà mẹ đẻ nàng cũng ít về thăm.



Nàng biết mình có một vị phu quân tốt nhất trên đời, chàng chính trực, lương thiện, tài hoa hơn người, chàng là tấm gương được cả triều tán dương. Chữ của chàng đẹp nhất kinh thành, thi từ của chàng được lưu truyền rộng rãi bên ngoài, chàng không thích uống rượu, khi cần thì cũng chỉ uống xã giao, chưa hề để bản thân say bét nhè, không nạp thiếp cũng không lưu luyến bướm hoa chốn phong trần, trên triều được xưng tụng là Hiền vương, địa vị trong quân doanh lại cao hơn bất kỳ ai khác.



Tuy chàng thỉnh thoảng vì bận bịu chính sự nên lạnh nhạt với nàng, nhưng thế thì sao? So với mẫu thân và các tỷ tỷ phải cả ngày tranh thủ tình cảm của phu quân và chống đỡ với đủ loại chiêu trò của thiếp thất, nàng may mắn hơn rất nhiều.



Chàng là phu quân của nàng, là trời, là toàn bộ thế giới của nàng. Dĩ nhiên nàng phải tin tưởng, phải chăm sóc và chờ đợi chàng.



Nàng làm sao có thế hoài nghi, có thể nghi kỵ, có thể buồn giận hay oán trách chàng chứ?



Huống hồ, dẫu cho chàng đã qua đời thì nàng vẫn hưởng thụ thành quả từ chiến công của chàng. Và hơn hết cả, chàng còn để lại cho nàng thứ quý giá nhất, chính là con trai của hai người.



Như thế còn chưa đủ sao?



Ngọc Thụ mỉm cười, đưa tay khép chặt vạt áo choàng, thì thầm: “Ngày mai phải đi mua ít thêm giấy mới được, trời trở lạnh rồi, phải thay mới giấy dán cửa sổ thư phòng thôi.”