Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 5195 :

Ngày đăng: 19:04 19/04/20


Nạp Lan Hồng Diệp nghe được tin Viên Thế Lan tự vẫn thì trầm mặc hồi lâu. Văn Viện dẫn bọn cung nhân lùi xuống, trả lại vẻ tĩnh lặng cho tẩm điện.



Nạp Lan Hồng Diệp nhớ đến lần cuối cùng nhìn thấy cô gái lạnh lùng như băng tuyết kia, trên đầu được băng kín mít, tuy không nhìn thấy vết thương nhưng qua vết máu thấm qua tầng băng dày vẫn có thể tưởng tượng được là nghiêm trọng đến cỡ nào.



Viên Thế Lan bình thản nhìn Nạp Lan Hồng Diệp, nói bằng ngữ khí nhẹ bẫng như sương: “Không phải là ta thì cũng tuyệt đối không phải là ngươi.”







Nạp Lan Hồng Diệp nở nụ cười lãnh đạm, thật ra thì với thân phận hoàng hậu, nàng không nên đi gặp một phi tử đã bị đày đến lãnh cung, nhưng đã quyết định đến đây thì tất nhiên sẽ không để bản thân bị khích tướng bởi mấy lời này. Nàng lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, hỏi một câu vẫn luôn cất giấu tận đáy lòng: “Tuy không phải là ngươi nhưng ngươi hà tất phải làm như vậy. Chẳng lẽ ngươi không biết trên dưới hậu cung này đều mong chờ ngươi có ngày này sao?”







“Ai rảnh rỗi tranh đấu với lũ đàn bà ăn không ngồi rồi đó chứ?” Viên Thế Lan lạnh lùng cười một tiếng, khóe miệng có vết dao cứa nhìn vô cùng đáng sợ, “Ta chỉ không muốn lãng phí thời gian với một nam nhân vô tâm.”







Nạp Lan Hồng Diệp hỏi tiếp: “Vậy ngươi đối với hoàng thượng thì sao? Ngươi cũng vô tâm với hoàng thượng sao?”







Vẻ mặt Viên Thế Lan đột nhiên trở nên dữ tợn, nàng quay ngoắt đi, gằn giọng nói từng chữ một: “Đồ không thuộc về ta, ta không cần.”







Bên trong điện Đông Nam rực rỡ ánh đèn, Nạp Lan Hồng Diệp tựa người vào lưng ghế, bất giác cười khẽ.



Thật sự không cần? Thật sự là vô tâm? Nếu quả thật như lời ngoài miệng thì sao lại tự hủy dung vì một người bản thân không cần? Sao lại hối hận rồi quyết liệt tìm chết trong cô đơn tận cùng như vậy?



Cuối cùng là do tuổi trẻ cương liệt hay là ngây thơ tùy hứng mới có thể hành xử theo cảm tính, mới có thể làm không cần nghĩ? Nếu nàng cũng vô trách nhiệm tìm cái chết như vậy, người thân cùng con dân của nàng sẽ ra sao?



Chỗ đáng sợ của hậu cung chính là nó có thể khiến một người phát điên, có thể khiến một thiếu nữ thanh xuân tự cầm dao cứa lên mặt mình, sau đó thẳng thừng nói chết là chết.



Nàng cũng từng có ý định khiến người nọ áy náy tự trách, khiến người nọ phải vĩnh viễn nhớ đến nàng. Nhưng trong chốn cung đình rộng lớn này, sống chết của nàng bất quá chỉ là một đốm lửa nhỏ lóe lên rồi chợt tắt, ngoại trừ trở thành đề tài nói chuyện phiếm của chúng cung phi thì sẽ chẳng gây nên bất kỳ chấn động gì.



Hoàng cung này, thứ không thiếu nhất chính là oan hồn. Theo thời gian, một tháng, hai tháng, một năm rồi hai năm, có ai còn nhớ được từng có một vị Sở phi độc chiếm mọi sủng ái chứ?



“Đúng là ngu ngốc!” Nạp Lan Hồng Diệp thở dài.



Đã leo đến được vị trí Thục phi, chưa kể đến dung mạo và tính tình giống nhường ấy, muốn được sủng ái cả đời cũng không phải là chuyện khó. Đáng tiếc, nàng ta lại một mực phủi sạch tất cả.



“Nương nương?” Văn Viện đứng ở cửa, tay bưng một chén thuốc vừa mới sắc, nhỏ giọng gọi.




Nàng mơ hồ nhớ lại lúc còn trẻ từng ngồi vui đùa với các tỷ tỷ, mấy tỷ muội cùng chia sẻ tưởng tượng về vị hôn phu tương lai, có trạng nguyên thi văn không ai sánh bằng, có đại tướng quân võ nghệ bất phàm, có con cháu thế gia xuất thân cao quý. Chỉ mình nàng là sau một hồi ngẫm nghĩ rất lâu, bị các tỷ tỷ dồn ép mới ấp úng nói: “Chỉ cần… chỉ cần đối tốt với muội là được.”







Chỉ cần tốt với nàng là được.



Nàng vẫn luôn như thế, ngay cả tỷ tỷ ruột cũng ghét bỏ vì nàng không có chí lớn. Nhưng an phận như thế thì sao, nàng sẽ không phải khó chịu sầu khổ, không phải than trời trách đất vì ý nguyện chẳng thành. Nguyện vọng của nàng đơn giản nên sẽ dễ thực hiện, cuộc sống của nàng đơn điệu nhưng sẽ bình yên.



Nhưng trong khoảnh khắc đó, nàng chợt không muốn tiếp tục an phận, không muốn tiếp tục cuộc sống như thế nữa.



Nàng nắm chặt tay chàng, run rẩy nói: “Vương gia, lão vương gia đã qua đời rồi, vương gia hãy bỏ thiếp đi. Thiếp biết vương gia không thích thiếp, trong lòng vương gia có người khác. Thiếp bây giờ không cần gì khác, thiếp chỉ cần vương gia sống, chỉ cần vương gia sống, vương gia có bỏ thiếp cũng không sao.”







Khoảnh khắc đó, mưa gió bên ngoài như chợt ngừng hẳn, vị tướng quân kinh qua vô số sa trường sững người trước ánh mắt vô cùng kiên định của cô gái luôn lặng lẽ ít nói trước mặt. Đáy lòng dâng lên cảm giác chua xót, sự cố chấp nhiều năm chợt hóa thành bụi bay theo gió. Năm tháng tựa dòng nước chảy xiết, đủ cuốn phăng mọi chấp niệm cứng đầu nhất.



Ngay ở thời điểm cuối cùng của cuộc sống, tất cả áy náy đều dồn nén thành một tiếng thở dài. Thành thân đã nhiều năm, nhưng lần đầu tiên chàng ôm lấy nàng, nhỏ giọng xin lỗi: “Ngọc Thụ, là ta đã phụ nàng.”







Nằm trong lòng chàng, cảm giác ấm áp xa lạ khiến nàng thoáng ngây người.



Nhiều năm sống lặng lẽ, nhiều năm tự kiềm nén, nhiều năm tự an ủi, nhiều năm tự lừa mình dối người, nàng vẫn cho rằng mình đã đủ hiền thục, vẫn cho rằng mình là một người vợ tuân thủ phép tắc, vẫn cho rằng thật ra nàng cũng không thương tâm cho lắm.



Nhưng cuối cùng tất cả ý niệm đó đều hoàn toàn sụp đổ chỉ bởi một câu nói đơn giản này, chỉ bởi một cái ôm đơn giản như vậy.



Thì ra không phải nàng không cảm thấy uất ức, thì ra không phải nàng không thất vọng, thì ra không phải nàng không có ước vọng cùng ảo tưởng.



Nàng chỉ che giấu và đè nén chúng quá kỹ mà thôi.



Trong vòng tay của chàng, nàng đã bật khóc nức nở, khóc đến khàn giọng.



Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nàng vùi mặt vào lòng phu quân khóc ròng.



Sau khi nói ra câu kia, chàng qua đời, vô cùng nhẹ nhàng, vẻ mặt bình thản như một bức tranh thủy mặc.



Sang ngày thứ hai, được tin Huyền vương gia qua đời, Yến hoàng vốn đã chuẩn bị rời đi lập tức đổi hướng, chạy thẳng đến Huyền vương phủ. Vị đế vương trẻ tuổi lạnh lùng mặc hoàng bào đen tuyền, đứng sững ra như tượng đá một lúc lâu trước linh cữu của chàng. Tất cả mọi người quanh bàn lễ tế đều bị dọa đến không dám phát ra tiếng động nào.



Sau khi chàng mất, chiếu chỉ sắc phong và ban thưởng liên tiếp tràn vào phủ. Nhưng những thứ đó đã không còn quan hệ gì đến nàng, tim nàng đã chết, cho dù toàn bộ hoa hồng trên thế gian nở rộ thì trong mắt nàng cũng chỉ là một khoảng đất trống hoang vu mà thôi.